Chương 51: Che giấu

Chiếc xe của Bạch Uyển Đình đậu dưới tán cây tử đinh hương tím, nó mang một mùi hương ngào ngạt, làn gió tinh nghịch khẽ đưa đưa những nhành hoa tím mộng đu đưa theo nhịp của một bản nhạc cổ điển.

Triết Vỹ nóng lòng không chịu được liền cất giọng hỏi Bạch Uyển đình ngồi ở ghế sau: “Sao cô biết được là họ sẽ tìm cô?”

Đôi môi xinh đẹp khẽ mỉm cười, Bạch Uyển Đình nói: “Nhìn sắc mặt bà ấy.” Cô đưa mắt nhìn về hướng cổng nhà, rồi nói tiếp: “Tôi có cảm giác Mạn Sương và Bạch Lâm Quyết có liên quan đến ba của tôi, không có gì chắc chắn họ sẽ tìm tôi, nhưng linh cảm rất mãnh liệt.”

Câu nói của Bạch Uyển Đình vừa dứt, trong không gian yên tĩnh chợt vang lên tiếng chuông điện thoại của Bạch Uyển Đình, cô lấy từ túi xách ra chiếc điện thoại không ngừng đổ chuông, dòng số lạ nổi trên màn hình làm Bạch Uyển Đình có chút mong đợi. Cô nhanh chóng nhấc máy: “A lô, tôi, Bạch Uyển Đình xin nghe.”

Giọng nói khá quen thuộc vang lên trong điện thoại, bà quản gia từ tốn cất giọng: “Cô Bạch, bà Mạn mời cô vào nhà.”

Khóe môi của Bạch Uyển Đình khẽ cong lên, cô đáp lời: “Được, phiền bà mở cửa.”

Khuôn mặt của Triết Vỹ có chút bất ngờ, anh nhìn Bạch Uyển Đình rồi đưa ngón cái lên ý khâm phục tài suy đoán của cô. Bạch Uyển Đình cũng không nói gì, cô khẽ mỉm cười gật đầu như nhận lấy lời khen của anh rồi nhanh chóng bước xuống xe.

Giọng nói Triết Vỹ có chút lo lắng vang theo: “Tôi vào với cô.”

Ánh mắt của Bạch Uyển Đình có chút nôn nóng, cô quay đầu nhìn Triết Vỹ lắc đầu: “Không cần đâu, tôi tự biết bảo vệ mình.”

Nói rồi, Bạch Uyển Đình sải bước đi về phía căn nhà, trước cổng cô đã thấy bà quản gia lúc nãy đã mở sẵn cửa mà chào đón cô, khắc hẳn ba trăm sáu mươi độ với vẻ mặt khó tính lúc nảy. Bạch Uyển Đình lịch sự cúi đầu chào lại rồi bước vào.

Cô bước theo sau lưng bà lão quản gia, ánh mắt cũng rà soát xung quanh, khung cảnh thật sự hùng vĩ, khu vườn được trang trí theo phong thái sang trọng, dòng suối nhân tạo chạy dọc theo cả căn nhà khiến người nhìn vào được hòa mình với thiên nhiên, bất giác quên đi cảm giác mệt mỏi hằng ngày.

Bước đi được một đoạn, Bạch Uyển Đình chợt nhận ra bà quản gia không dắt cô đi đến nhà chính, mà bà ấy rẽ theo một con đường nhỏ, dọc theo dòng suối chảy róc rách dưới tán cây tử đinh hương thơm thanh khiết. Chế độ cảnh giác cao nhất của Bạch Uyển Đình được bật lên, cô vẫn ngoan ngoãn đi theo sau bà quản gia đến một khu vườn khá kín đáo.

Dưới mái che nhỏ trong khu vườn, từ xa xa Bạch Uyển Đình đã thấy bóng dáng một người phụ nữ đứng ở đó, khí chất toát lên một sự sang trọng hiếm thấy.

