Chương 19
Có lẽ ba tôi không nghe được câu tiếp theo của Biên Nhược Thủy, ông chỉ khẽ gật đầu, rồi gắp vào bát hắn miếng thịt to. Sau đó, chúng tôi chỉ nói mấy chuyện nhỏ nhặt, tỷ như những chuyện xấu hổ của tôi ngày xưa. Biên Nhược Thủy có vẻ thích cái này nhất, mỗi lần mẹ cất lời là hắn lại vô cùng vui vẻ lắng tai nghe, bữa cơm trôi qua nhanh chóng, tôi và nốt miếng cơm rồi buông đũa xuống, liếc qua thấy Biên Nhược Thủy đang nghiêng đầu nhìn mình. Thầm thở dài một cái, tính hắn vốn hướng nội, không thể nào tự mình ăn cho tử tế được, đành lại cầm đũa lên, gắp cho hắn mấy món ngon ngon ăn cho no.
Ăn cơm xong, Biên Nhược Thủy cứ nhất mực đòi rửa bát, mẹ tôi không dám gàn hắn quá, sợ hắn lại phát bệnh thì khổ. Ngó thấy tôi ngồi không chẳng làm gì, mẹ đi tới hạ giọng nói: “Đúng là con trai thật, hồi đầu mẹ còn tưởng mày lừa mẹ chứ.”
“Mẹ, sức tưởng tượng của mẹ phong phú quá đi mất.” Tôi giơ ngón tay cái lên trêu mẹ.
Mẹ chẳng thèm nghe tôi nói, không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau bà lại khều khều tay tôi hỏi tiếp: “Thằng nhóc này nhìn sao cũng không giống bị bệnh con ạ!”
Tôi tính bảo là nói nhảm quá, nhưng lại chợt nhớ ra đây là mẹ mình, đành bất đắc dĩ trả lời: “Mẹ, chỉ cần mẹ đừng nhắc tới chuyện nhà cậu ấy thì cậu ấy rất bình thường, chỉ sợ lát nữa cậu ấy lại về cái nhà trọ kia…”
Mẹ tôi thở dài thườn thượt: “Đúng là đáng thương quá.”
Tôi đột nhiên nghĩ ra, nắm lấy tay mẹ hớn hở nói: “Mẹ, con nhờ mẹ một chuyện.”
Mẹ tôi vừa nghe từ “nhờ” phát ra từ miệng tôi đã định đi nhưng bị tôi kéo lại: “Mẹ, hôm nay con đã nói với cậu ấy tới nửa ngày rồi, cậu ấy cứ không chịu ở lại nhà mình. Lúc nào cũng nghĩ rằng mẹ mình đang ở trong cái nhà trọ đó, phải quay về chăm sóc. Nhưng thật ra trong lòng cậu ấy đã sớm biết rồi, một đứa con đối xử tình cảm với mẹ mình như thế không lẽ không làm mẹ cảm động sao?”
Mẹ tôi liếc nhìn Biên Nhược Thủy, Biên Nhược Thủy quay lại thấy thì nhoẻn miệng cười. Bà chậm rãi nói: “Làm sao lại không cảm động được chứ, đứa trẻ này đúng là phải chịu vất vả quá rồi. Nhưng mà, Thiên Lộ này, mẹ nghĩ việc này chắc không làm mày cảm động chứ gì? Mày từ nhỏ đã cứng rắn như đá rồi, đứa nhỏ ăn mày ven đường ngửa tay xin tiền mày cũng có liếc mắt lấy một cái đâu.”
Tôi cứng họng, nhưng vẫn cố bĩu môi lên nói: “Đó là từ nhỏ con thông minh hơn so với mấy đứa cùng lứa, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bọn chúng muốn gạt tiền rồi.”
Mẹ tôi hừ một cái, hiển nhiên là chả xem lời tôi nói ra củ cải gì. Biên Nhược Thủy lau khô tay, rồi đi tới trước mặt chúng tôi, nhẹ giọng nói với mẹ: “Dì, cháu phải về đây, đã muộn lắm rồi.”
