Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Biển Rộng, Tia Nắng Ban Mai, Khắc Lai Nhân Vĩnh Hằng

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bữa tối không kéo dài lâu. A Sầm nhanh chóng xin phép ra về. Cô còn cố ý quan sát sắc mặt của Charles, không ngờ ông lại tỏ ra hài lòng, điều này làm cô khá ngạc nhiên. Cô vốn nghĩ không khí này đã ngại ngùng đến cực điểm, chắc chắn Charles sẽ hối hận vì mời cô đến.

Về phòng, A Sầm mở laptop, hào hứng chuẩn bị bắt đầu viết.

Nhưng thực tế là đến tận mười một giờ, cô vẫn chưa viết được đoạn nào ưng ý.

A Sầm uống một ngụm nước lớn, quyết định đi ngủ sớm.

Nhưng khi lên giường rồi cũng không thoải mái, chưa ngủ được hai tiếng thì cô bị tiếng động ầm ầm đánh thức, bật đèn lên nhìn điện thoại, 00:08.

Là một người viết tiểu thuyết kinh dị, A Sầm lẽ ra không nên cảm thấy sợ hãi. Giống như vụ việc kinh hoàng với chiếc tủ quần áo mà cô gặp phải vào chiều hôm qua, lẽ ra cô nên cảm thấy phấn khích với những chuyện kỳ lạ như thế. Nhưng cô vẫn không khỏi nhớ lại những lời của Francis vào ban ngày, về hồn ma Didi của người Gypsy, khiến cô cảm thấy rùng mình.

Tiếng động bên ngoài quá lớn, đến mức cô chắc chắn các phòng khác cũng phải nghe thấy. A Sầm bực bội đứng dậy, quyết định tìm Jessica để nói về chuyện này.

Cô mở cửa, thò đầu ra ngoài để xem có ai ở phòng khác có phản ứng gì không, rồi cô nhìn thấy một cảnh tượng đáng kinh ngạc.

Chỉ thấy một quả cầu pha lê đỏ tươi khổng lồ, gần như chiếm hết cả hành lang, đang lăn nhanh về phía cô.

Trong khoảnh khắc đó, đầu óc A Sầm trở nên trống rỗng, không kịp suy nghĩ xem điều này có hợp lý không, chỉ vội vàng thu mình lại trong phòng, “rầm” một tiếng đóng chặt cửa.

Cô chống tay lên cửa, xoa trán, cảm giác như mình đang viết tiểu thuyết đến phát sinh ảo giác, hoặc có thể cô vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mơ. Cô áp tai vào cửa nghe ngóng, âm thanh ầm ầm dần nhỏ lại, sau một lúc, bên ngoài đã trở lại yên tĩnh.

Cô mở cửa ra lần nữa, hành lang trong khoang tàu vẫn bình thường, các phục vụ vẫn đẩy xe đi lại, còn du khách trở về từ quầy bar, đầy những tiếng cười đùa, huyên náo, như thể quả cầu pha lê đỏ khổng lồ đó chưa từng lăn qua.

A Sầm có phần bàng hoàng, trở về giường, tự nhủ rằng chắc chắn đó chỉ là ảo giác, chỉ là do lệch múi giờ mà thôi.

Đêm đó, cô mơ màng bước vào giấc ngủ.

Trong mơ, cô đứng trong hành lang của khoang tàu. Cô thấy quả cầu pha lê đỏ khổng lồ lăn đến gần đang sắp nghiền nát cô, nhưng cô lại không thể di chuyển.
« Chương TrướcChương Tiếp »