Chương 15

“Cảm ơn.” A Sầm không phản bác, “Anh có muốn đọc truyện tôi viết không? Tôi có bản điện tử đây.”

Thấy Lâm Cố không phản ứng gì.

A Sầm vội nói thêm: “Xin lỗi, có phải tôi hơi thân thiết quá rồi không?”

“Không đâu, vừa nãy tôi hơi lơ đãng, xin lỗi, cô vừa nói gì? Tiểu thuyết của cô? Được chứ, tôi muốn xem.” Lâm Cố chợt tỉnh, trông có chút mệt mỏi, như thể sự mệt nhọc lại tìm đến anh.

“Tôi tự thấy viết cũng ổn, chỉ tiếc là lượt xem thấp, cũng không có nhiều bình luận của độc giả.” A Sầm lôi điện thoại ra. Màn hình điện thoại của cô đã vỡ nhưng cô vẫn chưa thay.

Thấy điện thoại, Lâm Cố nhíu mày. A Sầm suy nghĩ một lúc, rồi cất điện thoại đi, “Thôi, có lẽ cũng không cần xem, cũng chẳng xuất sắc gì.” Cô để ý thấy trong khoảnh khắc đó, Lâm Cố như thở phào nhẹ nhõm.

A Sầm có chút hối hận, cô cảm thấy lời Lâm Cố nói khi nãy chỉ là phép lịch sự. Anh ngấm ngầm toát ra một sự khó chịu, có lẽ vì không khỏe trong người. Dù cô không biết anh mắc bệnh gì, nhưng cô chắc chắn Lâm Cố không hoàn toàn giống như vẻ ngoài điềm đạm của mình; anh giống như một loài dã thú bị kìm hãm trong tảng băng. Hình ảnh này lướt qua khiến A Sầm rùng mình. Đúng vậy, một sinh vật hoang dã.

Ma cà rồng, người sói? Hai từ này hiện lên trong đầu cô. Thật nực cười. Đó chỉ là những sinh vật trong truyền thuyết.

Nhưng rồi cô lại bất giác rùng mình vì nghĩ đến đôi mắt dưới gầm tủ ban nãy.

Có thể là anh ta không?

A Sầm cố gắng phản bác suy đoán của mình: vừa rồi cô đã thấy anh ta ăn uống bình thường, rượu cũng là Charles rót từ cùng một chai, cô cũng đã uống, đó là rượu bình thường. Nhưng nhất định phải đợi đến lúc mặt trời lặn mới ăn tối? Quả là kỳ lạ. Hay chỉ là trùng hợp?

A Sầm lắc đầu, cố gắng xua đuổi suy nghĩ đó khỏi tâm trí.

Lâm Cố chăm chú quan sát cô, người phụ nữ này từ lúc vào cửa đến giờ biểu cảm rất phong phú, lúc thì chán nản, lúc thì tinh ranh, rồi nghĩ rằng mình che giấu cảm xúc rất giỏi nhưng thực ra bộc lộ hết, kể cả việc cô ấy để ý đến gương mặt của anh. Đúng vậy, cô luôn chăm chú nhìn anh. Nhưng anh lại không cảm thấy khó chịu vì điều này.

Thấy cô lắc đầu, Lâm Cố bất giác lên tiếng: “Sao thế?”

“Không có gì.” A Sầm có chút uể oải, có lẽ vì rượu.

Con tàu này quá cũ kỹ, đúng là có chút áp lực, luôn làm cô nghĩ ngợi lung tung. Nhưng với một nhà văn thì nghĩ ngợi lung tung là điều tốt, có vẻ như tối nay có thể thức đêm sáng tác rồi, trong đầu cô đã có chút ý tưởng.