Tôi tự hỏi chính bản thân của tôi rằng. Cảm xúc là gì ?
Tìm kiếm cảm xúc, diễn tả nó ra thành lời, thật sự chưa bao giờ là dễ dàng cả. Trong thâm tâm của tôi, việc tìm kiếm một điều gì đó nơi đáy sâu của tâm hồn, nó còn khó khăn hơn với việc chiến đấu với cái chết ngay trước mắt.
Bạn nghĩ sao khi một người thân thương, một người quen thuộc của bạn bỗng đi đến một nơi thật xa xôi, tất nhiên bạn là người bị bỏ rơi ở lại. Thật buồn đúng không, hay đó là sự đau khổ ? Tôi không dám chắc, chỉ có mỗi mình bạn mới hiểu được vấn đề của chính bạn và cảm xúc mà bạn đang có, nó như thế nào.
Vậy, nếu như người bỏ rơi bạn, bỗng một ngày xuất hiện trước mặt bạn thì sao ?. Đáng sợ ? Buồn bả ? Vui mừng ? hay chán ghét ?. Cái nào cũng đúng cả, chỉ là bạn phải lựa chọn trong nhiều lựa chọn khác nhau mà thôi. Vì vậy, cái cách bạn chọn, nó sẽ dẫn lối bạn đến một con đường mới, không ai có thể biết được con đường phía trước là đau khổ hay bất hạnh, nhưng bạn có thể biến nó thành hạnh phúc nếu bạn chấp nhận khó khăn đó.
Tôi tên là Wataru Kazuki, từ khi được sinh ra, tôi cứ ngỡ như mình có một cuộc sống rất là yên bình. Tôi biết nói lúc tôi 2 tuổi, mà đúng hơn thì chỉ nói được vài từ. À, lúc đó tôi cũng đã biết bò và chập chững biết đi.
Gia đình tôi là một gia đình nhà võ, vì vậy, mỗi khi nhìn vào cha tôi, ánh mắt tôi lúc nào cũng óng ánh của một cái nhìn ngưỡng mộ. Nhưng trái lại với vẽ bề ngoài đồ sộ, cao to, hung dữ. Cha tôi lại rất thương yêu tôi và mẹ, ông thường dành rất nhiều thời gian để chơi đùa với tôi, thậm chí dạy tôi một số bài luyện tập võ nhẹ nhàng và đơn giản.
Còn mẹ tôi, một người xinh đẹp và trẻ trung, không cần nói cũng biết, bà ấy là một người hiền hậu, người mà thôi thương yêu nhất. Nhiều lúc, bà thường bế tôi ở gốc vườn sau nhà, dùng cây quạt giấy mà bà làm để quạt cho tôi lúc trưa hè mát mẻ. Nhiều lúc tôi khóc nhè, hay gặp ác mộng khi ngủ, bà luôn ân cần mà quan tâm, vỗ về.
Những ngày tháng lúc đó, mỗi khi tôi nhớ lại, thật hạnh phúc làm sao. Lên năm tuổi, vì cha tôi phải chuyển việc làm nên gia đình tôi chuyển đến đô thị để sống. Tuy nói là đô thị, nhưng ngôi nhà mới của tôi thì ở sát vùng ngoại ô, thậm chí ở đó gần một ngọn núi nên không khí rất ư là trong lành, và cuộc sống yên bình cứ thế mà tiếp tục diễn ra.
Và tại nơi đó, tôi đã gặp được một cô bé trạc tuổi tôi, nhà cô bé ở sát ngay bên cạnh nên nói là hàng xóm của nhau cũng đúng. Vì là người chuyển đến nên cha mẹ đã dắt tôi qua chào hỏi hàng xóm xung quanh, tất nhiên tôi cũng đi theo hai người họ.
Lần đầu bước vào căn nhà của cô bé đó, trong khi cha mẹ của tôi thì cười nói với cha mẹ cô bé, lúc đó tôi thật sự không còn nhớ họ nói về chuyện gì, nhưng khuôn mặt của mọi người đều rất vui vẻ. Cô bé gái ấy thì cứ núp sau lưng mẹ mà ngượng ngùng nhìn tôi, còn tôi thì đứng ở giữa cha mẹ tôi mà mỉm cười nhìn cô ấy.
