Chương 1: Mở đầu

Đây là lá thư thứ mấy?

Từ hơn nửa tháng trước, mỗi ngày một lá thư bí ẩn, mưa gió không ngừng.

Kỳ quái chính là, bên trong không phải thư mà là bài Tarot đen trắng.

Gửi sai rồi? Trò đùa dai? Không sao cả rồi, công việc rườm rà đủ làm phiền mình rồi.

Nhưng bây giờ phải để ý bởi vì thư gửi đến công ty. Ba ngày nay tăng ca không về nhà, thư còn đến tay mình đúng giờ.

Lá số 77, còn thiếu một lá là có thể thu thập đủ bộ Tarot rồi.

Nguyên Cửu tìm kiếm thẻ bài đen trắng hôm qua nhận được trong tay nhìn trầm ngâm, có lẽ đã thành thói quen, hắn thế mà bắt đầu mong đợi lá thư của hôm nay, một thẻ bài cuối cùng.

11 giờ 30 phút tối lặng lẽ tới, trong phòng làm việc tầng 7 của tòa cao ốc Kim Nghiệp, một gốc lan điếu khô vàng bị văn kiện xếp thành núi ép cho chỉ còn hơi tàn trên cổ tay trắng nõn mạnh mẽ đang ngẩn ngơ dưới ánh sáng đèn sợi đốt.

Đến rồi.

Nguyên Cửu lấy lại tinh thần sờ sờ túi áo, trong túi áo vốn trống rỗng lại nhiều thêm một lá thư, nhưng mềm mại, vẻ mặt người đàn ông cứng lại.

Mở ra nhìn xem, lần này không phải là thẻ bài mà là một bức thư, hắn có linh cảm không lành.

“Mệt chết mất, một chuyến du lịch thư giãn, ngươi sẽ yêu nơi đó. Nói chính xác, là ta hi vọng ngươi có thể yêu nơi đó.”

Một bức thư không đầu không đuôi, tại sao không phải là bài? Mưa mùa hè ngoài cửa sổ khiến người ta buồn phiền, đặc biệt là sau khi liên tục tăng ca suốt đêm bốn ngày.

Vù vù....

Mệt quá, không nhìn rõ rồi...

Nguyên Cửu yếu ớt duỗi ngón tay ra, cảnh tượng xung quanh như bánh quai chèo bóp méo, ánh đèn cũng biến thành màu đen, một bóng người màu đen dần dần đến gần...

"Ai..."

"Chào mừng tới thế giới Tarot, liên kết phó bản thành công, chúc mừng người chơi tiến vào lá bài tòa tháp (The Tower), phó bản Thị trấn nhỏ hạnh phúc, loại phó bản: bản đối kháng..."

"A!! Quái vật... Quái vật! Cứu ta!!!" Tiếng la hét bén nhọn cắt ngang thông báo của hệ thống.

Vù vù.... Vù vù.... Vù vù...

Tiếng kêu thê lương này khiến đầu óc Nguyên Cửu bị choáng lần nữa, cảm giác chóng mặt khiến người ta buồn nôn.

Cuối cùng cũng tập trung được tầm nhìn, hắn ngơ ngác ghi chép hình ảnh người đàn ông bị một đôi vuốt sắc xé toạc trước mặt mình. Bọt máu làm nhòe tầm mắt hắn, ruột bị xé rách lướt qua mặt.

Xúc giác mãnh liệt khiến hắn hoàn hồn, đầu óc cuối cùng cũng bắt kịp năm giác quan, Nguyên Cửu giơ tay lên sờ sờ thứ ẩm ướt còn dư trên mặt.... Máu?

Đây là đâu? Mơ hả?