Chương 2: Thị trấn Hạnh Phúc 1

Ánh đèn lấp lánh trên đầu giống như máy ảnh flash ghi lại sự pha trộn giữa ruột và màu trắng đỏ trên mặt đất.

Quái vật ném cơ thể rời rạc, lộ ra vẻ mặt đáng sợ, ba con mắt khát máu nhìn theo người đàn ông đang ngẩn người, bộ lông đen đỏ của nó nổ tung.

Không đúng! Chuông báo động trong lòng người đàn ông kêu mãnh liệt, giấc mơ không có cảm xúc chân thật như vậy! Vội vàng nhảy lên xà giữa nhà tránh né móng sắc nhọn của quái vật tập kích tới, trở mình lên lầu.

Hắn đang ở đâu đây? Thế giới Tarot nào?

Tiếng kêu bén nhọn và tiếng da thịt bị vỡ thành nhiều mảnh dưới lầu không ngừng cắt dứt mạch suy nghĩa của hắn, bây giờ không phải là lúc bối rối điều này.

Hít thật sâu, điều chỉnh đại não loạn thành một đống, lần nữa mở mắt ra, ánh sáng chiến lược chiếu sáng dưới cặp kính dày.

Trong hành lang hỗn loạn, giẫm đạp, va chạm, la hét không ngừng, đây là thời khắc săn gϊếŧ thuộc về quái vật.

"Cầu xin ngươi, mở cửa ra mở cửa ra... "

Một giây trước người phụ nữ còn đang la hét cật lực cầu cứu, một giây sau liền bị quái vật đuổi tới chia năm xẻ bảy.

Quay đầu nhìn lại, người đàn ông sau tấm kính trên cửa sổ lộ ra nụ cười khıêυ khí©h, hắn cau mày, nhưng trên mặt lại lạnh lùng như nước đọng: Xem ra không phải ai cũng vừa mới tới thế giới này.

Trận gϊếŧ chóc một chiều này rất nhanh đi được một nửa, mùi máu tươi trong hành lang càng thêm nồng đậm, xông thẳng vào mũi.

Bên ngoài Nguyên Cửu thờ ơ nhưng nội tâm thầm mắng cái thế giới này ngàn vạn lần: Là một quỷ hút máu, tình trạng bây giờ không khác gì với để ma túy ở bên mũi của người nghiện.

Nhưng cũng chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng chạy nhanh xuống lầu bốn thoát khỏi quái vật, trong lúc người đàn ông thuận tay cứu người suýt nữa đã bị quái vật xé nát.

Sau khi xác định hoàn cảnh xung quanh an toàn, âm thanh máy móc lần nữa vang lên trong đầu:

[Tư tư —— người chơi tham gia phó bản: 300 người; nhiệm vụ chính: Hãy để thị trấn nhỏ mà người chơi ở xếp số một trên bảng xếp hạng hạnh phúc. người chơi xin chú ý:

1, Nhiệm vụ chính thất bại thì bị xóa bỏ, không có yêu cầu với nhiệm vụ phụ;

2, Chơi tiêu cực ảnh hưởng đến điểm số cuối cùng của phó bản;

3, Livestream của người chơi đã mở, chức năng bình luận đã mở. Người chơi có cấp thấp hơn không có quyền kiểm tra bình luận. Thông báo xong, chúc người chơi chơi vui vẻ]

Nghe xong thông báo, hắn đại khái đã hiểu rõ tình huống của mình, xem ra ngoại trừ quái vật những người khác đều là người chơi theo lời hệ thống, may sao mình là một quỷ hút máu, ở trong thế giới kỳ lạ này còn có nhiều lợi thế...

[Tư —— sau khi kiểm tra phát hiện người chơi phi nhân loại, tăng cấp độ khó phó bản. Vì bảo đảm tính công bằng của trò chơi, người chơi Nguyên Cửu không thể lấy máu của bất kỳ người nào qua thủ đoạn mua bán trái phép, hút máu phi pháp lập tức hôn mê nửa tiếng.]

