Chương 12: Anh muốn làm gì?

Mộ Trác Khải cao ngạo đứng đó , nhìn thấy Liêu Thanh Dạ đang ra sức vùng vẫy cho đến lúc kiệt sức.

"" Muốn bỏ trốn, chẳng phải lúc nãy rất mạnh miệng ""

Trước giờ Mộ Trác Khải chưa từng ra tay với phụ nữ, nhưng hôm nay vì để dạy cho cô gái không biết trời cao đất dày này một bài học, mà quyết định đặc biệt ngoại lệ, phá bỏ nguyên tắc của mình một lần.Sau đó ra hiệu cho hai người áo đen đang đứng im như hai cây cột lớn , để họ buông cô ra, sau đó lùi về sau.

Lập tức chỉ nghe một tiếng "" Bịch"" nặng nề, Liêu Thanh Dạ cứ như vậy, trong vô cùng thê thảm mà đang nằm sấp ở trước mặt Mộ Trác Khải.

"Thế nào, muốn dùng cách này để xin lỗi tôi sao ?

Thật ngại quá, tôi không nhận ""

Mộ Trác Khải nhìn thấy Liêu Thanh Dạ đang chật vật dưới đất, lại không có ý định buông tha.Dù sao bữa tiệc hôm nay anh cũng không có hứng thú,xem như cô gái này hôm nay sẽ là trò vui cho anh,cũng không tệ.

""Anh muốn gì ?""

Liêu Thanh Dạ nhận ra được sự châm chọc, cô khó khăn đứng lên, nghiến răng nghiến lợi liếc nhìn Mộ Trác Khải một cái.Chỉ hận ánh mắt không thể lập tức biến thành dao, sau đó sẽ băm người đàn ông này ra thành trăm nghìn mảnh.

""Ha, muốn gì ?

Nếu tôi muốn, sẽ tới lượt cô ?"" Mộ Trác Khải chế giễu.

""Đồ khốn nạn,đồ thần kinh, đồ biếи ŧɦái.... ""Liêu Thanh Dạ bị sĩ nhục, nhưng không làm gì được chỉ có thể mắng chửi Mộ Trác Khải trong lòng.Cô thầm nguyền rủa anh ta cả đời cô độc, không được sống yên ổn.

" Nếu như anh đã nói vậy, vậy xem ra ở đây cũng không có việc của tôi, tôi đi đây "" .

Liêu Thanh Dạ định cứ vậy mà rời đi, lại không nhìn thấy sự đắc ý trên khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Trác Khải.

Những người áo đen kia tất cả đều to lớn, gương mặt cũng hung hăng,bặm trợn như tu la.Từ khi nào đã tạo thành một vòng tròn bảo vệ, sừng sững đứng sau lưng không để cô có thể tìm thấy bất kỳ kẻ hở nào.Liêu Thanh Dạ biết lần này mình không thể dễ dàng rời đi như vậy ,chỉ đành hết cách mà quay lại.

Trong lòng đã kiềm nén đến phát rung, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh mà đứng trước mặt Mộ Trác Khải.

""Anh rốt cuộc muốn làm cái quái gì ?""



"" Chẳng phải cô cũng nghĩ tôi là loại người kia, vậy thì tối nay tôi cho cô thử "" Mộ Trác Khải không hiểu sao mình lại thốt lên câu này.Mặc dù chỉ là muốn đùa giỡn một chút, nhưng lời ra khỏi miệng lại có chút kỳ quái.

"" Không được, tôi không có hứng thú "" Liêu Thanh Dạ lập tức từ chối, với anh ta trừ khi cô chết.

""Cô nghĩ mình có quyền để nói không ?"" Mộ Trác Khải ngay lập tức cho cô một câu hỏi, nhưng lại nghe ra được sự uy hϊếp.