Mẹ tôi vừa nghe thấy đã vội vàng đáp ngay: “Đừng về nữa, đã trễ thế này còn gì, cháu cứ ở lại đây đi, dù sao nhà cũng còn phòng mà.”
“Không được ạ…” Biên Nhược Thủy khẽ giật mình: “Mẹ cháu ở nhà một mình chắc đang lo lắm, hôm nào có thời gian cháu lại tới thăm dì vậy.”
Mẹ tôi dĩ nhiên chẳng vô tâm như tôi, cho nên thấy Biên Nhược Thủy từ chối, cả người bà khẽ run lên, Biên Nhược Thủy cúi đầu cố né tránh ánh mắt mẹ, rồi lại đánh mắt sang tôi mong được giúp đỡ. Hiển nhiên là tôi giả đò như không thấy gì hết, đứng im. Mẹ tôi hít một hơi bình tĩnh lại rồi kéo tay Biên Nhược Thủy, nói: “Đi, chúng ta vào phòng một lát, dì có chuyện muốn nói với cháu.”
Tôi giật mình, định kéo mẹ lại để bà đừng nói gì nữa, chỉ sợ bà lại lỡ lời nói ra điều gì đó khiến Biên Nhược Thủy kích động thì khổ, dù sao ý nghĩ của người lớn và lũ thanh niên không giống nhau. Mẹ đẩy tay tôi ra, rồi ung dung dắt Biên Nhược Thủy vào phòng ngủ của mình, cánh cửa đóng rầm một tiếng.dưới ánh mắt lo lắng của tôi.
Một hồi lâu Biên Nhược Thủy mới đi ra, sắc mặt coi bộ cũng không tệ lắm, mẹ tôi ra sau, vừa thấy bà, tôi vội chạy lại hỏi: “Mẹ nói gì với cậu ấy thế?”
Mẹ tôi liếc nhìn Biên Nhược Thủy, ngoắc ngoắc tay ý bảo tôi tới gần hơn một lát, tôi nhanh nhảu ghé tai lại gần.
“Thằng bé không về nữa.”
“Thật thế ạ?” Tôi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn mẹ như thần tượng, mẹ gật đầu, vừa cười vừa nói: “Mẹ lừa mày làm gì, giờ nó tự nguyện ở lại nhà mình đấy.”
“Mẹ, mẹ đúng là thần tượng của con, rốt cuộc mẹ nói gì mà chỉ một chốc cậu ấy đã đồng ý thế?”
Mẹ tôi giả đò liếc mắt vô cùng thần bí, rồi vui vẻ nói: “Không nói cho mày nghe được, thần tượng thì phải có chuyện bí mật chứ, nếu nói cho mày nghe hết rồi thì làm sao mẹ giữ được vị trí đó hả.”
Nói xong bà đủng đỉnh bỏ đi, để lại tôi ngẩn người ra như vừa bị dội nguyên gáo nước lạnh. Thế quái nào mà mẹ tôi tự dưng lại giống Biên Nhược Thủy thế chứ hả. Tôi vẫn không chịu bỏ cuộc, túm tay mẹ lại hỏi dồn, cuối cùng mẹ tôi không chịu nổi sự đeo bám nữa mà quát ầm lên: “Cái thằng nhóc này có phiền không chứ hả? Tao còn phải mang nước rửa chân vào cho ba mày nữa.”
Biên Nhược Thủy ngồi cạnh bật cười khúc khích, mẹ tôi còn chưa hả giận, lầm bầm thêm mấy câu nữa. Mẹ thì suốt ngày chỉ biết có ba, chưa bao giờ có ý định tìm nguồn vui nào khác. Theo tôi nhớ thì tới tận giờ hai người vẫn chưa từng cãi nhau, hồi tôi còn nhỏ thì hai người đồng tâm đánh tôi, giờ tôi đã lớn thì hiệp lực mắng chửi thằng con trai này.
“Cậu cười gì chứ?” Tôi cốc đầu Biên Nhược Thủy.
Hắn cau mày, xoa xoa chỗ bị cốc, “Tớ cười là vì thấy dì rất thú vị.”