“Bà chủ, cô Bạch đến rồi.” Vừa đến nơi, bà quản gia đã nhanh chóng cất giọng báo cho Mạn Sương đang đứng đưa mắt nhìn theo dòng suối không ngừng chầm chậm trôi.

Nghe câu nói của bà quản gia, Mạn Sương cũng từ từ quay người lại, khuôn mặt diễm lệ với nét trang điểm cổ điển sang trọng hợp với thân phận một bà chủ lớn, mặc dù vậy nhưng vẫn không che được trên đôi mắt ấy những nếp nhăn của thời gian. Mạn Sương nhìn bà quản gia rồi khẽ gật đầu ra hiệu cho bà ấy đi làm việc.

Hiểu ý của Mạn Sương, bà quản gia nhìn sang Bạch Uyển Đình cất giọng: “Vào trong đi!”

Không chần chừ thêm nữa, Bạch Uyển Đình nhanh chóng bước vào, vừa đến gần, đôi mắt của cô đã không kìm được mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mạn Sương, một nét quen thuộc nào đó ùa về trong kí ức của Bạch Uyển Đình, vừa rõ như in khuôn mặt xinh đẹp này đã từng xuất hiện đâu đó trong cuộc sống của cô, nhưng vừa không nhớ được đã gặp bà ở đâu.

Dòng suy nghĩ đó của Bạch Uyển Đình bị làm cho cắt đứt khi Mạn Sương cất giọng: “Cô là Bạch Uyển Đình sao?”

Bạch Uyển Đình liền gật đầu: “Đúng vậy, tôi là Bạch Uyển Đình.” Nói rồi, cô bước đến băng ghế nơi Mạn Sương, thông thả ngồi xuống bên cạnh bà, cũng không phải là người vòng vo, Bạch Uyển Đình cất giọng nói thẳng vào vấn đề: “Cho hỏi, có phải bà có một đứa con trai tên là Bạch Lâm Quyết đúng không?”

Ngữ điệu không nhanh không chậm của Bạch Uyển Đình bất giác làm khuôn mặt của Mạn Sương có chút xám lại, rồi cất giọng nói không được lành mạch: “Không… tôi không có con trai.”

Bạch Uyển Đình thầm cười trong bụng, cô thắc mắc nhìn cô giống con nít lắm sao mà lại đi nói dối không có tính chuyên nghiệp như vậy. Cô đưa mắt nhìn Mạn Sương bên cạnh, từ trên xuống dưới, từ trang sức đến quần áo, giày dép trên người bà đều là hàng cao cấp, nếu muốn bỏ tiền mua một bộ não từ chỗ Khương Lỗi cũng không phải là khó.

Đôi môi xinh đẹp khẽ mỉm cười, cô lấy từ túi xách ra một tờ giấy, nền trắng mực đen ghi rõ ràng quan hệ huyết thống của Mạn Sương là mẹ của Bạch Lâm Quyết. Ánh mắt của Mạn Sương đặt lên tờ giấy trên tay của Bạch Uyển Đình, sắc mặt bắt đầu trở nên xám xịt, đôi tay có chút run rẩy, bà lập tức rời mắt nhìn ra dòng suối trong vắt, như để lấy lại bình tĩnh, rồi quay sang Bạch Uyển Đình cất giọng: “Tôi không có đứa con trai nào cả, cô đừng nói bậy.” Bà nhìn sang Bạch Uyển Đình rồi nói tiếp bằng giọng đanh thép: “Cũng mong sau này cô Bạch đây đừng đến đây nói lung tung ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi.”

Ánh mắt bà đâu đó đã ứa ra giọt nước mắt long lanh, chỉ là chờ một cái chớp mắt để rơi xuống, dường như Mạn Sương không muốn cho Bạch Uyển Đình thấy được vẻ mặt của lúc này nên không kịp đợi cô đáp lời, Mạn Sương đã vội đứng lên và bước đi vào hướng căn nhà, dần dần mất hút trong ánh mắt của Bạch Uyển Đình vẫn còn chưa biết được chuyện gì đang diễn ra.