Chương 13

Người đàn ông trông có vẻ mệt mỏi và tiều tụy, khi quay lại nhìn A Sầm, anh nhíu mày một chút, sau đó đứng dậy để chỉnh lại cà vạt, không nói lời nào rồi bước vào phòng ăn. A Sầm thấy anh đi chậm, gắng gượng giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng sự mệt mỏi thì không che giấu nổi, dường như cả việc nói chuyện cũng khó khăn.

Cô cầm thẻ phòng đứng ở cửa, cảm giác mình không được chào đón. Đồng thời, cô thấy “cậu chủ” này có vẻ quen mặt. Không chỉ vậy, ánh mắt anh nhìn cô cũng như thể đã từng gặp qua, khiến cô không khỏi thấy lạ.

Đúng lúc này Charles bước tới.

“Ôi, thật thất lễ, thiếungia vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, gặp người lạ nên có chút không quen.” Charles dù xin lỗi cũng toát lên phong thái lịch thiệp.

A Sầm nhích từng bước ra phía sau, “Vậy sao, thật ra là do tôi làm phiền. Hay là tôi quay lại vậy…”

Charles vội nói: “Không không, tôi hy vọng cô ở lại, chuyện nhỏ này tôi có thể quyết được. Mời vào, bữa tối đã chuẩn bị xong, chỉ chờ cô thôi.” Charles hơi cúi người làm động tác mời, A Sầm nhìn ông lão lịch sự đến mức này đành phải miễn cưỡng bước vào phòng ăn.

Bầu không khí trên bàn ăn thực sự có chút tẻ nhạt. Đến món khai vị thì trông tinh thần của chàng trai có vẻ khôi phục phần nào, không còn thô lỗ như trước, dùng tiếng Anh có phần hờ hững tự giới thiệu. Anh nói tên mình là Felix Klein. Klein, Klein?

Trên bàn ăn chỉ có Felix và A Sầm. Charles kính cẩn đứng cạnh bên cạnh chàng trai.

A Sầm nói vài câu xã giao bằng thứ tiếng Anh còn vụng về của mình.

Giọng của Felix rất hay. Hồi trung học A Sầm từng đọc tiểu thuyết ngôn tình, trong đó miêu tả giọng nam chính “như nhung lụa”. Lúc đó cô còn thầm cười nhạo phép so sánh này là quá sến. Nhưng giờ nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có “nhung lụa” mới miêu tả đúng giọng của Felix. Trầm nhưng không thô, mượt mà nhưng không quá cao. Rất hay, có một sức hút khó tả.

“Tôi còn có một cái tên khác, là Lâm Cố. Cô có thể gọi tôi bằng tên này… chúng ta cứ nói chuyện bằng tiếng Trung đi.” Felix, không, phải là Lâm Cố, chuyển sang nói tiếng Trung trong nửa câu sau.

A Sầm nhìn Charles đang đứng hầu bên cạnh. Công việc trước đây của cô đôi khi cần gặp gỡ và làm việc với người nước ngoài, cô biết trong trường hợp có người không biết tiếng Trung đứng cạnh, nên tránh dùng tiếng Trung để không bất lịch sự.

Lâm Cố nhìn Charles, giải thích kiên nhẫn: “Charles nghe hiểu, ông ấy chỉ không nói được thôi, vậy nên không sao cả.”