Tôi xì một tiếng, rồi vòng tay ôm cứng lấy Biên Nhược Thủy, hỏi: “Rốt cuộc mẹ tớ nói gì với cậu hả?”
Biên Nhược Thủy nhoẻn miệng cười cười, nheo mắt vui vẻ trả lời: “Không nói cho cậu biết!”
Tôi nổi giận, túm lấy cổ áo Biên Nhược Thủy dọa dẫm: “Cậu có nói không? Cậu không nói tối nay tớ đè cậu ra cho chết.”
Nhìn mặt Biên Nhược Thủy đổi màu ngay lập tức, tôi mới ý thức được bản thân mình đã nói ra những gì, lời cứ như thế mà tuôn ra khỏi miệng không kịp suy nghĩ gì hết, mà tôi cũng đâu có ý sâu xa gì. Nhưng nói với Biên Nhược Thủy những lời này, tôi lại cảm thấy kỳ quái lạ lùng. Mặt Biên Nhược Thủy đỏ lên bừng bừng, không thốt nổi nên lời, hai chúng tôi cứ đứng yên mà nhìn nhau, tôi cuống cả lên, ngay cả buông tay ra khỏi hắn cũng quên béng mất. Mãi tới lúc mẹ tôi chạy vội tới, gỡ tay tôi ra khỏi cổ áo hắn.
“Cái thằng này sao đã lớn thế rồi mà cũng không chịu hiểu chuyện chút nào hả. Mày nhìn lại coi mày thế nào đi, mặt đỏ bừng bừng lên rồi, nhanh vào phòng, tắm rửa qua rồi đi ngủ sớm mau lên.”
Mẹ tôi nói xong thì trừng mắt cho tôi một cái, ý bảo tôi đi đánh răng ngay, Biên Nhược Thủy len lén nhìn tôi vẻ biết lỗi, tôi khẽ vỗ vào đầu hắn: “Nếu muốn xin lỗi tớ thì lúc đi ngủ xin lỗi cũng được.”
Biên Nhược Thủy không đồng ý cũng chẳng phản đối gì, tôi mở cửa vào gian phòng cạnh phòng mình. Phòng này lâu rồi không có ai ngủ nên lạnh hơn các phòng khác nhiều. Trên giường còn mấy thứ lung tung gì đó, toàn là đồ của tôi cả, nhìn vào ngốt hết cả người. Biên Nhược Thủy muốn đi thu dọn lại cho gọn, tôi nắm tay hắn giật lại: “Bỏ đi, sáng mai hẵng dọn, hôm nay qua phòng tớ ngủ đi.”
“Không sao…làm chút là xong mà…” Biên Nhược Thủy giật tay ra, đi dọn lại phòng. Tôi ngồi ở bên thấy khó chịu, cảm giác giống như tỏ tình mà bị người ta từ chối vậy, tuy là về bản chất sự việc thì khác hẳn. Tôi ngồi cạnh chả thèm giúp đỡ gì sất, Biên Nhược Thủy quay đi quay lại được nửa tiếng thì trên giường đã gọn gọn đôi chút. Tôi kéo ra giường nhìn nhìn, ngẩng đầu nói với hắn: “Hai năm rồi không giặt.” Rồi lại cầm lấy cái gối, lắc lắc: “ba năm chưa thay vỏ.”
Nhìn vẻ mặt Biên Nhược Thủy cứng đờ ra, tôi cố nén cười. Tôi thừa biết tính hắn thích sạch sẽ, tất cả chăn gối đều để tới cuối tuần mang tới phòng tắm giặt đi giặt lại, giặt tới khi trắng bóc thì thôi, hại cả phòng đều nghĩ hắn có bệnh gì đó nữa.
Biên Nhược Thủy rút ra giường, hắn còn tính lột luôn cả vỏ chăn nữa, nhưng bị tôi ngăn lại: “Đừng mang đi giặt nữa, cậu nhìn coi đã mấy giờ rồi, giặt xong rồi thì còn ở lại đây được sao hả?”
Biên Nhược Thủy nghe tôi hỏi xong thì buông tay ra. Nhìn sắc mặt hắn không tốt lắm, tôi kéo hắn lại gần: “Thực sự cậu chỉ muốn ở lại một tối nay thôi sao?”