Đó là một một cô bé tóc vàng, mái tóc ngắn dài tới lưng. Mắt to tròn rất ư là xinh xắn, đôi mắt long lanh của màu xanh dương êm ái. Khuôn mặt trắng buốt, cơ thể nhìn rất mềm mại trong trẻo. Lúc đó cô bé mặc một cái áo màu trắng có hình con thỏ ở chính giữa, trên tóc có một cái cài màu hông làm cho vẻ ngây thơ của cô bé được tôn vinh thêm.
Và những ngày tháng sau đó, chúng tôi bắt đầu chơi chung với nhau. Thường xuyên, chúng tôi đều nắm tay nhau để đến ngọn núi gần nhà và chơi những trò chơi vui nhộn hay bắt những con bọ quý hiếm, những ngày tháng tươi đẹp đó thật sự rất yên bình
Thậm chí, chúng tôi còn đi học chung từ cấp một, tuy nhiên, khi lên cấp hai thì cô ấy lại chuyển đến ngôi trường dành cho nữ sinh. À quên nói, tên cô ấy là Hinami Sakura.
Những năm tháng cấp một, khi mà tôi và cô ấy học chung lớp. Tính cách của Sakura rất dịu dàng, nói đúng hơn là cực kì dễ thương khiến cho bất cứ đứa con trai nào cũng phải yếu lòng, cộng với vẻ đẹp trời cho khiến cho cả người lớn cũng phải thêm yêu quý cô ấy. Hiển nhiên, lúc đó tôi cũng có chút gì đó gọi là động lòng tuy chỉ mới là một đứa con nít ranh còn hôi mùi sữa.
Nhiều lúc, tôi thấy hạnh phúc khi mà chỉ có mỗi tôi là cô ấy nói chuyện và chơi chung, thậm chí nhiều đứa con trai khác không chỉ trong lớp mà còn rộng ra cả trường, ai ai cũng ghen tị với tôi cả.
Tuy nhiên, mọi chuyện lại bắt đầu có nhiều thay đổi. Khi mà tôi lên cấp 2, đó cũng là lúc mà cô ấy thông báo với tôi là sẽ chuyển đến trường nữ sinh để học. Thậm chí, gia đình cô ấy cũng chuyển đi. Nghe những điều đó khiến tôi bủn rủn tay chân, gương mặt đau buồn, nhiều lúc tôi còn tự khóc trong căn phòng của mình.
Tôi thường suy nghĩ, không biết cô ấy có cảm giác như thế nào sau khi rời xa tôi, dù sao chúng tôi cũng chơi chung với nhau từ bé. Chính vì vậy, tôi bắt đầu tập quên đi sự đau khổ đó bằng việc luyện tập võ thuật với cha tôi, những giờ rãnh rỗi sau khi làm xong bài tập, tôi cũng thường xem anime, đọc light novel hay manga, thậm chí chơi một số game visul novel. Tất nhiên, thể loại mà tôi thích đó là những người anh hùng mạnh mẽ.
Như tôi từng kể, khi vào học cấp 2, tôi đã được ban cho danh hiệu <Đầu Gấu>. Và thế là cuộc sống của tôi vào lúc cấp 2 là một khoảng thời gian rất gian nan. Và cứ thế dần dần, bạn bè càng xa lánh tôi, nói đúng hơn là họ sợ hãi.
Tôi cũng chẳng thế nào làm gì khác, đành phải chấp nhận mọi thứ diễn ra xung quanh, mặc dù đôi lúc tôi cũng thấy buồn vì việc đó.
Đến năm cấp ba, một sự kiện bất ngờ diễn ra. Lúc đầu, vì muốn thay đổi cái biệt danh đầu gấu nên tôi đã chuyển trường. Nhưng không ngờ, người bạn thời thơ ấu của tôi lại nhập học đúng trường mà tôi chuyển đi.
Cái cảm giác mà lúc ban đầu tôi gặp lại cô ấy, nói đơn giản là hạnh phúc đến chừng nào. Tuy nhiên, mọi thứ diễn ra không bao giờ như tôi mong muốn. Giờ đây, với vẻ đẹp càng lớn càng xinh xắn của cô ấy nên việc trở thành người đẹp nhất trường, một hót girl không ai sánh bằng là chuyện hiển nhiên diễn ra.