Mặt của người đàn ông vốn điềm tĩnh trong nháy mắt nứt ra: Đừng nhắm vào ta như thế, máu phi pháp cũng chỉnh rồi, chết tiệt!

Một vài bình luận lẻ tẻ trôi qua trong phòng phát sóng trực tiếp:

"Người mới này bị sao vậy, mới vừa rồi bị quái vật đuổi đều vô tri vô giác, sao bây giờ mặt cau có tỏ vẻ một lời khó nói hết vậy."

"Chẳng lẽ là độ dài cung phản xạ?"

"Mặc kệ mặc kệ, mọi người ơi, đại thần cách vách phát sóng rồi!!! Chuồn thôi chuồn thôi."

"Cái gì?!!! Đây không phải là bản của người mới à, người nhà trước mặt chờ ta."

...

Nguyên Cửu yên lặng tắt màn hình trực tiếp, tiếng của quái vật càng ngày càng gần, đột nhiên cửa một căn phòng mở ra.

Mộ cái đầu nhỏ với hai bím tóc đuôi ngựa thò ra dò xét với đôi mắt to, đè ép âm thanh thúc giục: "Mau vào!!"

Không kịp do dự, hắn lập tức khom lưng vào phòng của cô gái nhỏ rồi nhanh chóng quan sát hoàn cảnh căn phòng, căn phòng hơn ba mươi mét vuông, hoàn toàn trống rỗng, không có gì đặc biệt.

"Cảm ơn."

"Đừng khách khí, chỉ là thấy chú thật sự đáng thương."

Hắn lúc này cả người gầy teo yếu ớt, âu phục cũ bạc màu, tóc dài lộn xộn, cho người ta một loại cảm giác như nhân viên đang trốn nợ.

"Tại sao cứu ta?"

Cô gái nhỏ lớn lên có khuôn mặt búp bê tinh xảo, nghi ngờ đánh giá đại thúc trước mặt trước mặt đến từ bên ngoài: "Chú là lần đầu tiên tham gia trò chơi? Đây chính là bản đối kháng."

"Bản đối kháng?"

"Ta nghĩ hệ thống đã nói cho chú biết nhiệm vụ chính là để thị trấn nhỏ mà người chơi ở xếp số một trên bảng xếp hạng hạnh phúc, chúng ta là một nhóm, phải đối đầu với người của đội ngũ khác, thế nên tất nhiên là chết ít người càng tốt."

"Vậy tại sao người ở phòng khác không mở cửa?"

"Bởi vì ở thế giới Tarot, thắng lợi không dựa vào nhân số. Còn có phần lớn đều là người mới bị cửa này gϊếŧ và hoảng sợ, còn có vài người chơi cũ..." Đôi mắt sáng ngời của Ngải Thụy Tư trở nên ảm đạm và không tiếp tục đi tới nữa.

Đúng vậy, mình sinh sống ở trong xã hội hòa bình gần như ba năm đã quên mất một mặt tội ác của nhân tính. Sau khi tỉnh ngộ, Nguyên Cửu bình tĩnh nói ra chân tướng: "Để quan sát cách quái vật gϊếŧ người, quy luật gϊếŧ người cùng với nhược điểm đúng không."

"Đúng, đây là phó bản thứ hai của tôi, trong phó bản đầu tiên đại đa số lính mới đều bị người chơi cũ mang đi làm chuột bạch."

Ngải Thụy Tư vốn là sinh viên đại học, khó hiểu khi bị vướng vào thế giới này, trong phó bản đầu tiên bởi vì bản thân lớn lên thoải mái và khôn khéo nên nhận được rất nhiều sự quan tâm, nhưng mà cuối cùng những người từng chăm sóc mình đều chết hết, chỉ có mấy người còn sống.

