Để che giấu sự bối rối trong lòng, cô cắn một miếng bánh ngọt. Lập tức sự chú ý của cô bị chuyển hướng bởi hương vị thơm ngon.
Cô nhận thấy con mòng biển vẫn nhìn mình, khi hai ánh mắt chạm nhau, cô cảm thấy con mòng biển đang chế giễu cô. Nó đang cười cô ăn bánh ngọt quá nhanh, trông như người thiếu kinh nghiệm thưởng thức? Nhưng bánh này thực sự rất ngon, cô tức tối cắn thêm một miếng nữa.
Có lẽ trải nghiệm kỳ lạ tối qua khiến A Sầm trở nên thần hồn nát thần tính, linh tính mách bảo cô rằng ánh mắt của con mòng biển này có gì đó kỳ quái – nếu như mòng biển có ánh mắt. Mắt của loài chim vì không có mí mắt che phủ nên luôn tròn xoe, trông khá ngây ngô. Nhưng con mòng biển này lại khiến A Sầm có cảm giác như nó đang suy nghĩ – giống như lúc nó lặng ngắm biển khơi ngày nào.
“Tối qua cô không ngủ ngon sao?” Charles không ngồi xuống mà đứng một bên nhìn A Sầm.
Cô định nói nhưng suýt bị sặc, ho khan một tiếng rồi vội vàng uống một ngụm hồng trà. Mặt cô đỏ bừng, rồi lại liếc nhìn con mòng biển Leo. Lần này cô chắc chắn, cực kỳ chắc chắn rằng nó vừa phát ra một tiếng cười khẽ từ trong cổ họng. Thật kỳ lạ, mòng biển mà cũng biết cười sao?
“Khụ… xin lỗi… ừm, tối qua trên tàu ồn quá. Rầm rầm rầm.” A Sầm không định kể thêm về chuyện viên cầu pha lê.
Nghe đến âm thanh “rầm rầm”, sắc mặt Charles có chút kỳ lạ.
“Ờ… tôi nghi ngờ có thể do hệ thống điều hòa trung tâm gây ra.” A Sầm lảng tránh. Ăn hết miếng bánh cuối cùng, cô đứng dậy, hai tay cầm thẻ từ đưa cho Charles.
“Tối qua xuống tầng dưới tôi quên trả lại thẻ từ, thật ngại quá.”
Charles cầm khay bạc trong tay, chưa vội nhận lấy thẻ từ mà lại suy nghĩ giây lát rồi hỏi một câu không đầu không đuôi: “Hỏi vậy có hơi kỳ quặc, nhưng cô cảm thấy cậu chủ thế nào?”
Câu hỏi không chỉ làm A Sầm bất ngờ, mà cả con mòng biển cũng kêu lên một tiếng chói tai.
Cô cầm thẻ từ, đôi tay lơ lửng giữa không trung, ngại ngùng trả lời lắp bắp. Câu hỏi quá riêng tư, trả lời sao cũng cảm thấy không thích hợp. Cô cũng không hiểu ý đồ của Charles.
“Ồ… ông muốn hỏi về khía cạnh nào?”
“Tất cả các khía cạnh.” Charles mỉm cười, ánh mắt mong đợi nghe câu trả lời của A Sầm.
“Nói thật, ngoại hình… rất ấn tượng. À, ý tôi là ấn tượng theo cách tốt. Tôi chưa từng gặp ai đẹp đến thế.” A Sầm thật lòng chia sẻ, cô cảm thấy không cần phải che giấu điều này, bởi đó là sự thật. Nhưng cô cũng chỉ dừng lại ở lời khen về vẻ ngoài của Lâm Cố, không nói thêm về cảm nhận sâu sắc hơn, chẳng hạn như cô khó lòng cưỡng lại sự hấp dẫn từ khí chất toát lên từ anh… những điều chỉ cần cô biết là đủ.