Liệu có ai trốn sẵn ở đó không? Cô nghĩ, nhưng ngay lập tức phủ nhận.
Không thể nào. Cô ướm thử khoảng cách rộng nhất của lỗ thông gió; ngay cả một đứa trẻ cũng khó có thể thò tay qua.
Vậy đó là gì?
Cô ngồi bệt trên sàn, nhìn quả bóng nằm yên bên cạnh. Loa vẫn đang thông báo các lưu ý và giờ mở cửa của nhà hàng, hồ bơi, nhưng cô không nghe được gì.
Cô tự nhủ, có lẽ là chuyến bay dài khiến cô sinh ra ảo giác? Hoặc do cột sống bị chèn ép quá lâu? Trước đây, khi thức trắng đêm viết sách, cô cũng từng gặp những ảo giác tương tự, như nghe tiếng động lạ hoặc thấy bóng cây ngoài cửa sổ trông như quái vật.
Nhưng cảm giác đau âm ỉ ở vai như nhắc nhở đó không phải là ảo giác; vừa rồi có gì đó thật sự đã cố kéo cô vào. Còn đôi mắt đỏ rực đó… ánh mắt đầy giễu cợt và hận thù… khiến người ta rợn tóc gáy. Nhưng cô không muốn nghĩ quá nhiều. Có lẽ là thần kinh cô yếu đi. Cô xoa nhẹ vai rồi quyết định ra ngoài đi dạo một chút.
Lúc này, tàu đang chầm chậm rời cảng, mưa cũng đã ngớt. Cô quyết định lên boong quan sát ở tầng 5, nơi tầm nhìn rộng hơn ban công. Cô muốn ngắm đường chân trời của thành phố dần dần biến mất. Nhiệt độ ngoài trời chưa tới 20 độ, gió biển lại thổi mạnh, A Sầm khoác thêm một chiếc áo len trắng rồi mang theo thẻ phòng bước ra ngoài.
Hành lang dài của khoang tàu kéo mãi không thấy điểm dừng, có vài xe đẩy giống loại xe của dịch vụ phòng khách sạn, trên đó có các gói dầu gội và sữa tắm nhỏ.
Trên đường, A Sầm gặp Jessica, người phụ trách dịch vụ phòng cho tầng này. Jessica đã từng nhiệt tình tự giới thiệu và nói rằng có gì cần cứ tìm cô ấy. Hai người chào hỏi, A Sầm hỏi thêm về giờ mở cửa của nhà hàng buffet. Jessica kiên nhẫn mỉm cười, nhắc lại những gì vừa phát thanh.
Lên đến tầng 5, trên boong quan sát, có dãy ghế nằm xếp hàng ngoài mép boong. Vài cụ ông cụ bà ngồi đó, trên tay cầm ly cocktail.
Đám hải âu theo tàu bay lượn là đà trên mặt biển, sải rộng đôi cánh xám trắng dài hơn nửa mét. Gần chỗ A Sầm đứng bên lan can có một con hải âu đứng yên, không theo đàn đuổi theo sóng biển. Nó lặng lẽ đậu trên lan can, mắt hướng ra biển.
Có lẽ do con hải âu này quá đỗi yên tĩnh, A Sầm cảm nhận được nét ưu tư trong đôi mắt của nó. Hải âu quay đầu, hai ánh mắt họ chạm nhau. Gió thổi tung vạt áo trắng và mái tóc đen mượt của A Sầm. Con hải âu ngắm nhìn cô từ đầu đến chân. Cô thấy chiếc mỏ nhọn màu cam của nó thật thú vị, mỏ cong ở ngoài, trông như một cái móc nhỏ.