Liêu Thanh Dạ tức đến mức muốn gϊếŧ người, có cách nào khiến cô có thể gϊếŧ chết anh ta ngay lập tức được không.Hoặc là biến anh ta thành một con kiến thì thế nào ? Cô sẽ không thương tiếc mà giẫm đạp anh ta cho đến chết.

""Haha,xem ra cũng biết sợ.

Vậy đi ,tối nay đi phía sau phục vụ cho tôi, nếu tôi hài lòng thì sẽ tha cho cô đi.Còn nếu như cô dám giở trò hoặc muốn bỏ trốn ,vậy thì hậu quả đừng trách tôi."" Mộ Trác Khải vì để cứu vớt lời nói vừa rồi của mình, vậy nên chỉ để lại một câu xanh rờn, hoàn toàn không cho Liêu Thanh Dạ có bất kỳ cơ hội lựa chọn nào, cũng như dập tắt mọi ý nghĩ muốn bỏ trốn của cô.

Mà ở từ xa Bình Tây và tên quản lý của Lạc Hoắc mấy lần cũng muốn qua để giúp đỡ Liêu Thanh Dạ .Nhưng lại nhận ra người lần này cô đắc tội chính là đại thiếu gia nhà họ Mộ, vì vậy họ không dám làm liều lấy tính mạng của mình và Lạc Hoắc ra đánh cược.Bình Tây thật sự rất muốn lén gọi điện thông báo việc này cho Liêu Miu Tử biết, nhưng lại sợ cô ấy sau khi biết chị mình bị ức hϊếp sẽ ngay lập tức chạy đến đây làm loạn.Vậy thì không những chuyện giả mạo bị bại lộ, mà với tính khí của Liêu Miu Tử sợ rằng mọi chuyện sẽ càng thêm tệ hơn.Vì vậy quyết định cuối cùng ,vẫn là để một mình Liêu Thanh Dạ gánh chịu .

...

Không có gì ngạc nhiên, tôi nay Liêu Thanh Dạ chính là người sai vặt để Mộ Trác Khải hành hạ.

Dù là những chuyện nhỏ nhặt nhất như kéo ghế cho mình, lấy khăn lau tay, gót rượu.... đều bắt Liêu Thanh Dạ phải làm.

Mấy lần Liêu Thanh Dạ muốn giở trò cho Mộ Trác Khải một bài học, nhưng Mộ Trác Khải sao có thể dễ dàng để cô qua mặt.Vậy nên mọi thủ đoạn của cô đều bị anh bắt bài, trả đũa không thương tiếc.

Sau cùng Liêu Thanh Dạ cũng chỉ còn biết an phận mà đi phía sau Mộ Trác Khải, như một thú cưng không được trọng dụng.

Mộ Trác Khải duy chuyển đến bàn của Mộ Thế Gia trước , cùng có các bậc tiền bối khác đang ngồi để kính rượu.Anh hơi cúi người hành lễ khi đứng trước họ,sau khi nói mấy lời lại khiến cho mấy bậc tiền bối ở đó đều có ấn tượng không tệ.

Tiếp đó anh cũng duy chuyển qua bàn của Mộ Trác Nghiêm và người nhà họ Mộ.

Mạn Từ nhìn thấy Mộ Trác Khải từ xa ,trong con ngươi cũng rơm rớm nước mắt. Đứa con trai này nói đi là đi một lúc tận 12 năm, hiện tại đã trở về lại đã trở thành một người trưởng thành, tài giỏi như thế này.Bà thật sự vừa mừng lại vừa lo, sợ rằng có những khoảng cách không thể nào thu ngắn nó lại được.Một số hình ảnh của quá khứ năm xưa lại xuất hiện, khiến bà dù ở rất gần con trai nhưng lại không dám mở miệng.Chỉ sợ một khi bà mở miệng ngay lập tức con trai bà sẽ lại bỏ đi, sợ rằng lần này sẽ không về nữa.

"" Ba""

""Mẹ""

"" Mọi người ""



Mộ Trác Khải nhìn mọi người một lượt như là đã trào hỏi xong.