Biên Nhược Thủy gật đầu, tôi không khỏi bĩu môi trách thầm bà mẹ già của mình, công tác tư tưởng mà làm thế này là không triệt để rồi, thế mà lúc nãy còn dám giả đò thần bí với tôi. Tôi hít sâu một hơi, nói: “Được rồi, tớ cũng không làm khó cậu, muốn đi thì cứ đi, nhưng tối nay đừng có làm loạn nữa, vào phòng tớ ngủ đi.”
Nghe cái giọng thành khẩn hết mức của tôi, Biên Nhược Thủy do dự một hồi rồi cũng đồng ý. Loại cảm giác này khiến tôi vô cùng khó chịu, không biết quan hệ giữa hai người chúng tôi rốt cuộc là cái gì, là bạn bè, hình như không đúng lắm; là người yêu, suy nghĩ vừa mới nổi lên đã bị tôi phủi đi ngay. Chỉ là cái ranh giới giữa người yêu và bạn bè quá mong manh, rất dễ nhầm lẫn.
Tắm xong, cả hai đứa đều ngoan ngoãn trèo lên giường đi ngủ, trái với tôi, Biên Nhược Thủy có vẻ rất câu nệ. Tôi ngủ bên trái, hắn ngủ bên phải, tôi có vươn tay ra cũng không chạm được vào hắn, chợt nghĩ vẩn vơ tôi với hắn cách nhau bao xa đây. Nhìn bóng lưng Biên Nhược Thủy, nghe tiếng thở đều đều của hắn, tôi bỗng nhiên đâm ra mơ màng, lại nhớ tới lần Lưu Văn Tuấn từng nói, nếu hai đứa con trai mà thích nhau thì khi gần gũi cũng có phản ứng sinh lý. Vậy liệu Biên Nhược Thủy có phản ứng không? Có cảm thấy hồi hộp căng thẳng hay không? Ngộ nhỡ lát nữa hắn quay lại ôm lấy tôi thì sao? Hắn có giống như lời tôi nói, muốn bị tôi đè ra không….
“A!” tôi giật mình, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Mình đang suy nghĩ cái quỷ gì vậy? Tôi thừa nhận rằng tình cảm của hắn không bình thường, nhưng cũng chẳng bao giờ đi quá giới hạn cả. Mà tôi cũng không dám nghĩ hai thằng con trai lúc làm chuyện ấy thì còn có thể làm gì nữa, đơn giản chỉ là giúp nhau thủ da^ʍ cho thoải mái một chút thôi, càng nghĩ xa hơn càng thấy cả người lạnh run, nổi hết da gà lên.
Biên Nhược Thủy nghe thấy tiếng tôi kêu thì quay lại, nhỏ giọng hỏi: “Cậu sao vậy?”
Tôi nghiêng đầu nhìn, biểu tình Biên Nhược Thủy rất bình thường, ánh trăng bên ngoài len vào phòng, soi rõ ánh mắt trong suốt của hắn. Một ý nghĩ vụt qua rất nhanh trong óc, bảo rằng tôi hãy kéo hắn lại sát mình.
“Cậu gặp ác mộng sao?” Biên Nhược Thủy đặt tay lên trán tôi.
“Tớ còn chưa ngủ mà!” Tôi bẹo má hắn.
Biên Nhược Thủy nhe răng ra điều dọa dẫm, nom rất đáng yêu, nhìn thấy chỉ muốn bắt nạt hắn thôi. Tôi chống tay ngồi dậy, cố sức bẹo, hai cái má mềm mềm như bông gòn của hắn bị tôi nhéo cho đỏ bừng, khiến hắn phải kêu lên oai oái. Đùa chán rồi, tôi nằm úp sấp nhìn hắn, Biên Nhược Thủy thở hổn hển, quay sang nhìn tôi nhoẻn miệng cười.
“Biên Nhược Thủy, tớ hỏi cậu một chuyện.” Tôi dịch sát lại hắn, sát tới nỗi chóp mũi hai đứa gần như đυ.ng vào nhau.