Cô gái nhỏ ngồi dưới đất chìm đắm trong đau thương, nhớ lại đủ chuyện xảy ra ở phó bản trước.

"Ta không giỏi an ủi, ta có một kế hoạch và nếu như cô có thể chấp nhận hợp tác thì kế tiếp chúng ta có thể trao đổi thông tin với nhau."

Ngải Thụy Tư ngẩn người: "Được, chúng ta có thể hợp tác."

"Xin chào, ta là Nguyên Cửu, lần đầu tiên tham gia phó bản, hợp tác vui vẻ."

Người đàn ông đẩy mắt kính vừa dày vừa nặng trên sống mũi mỉm cười đưa tay phải ra, khá giống nhân viên đa cấp.

Làm việc ba năm ở xã hội hiện đại, hắn đã hình thành thói quen lễ phép như rất nhiều người bình thường, nhưng luôn mang đến cảm giác không bình thường, luôn cảm thấy hơi cố ý.

Ngải Thụy Tư cầm tay của người đàn ông, cảm giác bản thân có hơi hốt hoảng: "Ngải Thụy Tư, hợp tác vui vẻ?"

"Tiếp theo đến ta nói tin tức của tôi: Tòa cao ốc tứ hợp viện có 5 tầng, mỗi tầng khoảng 20 phòng. Có phòng trống nhưng không vào được, trong tòa cao ốc có khoảng 100 người chơi.

Phó bản tổng cộng có 300 người chơi, khoảng ba đội. Ta chưa thấy căn phòng hay thang máy đặc biệt nào từ tầng hai đến tầng bốn, dựa theo cấu tạo kiến trúc đối xứng thì hẳn là những tầng khác cũng giống như vậy, thế nên ta phỏng đoán tất cả mấu chốt đều trên người quái vật."

Lời của hắn rất thẳng thắn, chưa từng phân tích quá nhiều mà toàn là kết luận khiến Ngải Thụy Tư ngẩn người.

"Xin lỗi, có lẽ nội dung báo cáo có hơi loạn, ông chủ luôn vì vậy mà rất ghét bỏ ta."

"Không không không, ta cảm thấy... cùng là người mới mà ta giống như một phế phẩm. Ta... không có gì muốn bổ sung."

Lúc này, trong phòng livestream của Nguyên Cửu:

"Thế nên vừa rồi khi chủ bá tại chạy trốn còn thuận tiện thăm dò địa hình, lại phân tích rõ ràng mạch lạc??"

"Nếu không phải thấy thẻ người mới, ta cũng cho rằng chủ bá lấy đáp án xoát phó bản."

"Phân tích thông tin rất trâu thì sao, nó cũng không có tác dụng gì với tòa cao ốc này."

"Phía trước đừng chua nữa, thừa nhận người khác lợi hại rất khó sao?"

"Đúng vậy, người mới này thân thể cực kỳ yếu ớt, đoán chừng không gắng gượng được quá ba ngày."

Trong phòng livestream thật ồn ào không thể chấm dứt, một câu của Nguyên Cửu ngay lập tức khiến đám chó chua lè trong phòng livestream tự mãn —— "Ta muốn ra ngoài lần nữa."

"Chú điên rồi sao, đi ra ngoài làm gì?"

"Ta có cái ý tưởng cần nghiệm chứng."

Đối với Ngải Thụy Tư, phiên dịch những lời này ra chính là tôi muốn tìm đường chết.

"Ha ha ha, đằng trước coi trọng người mới, bây giờ không phản đối sao."

"Sao hắn phải đi tìm đường chết như thế, đầu tiên người bình thường đều sẽ nghĩ vượt qua tối nay rồi mới nói mà."

"Chuồn thôi chuồn thôi, vì chủ bá thắp hương."

"Chỉ có ta khá tò mò chủ bá muốn nghiệm chứng ý tưởng gì sao?"

"Cộng một với phía trước."

...