"" Tốt.. tốt, đã chịu trở về thì tốt rồi ""

Mộ Trác Nghiêm cũng không giấu được sự vui mừng. Đây là lần đầu tiên sau 12 năm Mộ Trác Khải mới trở về, lúc nãy khi ông được cấp dưới thông báo rằng Mộ Trác Khải đã có mặt ở Mộ Gia, ông đã đi tìm nhưng lại không gặp. Đến khi nhìn thấy Mộ Trác Khải ở trên sân khấu ông thất sự mới biết mình không nằm mơ, cuối cùng cũng đã chịu trở về.

"" Anh ""

Người duy nhất khóc thành tiếng chính là Mộ Đình Đình,sau đó cứ sướt mướt như vậy muốn lao thẳng vào lòng Mộ Trác Khải . Nhưng mà còn chưa chạm vào được, đã bị Mộ Trác Khải lấy một tay đặt lêи đỉиɦ đầu,ngăn lại.

"" Không còn nhỏ nữa, đừng thấy trai lại bắt đầu giả vờ mèo khóc chuột , mục đích muốn lợi dụng quá rõ ràng ""

Mộ Trác Khải sau khi ngăn được Mộ Đình Đình lại ra hiệu cho Liêu Thanh Dạ, lấy khăn cho mình lau tay.

"" Anh, anh thật sự đáng ghét.

Ngay cả cái tính đáng ghét này cũng không hề thay đổi ""

Mộ Đình Đình nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Mộ Trác Khải, mặt mày tèm lem tèm le mà dậm chân hờ dỗi ,sau đó lại quay về chỗ ngồi của mình.Một màn này làm cho mọi người ngồi trên bàn đều bật cười thành tiếng.

Mộ Trác Khải lại nhìn sang Mộ Trác Vịnh, và Mộ Trác Thanh Thanh trào hỏi một tiếng,

""Chú hai, cô út.... mọi người vẫn khỏe chứ ""

"" Khỏe... khỏe, chúng ta đều rất khỏe "" cả Mộ Trác Vịnh và Mộ Trác Thanh Thanh đều rất vui mừng, đứa cháu trai này cuối cùng vẫn còn nhớ đến mình.

Mộ Trác Khải lại nhìn sang Mạn Từ, bốn mắt nhìn nhau đều có những lời trong lòng không thể nói.Nhưng như vậy cũng là quá đủ, họ dù sao cũng không thể cưỡng ép đối phương ngay lập tức có thể hiểu và tha thứ cho nhau được.

Mà Liêu Thanh Dạ ở phía sau cũng tinh ý bắt gặp cảnh này.Cô cũng liếc nhìn người đàn bà đang ngồi gần nhất với người anh gọi là ba kia, nếu cô đoán không lầm thì người này chính là mẹ của Mộ Trác Khải.Gương mặt bà ấy rất hiền từ, phúc hậu, cùng với nhan sắc dù đã có tuổi vẫn có thể đoán được chính là một đại mỹ nhân của thời còn trẻ .Nhưng càng nhìn bà ta ,Liêu Thanh Dạ càng bị cuốn hút một cách kỳ lạ, có lẽ đã rất lâu về trước cô từng có thấy qua, chỉ là hiện tại thì không nhớ rõ nữa.

Sau khi Mộ Trác Khải đã rời đi , dưới bàn một bàn tay to lớn , lại vô cùng ấm áp nắm chặt lấy bàn tay đang rung rẩy , có lẽ vì cố kiềm nén xúc động của Mạn Từ.

Mộ Trác Nghiêm nhìn Mạn Từ như đang chấn an , ông cũng hy vọng giữa Mạn Từ và Mộ Trác Khải có thể thông cảm cho nhau.Nhưng dù sao cũng nên cho thằng bé thời gian, chỉ cần Mộ Trác Khải chịu trở về ông tin chắc rồi họ có thể trở về làm một gia đình hạnh phúc như trước kia.