Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Biển Rộng, Tia Nắng Ban Mai, Khắc Lai Nhân Vĩnh Hằng

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Francis chăm chú quan sát biểu cảm của cô khi cô nói câu này, khiến cô hơi bối rối. Ánh mắt ông chuyển từ tiếc nuối sang một sự quan sát dịu dàng

Sau đó, ông lại đưa chiếc đinh tán ra, “Cô thật bất ngờ, không phải sao?” Cô nghĩ ông đang nói về việc cô thấy chiếc đinh tán đặc biệt nên thấy không có gì quá lạ.

Cô cầm chiếc đinh tán lên nhìn kỹ, thấy có khắc một vài chữ số kỳ lạ, có lẽ là năm sản xuất và nơi sản xuất. “Cảm ơn ông, tôi rất thích… cái đinh này?”

Cô thực sự không nghe rõ từ “đinh tán” mà Francis nói bằng tiếng Anh, chỉ biết cách gọi thông thường của nó là “đinh.”

“Đúng vậy, đinh tán.” Francis xác nhận.

“Đinh tán, được rồi, tôi nhớ từ này rồi.” A Sầm gật đầu.

Từ xa, một ông lão run rẩy bước tới, trông như chỉ cần boong tàu chao nhẹ là sẽ ngã xuống biển.

“Ôi trời, cuối cùng ông cũng đến rồi, tôi đã đợi ở đây cả ngàn năm rồi. May mà có cô A Sầm xinh đẹp nói chuyện cùng tôi.” Francis nháy mắt với A Sầm, rồi giới thiệu:

“Đây là người bạn cũ của tôi, Charles. Cô có thể gọi ông ấy là lão Charles. Đừng nhìn bề ngoài mà nghĩ ông ấy già, tuổi tôi còn lớn hơn ông ấy nhiều.”

Charles nhìn thấy chiếc đinh trong tay A Sầm thì thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng che giấu sự ngỡ ngàng, nói: “Ông chủ đừng đùa thế chứ.”

Rồi ông quay lại đưa tay về phía A Sầm, “Chào cô A Sầm, cảm ơn cô đã nói chuyện cùng ông chủ nhà tôi.”

A Sầm bắt tay ông, nói: “Không có gì đâu, Francis vừa kể cho tôi một câu chuyện ma rất thú vị. Còn tặng tôi một chiếc… đinh tán rất đáng yêu. Vậy tôi không làm phiền các ông nữa.” Nói rồi cô đứng dậy rời đi. Đi chưa được xa, cô đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai ông già.

“Ôi, đừng gọi tôi là ông chủ trước mặt người khác nữa, tôi đã bảo ông bao nhiêu lần rồi.”

“Vâng, thưa ông chủ.”



A Sầm về phòng liền chợp mắt một lúc. Vừa tỉnh dậy chưa được bao lâu, còn đang ngẩn ngơ nhìn bức giấy dán tường hơi ngả vàng thì chuông điện thoại phòng reo lên.

“Cho hỏi đây có phải là phòng cô A Sầm không?” Đầu dây bên kia phát ra tiếng xì xào. “Đây là Charles. Xin lỗi đã làm phiền cô.”

“Là tôi đây. Ông Charles, sao ông biết số phòng của tôi vậy?” Giọng A Sầm vẫn còn ngái ngủ.

“Chuyện này đâu khó, chỉ cần hỏi trung tâm phục vụ là biết, đừng xem nhẹ sự kiên trì của ông già này nhé. Cứ gọi tôi là Charles thôi.” Charles cười ở đầu dây bên kia.
« Chương TrướcChương Tiếp »