Chương 4: Nô ɭệ tư bản biến thành quý công tử

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tòa cao ốc tứ hợp viện biến thành nhà máy vô cùng hoang vắng, tầng một cỏ dại mọc thành bụi, căn phòng biến thành khu nhà máy trống trải.

Quả nhiên tỷ lệ đề nghị của mình thành công là trăm phần trăm, quái vật kia không quay trở lại mà bị bé loli này dẫn đi lạc đường rồi.

"Chúc mừng người chơi thuận lợi rời khỏi thế giới trong nhà máy, khen thưởng 100 điểm trò chơi."

Sau khi Ngải Thụy Tư tỉnh lại và nhìn hoàn cảnh xung quanh, đầu óc có hơi đình trệ: "Ủa? Rõ ràng tối qua ta phải gác đêm mà sao lại ngủ mất rồi? Xin lỗi ông chú, có thể là ta không kháng cự được cơn buồn ngủ... A! Trên người bẩn quá, toàn là máu, thối chết đi được!"

Nguyên Cửu nhíu mày, trên người và tóc đều là vết máu.

Thật ra tối qua hắn đã không ngủ, bởi vì Ngải Thụy Tư nói dù sao chỉ là người lạ nên bản thân cũng không yên tâm. Kết quả sau nửa đêm đột nhiên hắn mất đi ý thức, xem ra là cơ chế cưỡng chế của trò chơi. Tối hôm qua chắc chắn còn xảy ra chuyện gì đó, vết máu trên người này là minh chứng.

Nhưng cho dù có hồi tưởng lại như nào thì trí nhớ của hắn luôn dừng lại đột ngột ở khoảng thời gian đó khiến Nguyên Cửu không thể không cảm thấy phiền não khi tình huống như thế xảy ra trong hoàn cảnh nguy hiểm.

"Ông chú! Chú nhìn bảng xếp hạng chỉ số hạnh phúc của thị trấn nhỏ xuất hiện trên giao diện nhiệm vụ kìa, thật sự có ba đội."

Có một bảng xếp hạng màu máu trên đỉnh giao diện nhiệm vụ: thứ nhất là thị trấn Hoa Hồng 130, thứ hai là thị trấn Ánh Trăng 129, thứ ba là thị trấn Hạnh Phúc 80, điểm số cạnh tên các thị trấn là chỉ số hạnh phúc của nó.

"Chết tiệt, tại sao! Cái này không công bằng, chúng ta cũng quá đen đủi rồi, vừa bắt đầu liền là vị trí cuối cùng."

Nguyên Cửu lúng túng cười một tiếng rồi lại nhớ lại thông báo hôm qua của hệ thống —— bởi vì người chơi phi nhân loại gia nhập nên tăng độ khó phó bản lên...

"Haiz, ông trời giao trọng trách cho con người cũng..."

"Đây là trọng trách à! Đây là muốn ném hòn đá to gϊếŧ người đi."

Người đàn ông nhìn Ngải Thụy Tư đang nguyền rủa liền im lặng, dù sao hắn là nguyên nhân chính, ánh mắt lơ lửng.

Lúc đó phòng livestream nhìn thấy bảng xếp hạng này cũng sôi nổi hơn:

"Cứu mạng, lúc trước không phải tất cả thị trấn đều cùng ở vạch xuất phát à? Người chơi của thị trấn Hạnh Phúc cũng quá thảm rồi."

"Đây là bị nhằm vào đi? Số một số hai kém nhau có một điểm, số ba ngay cả một trăm còn chưa lên."

"Công bằng của hệ thống chính là khấu trừ một điểm của số hai chứng tỏ ta đối xử bình đẳng."

"Ha ha ha ha ha, xem ra người chơi của thị trấn Hạnh Phúc hy sinh rồi."

"Làm sao giờ, ta còn khá thích chủ bá mới này, mặc dù không có giá trị nhan sắc nhưng đầu óc của hắn rất gợi cảm, trực tiếp yêu sự thông minh này."

"Qua mấy ngày nữa luyến ái não phía trước có thể đi đào rau dại trên mộ chủ bá rồi."

...

Nhìn dáng vẻ của cô gái nhỏ ở bên cạnh nổi trận lôi đình, điên cuồng mở mic, hắn cảm giác nếu không lên tiếng thì rất nhanh mười tám đời tổ tông nhà hắn đều bị hỏi thăm.

"Nếu không trước tiên chúng ta vẫn là rời khỏi nơi này đi, tất cả mọi người đều dần tỉnh lại rồi, bây giờ ta rất không muốn tiếp xúc với người chơi khác."

Nghĩ đến chính sự quan trọng hơn, cô gái tức giận gật đầu: "Được, vậy chúng ta vào trấn trước."

Hai người đến thị trấn Hạnh Phúc, những dãy nhà trên đường phố đều là kiến trúc cổ kính, nhưng mà màu sắc rất tỏa nắng và cổ tích, nơi này nên là thị trấn náo nhiệt vui vẻ nhưng mà trên đường phố nhà nào cũng khép kín cửa phòng, người đi đường nhìn thấy người chơi liền trốn.

"Sao nhìn thấy chúng ta liền trốn vậy?"

"Hẳn là đang sợ cái gì đó."

