Thời gian cứ thế trôi qua, buổi sáng ánh nắng bắt đầu len lỏi trong khắp không gian.
"Cốc… cốc… cốc…"
Bạch Uyển Đình khẽ gật đầu: "Đúng vậy, đây là nhà của chúng ta." Nói rồi, cô chỉ tay sang phía xa xa quen thuộc rồi nói tiếp: "Đó là nơi anh cầu hôn em bằng đóa hoa hồng đỏ, tối hôm đó, anh hứa hẹn chân thành, em tin tưởng sâu sắc, chúng mình đã thành một nửa của nhau."
Khuôn mặt của Hàn Vũ Hi vẫn không có chút cảm xúc gì, anh cũng làm ra vẻ suy nghĩ nhưng tiếc thay hoàn toàn không nhớ được gì: "Xin lỗi, tôi vẫn không có ấn tượng gì cả."
Cũng không ngoài dự đoán của Bạch Uyển Đình, những điều đó là vô ích, cô đành dùng biện pháp khác thôi. Cô đi đến chiếc bàn, rót lấy hai ly rượu vang đỏ, rồi cầm đến đưa cho Hàn Vũ Hi một ly, giọng nói quyến rũ đến Hàn Vũ Hi cũng bất giác giật mình: "Không sao đâu, uống một ly nào!"
Hàn Vũ Hi cũng có chút bối rối, anh đưa tay cầm lấy ly rượu trên tay của Bạch Uyển Đình, ngửa cổ một hơi uống cạn sạch. Thấy vậy, khóe môi của Bạch Uyển Đình cong lên, rồi cô đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng đóng chặt cửa lại khiến cho không gian bên trong căn phòng chỉ còn lại ánh đèn màu vàng mờ ảo.
Khuôn mặt của Hàn Vũ Hi bắt đầu ửng đỏ, đầu óc cũng bắt đầu không được tỉnh táo, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía Bạch Uyển Đình. Cô chỉ nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra, để nó rơi tự do xuống đất, bên trong là một chiếc váy body hai dây bó sát, để lộ vòng một đầy đặn, cùng vòng ba căng tròn.
Ánh mắt của Hàn Vũ Hi dường như ngày càng mờ đi, anh cảm thấy trong người ngày càng nóng ran, bàn tay bắt đầu mất kiểm soát cởi hai chiếc cúc áo sơ mi trên người.
Không khí trong phòng bắt đầu trở nên ám mụi. Hơi thở gấp rút của Hàn Vũ Hi bắt đầu dồn dập hơn, ánh mắt vẫn không rời Bạch Uyển Đình mê người ở trước mặt.
Không cần ai nói một lời nào, cả hai đều ý thức được chuyện gì sắp xảy ra. Mặc dù không phải lần đầu với Hàn Vũ Hi nhưng Bạch Uyển Đình vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng, nhưng chỉ còn cách này là cô chưa thử qua, nên đành phải làm liều.
Bạch Uyển Đình nhận ra ánh mắt ngày càng đυ.c ngầu của Hàn Vũ Hi ở trước mặt, lúc này cô mới thấy được ánh mắt anh nhìn cô trước kia, chính là ánh mắt này. Cô bước đến bên chiếc giường mềm mại, đôi tay từ từ cởi bỏ nốt chiếc váy mỏng trên người, để lộ cơ thể trắng nõn nà lấp ló dưới chiếc áo ngực và quần chíp màu đen huyền.
Cơ thể Hàn Vũ Hi ngày càng khó chịu, anh bước đến chiếc giường, cầm lấy chiếc chăn lập tức đắp lên cơ thể của Bạch Uyển Đình, giọng nói khàn trầm: "Không thể làm như vậy được... tôi…"
Hàn Vũ Hi chưa kịp nói hết câu, Bạch Uyển Đình đã ôm lấy cổ anh, khiến Hàn Vũ Hi ngã xuống giường, lần tiếp xúc đầu tiên này anh cảm nhận được làn da mịn màng của Bạch Uyển Đình. Cảm giác bức rức dường như lên đến đỉnh điểm, chút ý thức còn xót lại, Hàn Vũ Hi cố đẩy Bạch Uyển Đình ra khỏi mình.