Còn tôi thì sao ư ? Nực cười ở chổ, tôi vẫn gắn cho cái biệt danh là tên đầu gấu, bởi khi mới khai giảng, nhiều tên đến để tính sổ với tôi, và thế là tôi cho vài đạp đi về. Nhưng nhìn lại ánh mắt của học sinh khác thì lại nhìn tôi với dáng vẻ hoảng sợ. Thế là những năm tháng tồi tàn lại tiếp diễn
Việc tôi trở thành đầu gấu và còn Sakura thì trở thành hot girl khiến cho chúng tôi gần nhau nhưng lại luôn xa cách. Lúc đó, tôi đã nghĩ, để giữ thanh danh cho cô ấy thì tôi không nên bắt chuyện hay dính dáng gì. Dù sao thì chúng tôi không học cùng lớp với nhau.
Để quên đi nỗi bất hạnh đó, tôi đã ra sức học hành, trong đầu chỉ mong muốn cuộc sống yên ổn sau này.
Thế nhưng, mọi chuyện lại diễn biến khác đi. Tuy được coi là hót girl, nhưng chỉ mới năm nhất, Sakura lại bị gắn vào nhiều lời đồn khác nhau. Cô ấy tuy xinh đẹp nhưng lại kiêu căng, nhu nhược, xấu tính. Ánh mắt cô ấy thường nhìn vào người khác với khuôn mặt khinh bỉ. Thật sự không giống cô ấy như ngày xưa chút nào.
Tuy nhiên, cả học kì năm nhất cấp 3, tôi không hề gặp Sakura. Bởi vì tôi luôn tránh né hoặc lướt qua mỗi khi gặp cô ấy, có thể là bởi vì tôi không muốn cô ấy thêm cái mác là bạn thời thơ ấu với đầu gấu của trường, điều đó sẽ khiến cho tiếng xấu cô ấy ngày một tăng
Sakura lúc này vẫn giữ lại mái tóc vàng óng mượt, khuôn mặt bây giờ chẳng khác như một người mẫu, nhưng đôi mặt thì lại sắc hơn ngày xưa, tuy vậy vẫn giữ lại cái long lanh óng ánh của màu xanh êm ái, làn da thì khỏi bàn cải, một màu trắng muốt từ chân lên đến tận khuôn mặt, cơ thể cân đối với số đo ba vòng hoàn hảo.
Thế nhưng. Vào cuối học kì năm hai cấp 3. Lúc đó, tôi đang chuẩn bị ăn hộp cơm trưa tôi tự làm trên sân thượng của trường. Lúc này, xung quanh tôi chẳng có ai cả, mà tôi cũng chẳng có bạn bè để ăn chung, một sự đơn độc lạnh lẽo.
Trong lúc tôi đang tận hưởng hộp cơm và cảm nhận gió lạnh thoảng qua, một tiếng động của cánh cửa trên sân thượng phát ra. Đó là Sakura, cô ấy từ từ mở cửa và bước đến nơi tôi đang ngồi trong sự ngỡ ngàng và bối rối.
"Chào cậu, Kazuki-kun"(Sakura)
Cô ấy tiếp tục ngồi đối diện tội một cách lịch sự, không như lời đồn thôi, giờ đây tôi cảm thấy Sakura thật sự rất dễ thương, đôi mắt cô ấy thể hiện sự hiền diệu khi xưa, Tim tôi bắt đầu đập mạnh, mặt tôi hơi ửng đỏ. Một cách ngại ngùng, tôi trả lời
"Hah ! chào cậu, nhưng...tại sao ?"(Kazuki)
Sakura nghiên đầu thắc mắc.
"heeh !? ý cậu là sao, chẳng phải chúng ta là hai người bạn thời thơ ấu sao, mồ ~~ đừng nói cậu quên mất mình rồi đấy"
Thật giống tính cách của cô ấy ngày xưa, giọng nói ngọt nhưng rất diệu dàng. Tôi gãi đầu
"À, là do, cậu không sợ người khác nói gì về cậu sao. Dù sao thì mình đang mang biệt danh đầu gấu đó"
Sakura mở tròn đôi mắt, nhìn tôi
"Vậy đó là lí do mà bấy lâu nay cậu tránh né mình sao"-Sakura bỗng mỉm cười-"Vậy bây giờ, chúng ta bắt đầu lại từ đâu đi, umh ! mà mình cũng không sợ người khác nói gì về mình đâu, vì vậy cậu đừng lo lắng như thế"
"Nhưng...."
