Ánh trăng đã lên cao vυ"t trên đỉnh đầu, những âm thanh của phố thị vội vã cũng dần tắt lịm, Bạch Uyển Đình nằm trằn trọc trên giường một lúc cũng dần dần chợp mắt được.
“Uyển Đình…” Tiếng nói the thẻ cất lên trong căn phòng yên tĩnh làm Bạch Uyển Đình bất giác bị làm cho giật mình. Cô lập tức ngồi dậy cố gắng đưa mắt nhìn xung quanh dưới ánh đèn ngủ mờ ảo.
Bóng dáng cao ráo trước mặt nhìn sơ qua cô cũng biết là ai, thầm thở phào, Bạch Uyển Đình cất giọng: “Sao không bật đèn, nhà của anh mà em cứ tưởng anh là trộm.”
Hàn Vũ Hi không nói không rằng, anh bước đến bên giường của Bạch Uyển Đình, nhẹ nhàng ngồi xuống rồi đưa tay ôm lấy cô vào lòng. Không gian dường như vắng lặng đến lạ, có thể nghe rõ tiếng tim đập loạn nhịp của Bạch Uyển Đình. Cô cũng không muốn phá vỡ bầu không khí này nên cũng không lên tiếng hỏi bất cứ điều gì.
Một lúc lâu sau Hàn Vũ Hi mới chịu nới lỏng vòng tay, anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Bạch Uyển Đình rồi cất giọng: “Anh có việc phải đi Mỹ gấp, chắc khoảng nửa tháng mới có thể về.”
Trong lòng Bạch Uyển Đình chợt có chút trầm xuống, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nét bình tĩnh, cô mỉm cười khẽ nói: “Em sẽ trông nhà cho anh.”
Nghe câu nói của Bạch Uyển Đình, Hàn Vũ Hi không nhịn được mà phì cười, anh cốc nhẹ lên trán của cô rồi nói: “Ai dám vào nhà của Hàn Vũ Hi này chứ, anh chỉ cho lo em, Triết Vỹ sẽ ở nhà, có chuyện gì cứ nói với Triết Vỹ.”
Bạch Uyển Đình lập tức chau mày, cô đáp: “Không được, anh đang xem thường em sao?”
“Không phải. Không nói nữa, em phải ngoan, anh sẽ cố gắng về sớm.” Hàn Vũ Hi vừa dứt câu, anh nhẹ nhàng đặt lên môi Bạch Uyển Đình một nụ hôn, rồi cứ thế rời đi không cho Bạch Uyển Đình có cơ hội nói thêm.
Cô đưa mắt nhìn theo bóng lưng của anh đến khi khuất bóng thì mới chịu rời mắt, Bạch Uyển Đình thở dài một tiếng, cô thầm nghĩ anh đi gấp như vậy phải là việc rất quan trọng, nhưng đi một mình như thế trong cô vẫn có chút lo lắng. .
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
Buổi sáng mang một làn không khí lành lạnh khiến con người ta chỉ muốn cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến Bạch Uyển Đình mở mắt, cũng như mọi ngày cô lập tức chuẩn bị đến bệnh viện.
Con đường ở thành phố này cũng như vậy, nhưng không hiểu Bạch Uyển Đình lại có cảm giác buồn man mác. Chiếc xe Audi đen nhánh dừng trước cổng của bệnh viện, Bạch Uyển Đình cẩn thận bước xuống, khẽ gật đầu như một lời chào tạm biệt với Triết Vỹ ở trong xe.
Đôi chân thon dài của Bạch Uyển Đình từ từ bước vào bệnh viện, vừa đến quầy thu ngân, hình ảnh vội vã của Khương Lỗi thu hút hoàn toàn sự chú ý của Bạch Uyển Đình, ông ta đi lướt qua cô bộ dạng gấp rút để nổi không kịp nhìn những người xung quanh.
Y tá gần đó dường như đoán được sự tò mò trên khuôn mặt của Bạch Uyển Đình liền bước đến gần cất giọng: “Từ sáng trưởng khoa Khương đã đến để vào phòng phẫu thuật, nhưng kết quả vẫn thất bại.”
Nghe thấy vậy, trong lòng của Bạch Uyển Đình liền nổi lên một chút nghi ngờ, cô hỏi y tá: “Ông ấy đi đâu vậy?”
Y tá đưa mắt nhìn theo bóng dáng của Khương Lỗi, rồi khẽ lắc đầu đáp: “Em cũng không biết, ông ấy vừa ra khỏi phòng phẫu thuật liền vội vã rời đi.”
“Thôi em đi làm việc đi.” Bạch Uyển Đình nói với y tá bên cạnh, vừa dứt câu, y tá cũng vừa rời đi, cô lập tức vội vã đi theo hướng của Khương Lỗi ra bãi đỗ xe. Bạch Uyển Đình thầm nghĩ chắc chắn hắn ta có vấn đề, đây là cơ hội để cô có thể thu được gì đó.
Nghĩ xong, Bạch Uyển Đình liền vội vã đi thẳng ra đường lớn, vẫy tay bắt một chiếc taxi. Ngồi trong xe, ánh mắt của cô vẫn không rời cánh cổng ra vào của bệnh viện. Chưa đầy năm phút sau, chiếc xe của Khương Lỗi cũng chạy ra.
Không chần chừ thêm nữa, Bạch Uyển Đình lập tức nói với tài xế: “Chạy theo chiếc xe biển số 2008 phía trước giúp tôi.” Tài xế khẽ gật đầu rồi nổ máy chạy theo phía sau.
Tài xế rất biết giữ khoảng cách giữa hai xe để tránh bị phát hiện hay sẽ làm đối phương chú ý, ông vẻ mặt có chút tự tin rồi cất giọng: “Đi bắt ghen sao?”
Nét mặt của Bạch Uyển Đình lập tức không giấu nổi vẻ bất ngờ vì câu nói của bác tài xế, nhưng rồi cũng nhanh chóng phối hợp, cô khẽ gật đầu: “Đúng vậy, chú cẩn thận đừng để xe phía trước phát hiện, cháu sợ sẽ không bắt được con hồ ly đó.”
Bác tài phá lên cười, rồi cất giọng: “Cô yên tâm, tôi chạy cho nhiều chuyến như thế này lắm rồi, chắc chắn sẽ không bị phát hiện.” Ngừng một chút, bác khẽ chau mày rồi tặc lưỡi nói: “Anh kia cũng tệ thật, có vợ xinh đẹp thế này còn đi nɠɵạı ŧìиɧ, thanh niên bây giờ chẳng chung tình gì cả.”
Nghe thấy bác tài xế trách móc, đang trong tình thế căng thẳng thế này Bạch Uyển Đình cũng thầm buồn cười, bất giác cô chợt nghĩ đến Hàn Vũ Hi, nhưng rồi cũng nhanh chóng tập trung vào nhiệm vụ chính.
Cũng đã hơn ba mươi phút chạy xe, chiếc xe của Khương Lỗi dường như cũng chẳng phát hiện ra chiếc taxi của Bạch Uyển Đình đang đuổi theo sau. Hắn ta dần dần rẽ xe vào đường con nhỏ, nơi có một căn nhà máy cũ.
Nơi này cũng khá vắng vẻ, nên bác tài cố tình đậu xe ở đằng xa, rồi cất giọng: “Chồng cô đúng là người cẩn thận, hẹn người tình ở nơi này đúng là không ai ngờ tới.”
Bạch Uyển Đình cũng không buồn nói thêm gì, cô chỉ mỉm cười, trả tiền, rồi khẽ gật đầu cảm ơn rồi nhanh chóng xuống xe.