Đôi mắt trong cửa sổ đang quan sát người chơi xâm nhập vào thị trấn, cảnh tượng này khiến Nguyên Cửu không khỏi nhíu nhíu mày: Chẳng lẽ tối hôm qua quái vật tới thị trấn?

Nhưng mà rất nhanh nghi vấn của hắn bị loại bỏ.

Ngải Thụy Tư kéo một người phụ nữ và uy hϊếp, người phụ nữ mở miệng: "Quái vật kia bị Đại Tế Ti phong ấn rồi, không thoát được đâu."

Thì ra là ba năm trước đột nhiên xuất hiện một con quái vật ở thị trấn Hoa Hồng và gϊếŧ hết mọi người trong thị trấn, thủ pháp gϊếŧ người giống hệt với con quái vật tối hôm qua.

Về sau Đại Tế Ti dùng Ma Pháp trận trấn áp, nhưng mỗi ngày hành hương đều cần hiến tế một người để củng cố phong ấn.

Người đàn ông đứng một bên chú ý nghe và quan sát, nhíu mày tháo cặp kính dày cộp xuống, lộ ra một đôi mắt xinh đẹp —— trên hốc mắt gọn gàng và đều đặn, cấu tạo mắt tam bạch, đâm ra người đàn ông có một loại cảm giác thờ ơ thanh ngạo, khiến cho vốn là người bình thường không có gì lạ thoáng cái nhiều thêm vài phần tư vị của quý công tử, quả thực có thể nói là vẽ rồng điểm mắt.

Hắn chuyên chú nhìn người phụ nữ được hỏi thăm, con ngươi màu đen đi theo động tác của người phụ nữ, giống như người trước mặt chính là duy nhất của hắn.

"Đại Tế Ti là ai? Vậy tại sao mấy người không ra ngoài?"

Ngải Thụy Tư ở bên cạnh chuyên chú thẩm vấn không chú ý tới ông chú bên cạnh gỡ mắt kính phong ấn biến thành anh chàng đẹp trai, nhưng mà trong phòng livestream lại nổ tung.

"Trời ạ, ông chú này sao tháo mắt kính xuống cảm giác mới 18."

"Mẹ kiếp, thật... Ta nên hình dung vẻ đẹp này như thế nào đây! Chỉ có thể một câu mẹ kiếp đi trời ơi."

"Giáo viên tiếng trung của bạn trước mắt còn năm phút nữa là đi đến chiến trường."

"Phong cách của chủ bá đơn giản là thực sự đẹp đến mức vượt qua nhan sắc, rất mang tính đặc trưng, giống như mỹ nhân cổ đại."

"Đừng nói nữa, quần ta bay rồi."

"Cười chết mất, sau này vào phòng livestream của chủ bá không có ý định mặc quần rồi."

...

Vẻ mặt người phụ nữ không kiên nhẫn, con ngươi luôn nhìn sang bên phải, nhìn kỹ biểu cảm còn có cảm giác hơi chậm, đây là biểu cảm vi mô* điển hình lúc suy tư.

*biểu cảm vi mô là một biểu hiện trên khuôn mặt chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn

Nguyên Cửu đeo mắt kính dày cộp cất giọng nói: "Ngải Thụy Tư chúng ta đi thôi."

"Hả? Nhưng mà cô ấy vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta..."

"Xin lỗi, làm phiền ngài rồi." Người đàn ông cúi chào nói cảm ơn một cách trôi chảy rồi kéo Ngải Thụy Tư rời đi.

"Không cần hỏi, câu nói tiếp theo của cô ấy là một câu lời nói dối, sẽ không cho tin tức mà chúng ta muốn."

"Hả? Sao chú biết?"

Mặt đối với "Mười vạn câu hỏi vì sao" trước mặt, hắn đẩy cặp kính dày cộp, thản nhiên nói: "Trực giác của thái giám."

Thái giám?! Ngải Thụy Tư sợ ngây người, ông chú vậy mà là thái giám, nhưng chẳng phải Triều đại nhà Thanh đã diệt vong rồi sao?

"Thật ra nếu như ông chú thật sự không biết nói câu hài hước thì đừng cưỡng ép, đừng làm cho cả chú và ta cùng khó xử..."

Người đàn ông nghi ngờ không giải thích: Ta không có hài hước, xác thực ta đã từng làm thống đốc bán thời gian ở nhà máy phía tây, lúc thẩm vấn tội phạm nhân thì biểu cảm thường chậm lại, tâm tình không tốt như vậy thì câu tiếp theo thường là lời nói dối hoặc là cạm bẫy.

"Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì? Đổi nhà khác rồi hỏi?"

"Nếu không chúng ta chia nhau hành động, cô đi con đường này, ta đi đường kia, buổi tối tập hợp tại khách sạn Phúc Thụy."

"Được." Ngải Thụy Tư vừa dứt lời liền vội vàng xông ra ngoài, cô thật sự không muốn ở cùng chỗ với ông chú luôn ép buộc hài hước này.

Nhìn hình bóng của Ngải Thụy Tư biến mất, cơ thể hơi căng thẳng của Nguyên Cửu nới lỏng: "Ôi, cuối cùng cũng đuổi được rồi, cô gái này đều tốt chỉ là hỏi quá nhiều. Chung sống với người khác thật mệt mà, trước tiên ta vẫn nên đi uống trà chiều thư giãn chút thôi."