“Chuyện gì?” Biên Nhược Thủy dịch ra sau, nhưng bị tôi ôm lấy gáy, không cho di chuyển nữa.
Trong phòng vang lên tiếng của tôi, đầy quỷ mị, “Cậu thích tớ sao?”
Biên Nhược Thủy cứng người lại, nhưng vẫn chậm rãi trả lời: “Không phải cậu đã sớm biết rồi sao.”
Tôi ép môi mình vào môi hắn, lướt nhẹ một cái, không có cảm giác khó chịu. Tôi lại hôn sâu thêm một chút, người Biên Nhược Thủy khẽ run rẩy, tôi ôm lấy hắn, dùng đầu lưỡi tách hàm hắn ra, đưa lưỡi vào dò xét bên trong. Phản ứng của Biên Nhược Thủy rất trúc trắc, thế nhưng không hề cự tuyệt, tôi chậm rãi nhắm mắt lại, vòng tay càng siết chặt.
Nụ hôn vừa dứt, tôi mở mắt ra nhìn Biên Nhược Thủy, thấy nhãn thần của hắn còn chút mơ màng. Tôi nắm tay hắn, hỏi: “Tối nay mẹ tớ nói gì với cậu thế?”
Biên Nhược Thủy cười nhẹ, rồi hạ giọng nói bên tai tôi: “Không nói cho cậu nghe.”
“Bà nó!” Tôi túm lấy áo Biên Nhược Thủy, xoay người đè hắn xuống dưới, dùng sức kéo qua kéo lại hai má hắn. Biên Nhược Thủy cuống quýt xin tha, nhưng vẫn quyết tâm ngậm miệng lại, không nói một câu.
Đùa một hồi cho mệt lử rồi, hai đứa lăn ra ngủ lúc nào không biết. Một đêm không có mộng mị, ngày mai có ra sao thì cứ đợi tới ngày mai rồi hãy tính đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi hé mắt thấy mới có tám giờ, bèn kéo chăn tính ngủ tiếp. Nhưng rồi lại chợt nhớ ra, tối qua hình như không có ngủ một mình, hình như là ngủ cùng Biên Nhược Thủy thì phải?
Tôi bật dậy xỏ vội đôi dép đi trong nhà rồi nhìn một lượt quanh phòng, không có ai cả. Thật đúng là người tự do, đi cũng không thèm nói lấy một tiếng. Bỏ đi, chắc giờ hắn cũng không đi lung tung đâu, cùng lắm là quay lại cái nhà trọ kia thôi, buổi chiều qua đó tìm hắn là được.
Tính toán xong xuôi tôi lại trèo lên giường trùm chăn ngủ tiếp, kết quả nhắm mắt tới nửa ngày cũng chả thể nào ngủ lại được nổi nữa. Được một lát sau chuông di động đổ dồn, tôi xoay người, theo tiếng chuông thò tay mò mò lấy điện thoại, trên màn hình hiện lên tin báo có tin nhắn và có người gọi đến, hai ngày nay tôi quăng điện thoại vào một góc không thèm đυ.ng tới, không ngờ còn có đứa liên lạc.
“Alo?” Tôi vừa trả lời vừa ngáp.
“Mày ở nhà thoải mái quá nhỉ, cả ngày cứ rúc ở trong ấy, không thèm ló mặt tới trường lấy một lần là sao. Mày mà không nhận điện thoại chắc tao nghĩ mày chết rồi quá, tính kêu anh em chuẩn bị vòng hoa tới nhà viếng mày đây.”
“Con bà mày, nói cái gì thế? Tao nghỉ học rồi…”
“Cái gì?” đầu bên kia vang lên tiếng hét của Lưu Duy, loáng thoáng còn nghe được tiếng ầm ĩ trong lớp, tiếng lớp trưởng đang gào lên nhắc nhở Lưu Duy, không khỏi bất giác mỉm cười. Lưu Duy hạ giọng lại hấp tấp hỏi: “Không có chuyện gì mà nghỉ học là sao? Thật sự bỏ đấy à? Dù thế nào cũng nên tốt nghiệp đã chứ? Thế này không phải là uổng phí hai năm đi học rồi sao?”