Đôi môi xinh đẹp của Bạch Uyển Đình ghé sát ngang tai của Hàn Vũ Hi, giọng nói nhỏ nhẹ như một chú mèo ngoan: "Vũ Hi… em là của anh…"
Giọng nói như một luồng điện phá tan đi chút ý chí cuối cùng đó của Hàn Vũ Hi, anh đưa đôi tay mạnh mẽ một phát cởi phăng đi chiếc áo sơ mi vướng víu trên người. Đôi môi gấp gáp, mạnh mẽ như một con mãnh thú chiếm lấy đôi môi nhỏ nhắn của Bạch Uyển Đình.
Anh đè lên thân hình nhỏ bé của Bạch Uyển Đình dưới giường, đυ.ng chạm khiến cô cảm nhận được rất rõ sự cứng cáp dưới đáy quần anh, cự long đã trỗi dậy từ lúc nào. Bàn tay tham lam của Hàn Vũ Hi giật phăng chiếc áo ngực trên người Bạch Uyển Đình ra, không thương tiếc vứt xuống sàn nhà.
Trong không gian mờ ảo, chỉ nghe tiếng thở ngày càng gấp của hai con người cuồng nhiệt trên giường, bầu ngực căng tròn với nhũ hoa hồng hào của Bạch Uyển Đình lộ ra trước đôi mắt đυ.c ngầu tràn đầy du͙© vọиɠ của Hàn Vũ Hi. Anh lập tức ngoạm lấy nhũ hoa đã sớm căng cứng, khiến cơ thể của Bạch Uyển Đình không ý thức được mà uốn éo, đôi môi khẽ thốt lên: "Ưm…"
Âm thanh như xuyên ngang qua tai của Hàn Vũ Hi, anh nhanh chóng cởi chiếc quần tây chật chội của mình xuống, giải thoát cho cự long đã sớm căng cứng, không chần chừ thêm trực tiếp đưa tay vén đáy chiếc quần chíp ren của Bạch Uyển Đình sang một bên, để lộ ra khoảng trống nhạy cảm đã sớm ướŧ áŧ.
Không để cho cô có cơ hội thích ứng, Hàn Vũ Hi nhanh chóng đâm thẳng vào sâu bên trong của Bạch Uyển Đình khiến cô liền cảm thấy được sự căng cứng, đau đớn như muốn nổ tung. Kích thước này quá to so với kích thước của cô, nhưng Hàn Vũ Hi dường như điên cuồng hơn, anh bắt đầu nhấp sâu hơn vào bên trong, từ cú mạnh mẽ khiến Bạch Uyển Đình không kìm được: "A… đau…"
Dường như nhìn thấy được nét đau đớn trên khuôn mặt xinh đẹp kia, Hàn Vũ Hi bắt đầu lấy lại ý thức, anh cúi xuống hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô một cách cưng chiều. Hông của Hàn Vũ Hi bắt đầu ra vào một cách nhẹ nhàng hơn, lúc này cảm giác đau đớn đó Bạch Uyển Đình cũng không cảm thấy nữa, thay vào đó là một cảm giác tê dại, khiến đầu óc cô trở nên trống rông, cô chỉ biết mình cần được lắp đầy.
Hàn Vũ Hi bắt đầu đổi tư thế, anh lật ngược Bạch Uyển Đình lại, hai chân cô đứng xuống đất dang rộng đầy ám dục, hai tay vẫn đang cố chút sức lực chống trên giường. Hàn Vũ Hi áp từ sau lưng của cô, anh muốn vào từ phía sau, bàn tay của Hàn Vũ Hi tham lam nắm bóp vòng ba mịn màng của cô, rồi bất ngờ tấn công vào bên trong từ phía sau khiến Bạch Uyển Đình không kìm được mà phát ra từ cổ họng: "A… Vũ Hi… sâu quá, đừng mà…"
Lời van xin dường như cũng trở nên vô tác dụng, mà ngược lại nó còn khiến Hàn Vũ Hi như mất kiểm soát hơn. Với tư thế này, anh có thể vào được sâu nhất, cứ thế nhấp từng nhịp mạnh mẽ…
Ánh đèn mờ ảo phủ lên hai con người trần trụi, đầy du͙© vọиɠ, không gian giờ đây chỉ nghe thấy tiếng thở dốc ám mụi lấn át luôn cả tiếng sóng biển ngoài kia…