Chương 14

A Sầm gật đầu. Lúc này, chú chó nhỏ mặc đồ đuôi tôm lại lững thững tiến tới nằm bên chân Lâm Cố.

A Sầm nhìn chú chó nhỏ, Lâm Cố nói: “Đây là Winston nhỏ.”

“Winston…nhỏ?” A Sầm lặp lại.

“Ừ, bố của nó là lão Winston, đã theo tôi nhiều năm. Sau đó vì tai nạn… đã chết trên con tàu này.”

“Xin lỗi.” A Sầm nói. Tuy nhiên, cô đã nhạy bén nhận ra thông tin trong lời nói của Lâm Cố, cảm thấy anh ta dường như đã sống trên con tàu này rất lâu, không giống một du khách bình thường. Nhưng người như thế nào lại ở mãi trên một con tàu chứ? Cô thấy khó hiểu, nhưng lúc này không phải là thời điểm thích hợp để hỏi câu đó.

“Không sao đâu.” Lâm Cố nói một cách thản nhiên, rồi nhấp một ngụm rượu vang, chuyển đề tài, “Rất ít người trẻ tuổi chọn con tàu này.”

“Tôi thấy cũng bình thường, con tàu này…” A Sầm định nói, chẳng phải anh cũng là người trẻ sao? Nhưng cô không dám nói ra, chỉ nói: “Sao nhỉ, đối với tôi khá thú vị đấy chứ.”

“Ồ?” Lâm Cố cố gắng thể hiện sự hứng thú.

“Cũ kỹ, to lớn, tối tăm, lại có chút gì đó bí ẩn.” A Sầm vừa nói vừa đếm trên tay.

“Hình như chẳng có gì là từ tốt cả.” Lâm Cố khẽ cười.

“Đúng vậy, nhưng nó cho tôi chút cảm hứng. Fr… một hành khách đã kể cho tôi một vài chuyện về con tàu này.” A Sầm nhớ lại lời dặn dò của Charles, không được nhắc đến “Francis,” nên vội vàng đổi lời.

“Nghe Charles nói cô viết tiểu thuyết.” Lâm Cố ngừng lại, nhớ lại thông tin Charles đã nói trước đó, “Tiểu thuyết kinh dị?”

“Vâng, thật xấu hổ, tôi vẫn đang trong giai đoạn khám phá. Bỏ việc để ở nhà viết lách, nhưng tạm thời không thể dựa vào nghề này mà nuôi sống bản thân.” A Sầm cuối cùng cũng nói ra sự thật thì thấy lòng nhẹ nhõm, mong rằng không ai nhắc đến “nhà văn xuất sắc” nữa.

“Có thể làm điều mình thích đã rất tuyệt rồi. Hơn nữa tôi thấy cô rất dũng cảm.” Lâm Cố ngẫm nghĩ rồi đặt ly rượu xuống, nói một cách nghiêm túc. Cô cảm nhận được sự chân thành từ anh, điều này làm cô có phần bất ngờ. Cô vốn nghĩ anh rất khó chịu với cô, coi cô là vị khách không mời mà đến.

“Anh đang nói về chuyện tôi lên con tàu này phải không?” A Sầm biết Lâm Cố đang nói đến điều gì, nhưng vì ngại ngùng nên đùa cợt.

“Không, tôi muốn nói đến việc cô dám từ bỏ công việc ổn định để theo đuổi giấc mơ của mình. Điều này rất đáng quý. Không phải ai cũng làm được, thực tế là đa số mọi người khó lòng làm được điều đó.” Lâm Cố nghiêm túc đáp.