Sakura ngắt lời tôi
"Hộp cơm trưa cậu làm nhìn ngon quá nhỉ"
"Này, đừng đổi chủ đề như thế chứ"
"Kukuku ~ được rồi, nhưng mà, chẳng phải nói chuyện như thế này tốt hơn sao"
"Ugh~ còn bạn bè của cậu thì sao"
Sakura nhìn thẳng vào mắt tôi, một giọng nói quả quyết nhưng u buồn
"hmm... thật ra...mình không có bạn"
"Heeh!! người nỗi tiếng như cậu mà không có bạn sao, huh .. thật khó hiểu"
"À, cũng như cậu thôi Kazuki-kun, thì... cũng có nhiều lời qua tiếng lại về mình mà ehehe"
"Vậy sao, hmmm hiểu rồi"
Và thế là ngày đó, tôi với Sakura nói chuyện với nhau một cách rất bình thường. Bọn tôi nói chuyện ngày xưa cho đến hết cả buổi chiều hôm đó.
Tuy nhiên, qua ngày hôm sau. Lời đồn đại lan nhanh như tên bắn. Hầu như tất cả mọi người đều biết chuyện tôi và Sakura là bạn thuở nhỏ của nhau, thậm chí còn có lời đồn là tôi đã tán tỉnh Sakura. Và việc một hot girl có thể nói chuyện với đầu gấu khiến cô ấy nổi tiếng hơn.
Nhưng không như mọi người nghĩ. Một buổi sáng đẹp trời, khi mà tôi đi học sớm hơn như thường lệ. Bởi vì ngày hôm nay đến phiên tôi trực nhật nên buộc tôi phải đến lau dọn bàn ghế trước khi tiết học bắt đầu.
Vì phòng học của tôi chỉ cách phòng mà Sakura học vài phòng, vã lại tôi cũng phải đi qua lớp cô ấy mới đến lớp của tôi.
Khi vừa bước gần đến cửa phòng, tôi nghe cuộc trò chuyện nào đó trong căn phòng học của Sakura, có vẻ hôm nay cô ấy cũng trực nhật và đang nói chuyện với vài người nào đó
"Eh? mình cứ tưởng cậu thích cậu ta chứ, mình nghe nhiều người nói thế"
"Puhaha !~~ dù sao gì, việc quên hắn ta và tạo tin đồn đều trong kế hoạch cả, với điều đó, mình sẽ càng nổi tiếng thêm hahahaha, còn yêu tên đầu gấu đó sau, huh! thật nực cười"
Nghe được những lời đó, trái tim tôi như thắt lại, một cảm giác đau đớn hiện ra, hầu như tôi không thể nào nghe được nỗi dung những lời nói chuyện lúc sau. Nhưng cảm giác chẳng thoải mái tí nào, hai bàn tay tôi bắt đầu bủn rủn, cơ thể cứ run run như không tin vào điều mình vừa nghe thấy
Thế là tôi lũi thũi bước qua căn phòng đó, có vẻ cô ấy cũng chẳng để ý đến tôi mà tiếp tục cười đùa nói chuyện. Ngày hôm đó, sau khi tôi đi học về và nằm dài trên chiếc giường trong căn phòng của tôi. Tôi đã khóc như một em bé
Thật sự, tôi từng hi vọng tôi và Sakura có thể đến với nhau, khi thấy cô ấy xuất hiện tại ngôi trường này, tôi đã rất vui vì có thể gặp lại Sakura, nhiều lúc muốn bắt chuyện nhưng cơ thể cứ không dám tới gần, và hi vọng đó được thêm vào khi cô ấy bắt chuyện với tôi tại sân thượng lúc đó, nhưng mọi thứ dập tắt sau khi nghe được những lời mà cô ấy nói ra. Cảm giác như ai đâm xuyên cả trái tim tôi vậy, nhiều lúc tôi không tin đó là sự thật, nhìn lại bản thân của tôi, tôi chẳng khác gì một tên ngu ngốc
Kể từ hôm đó, tôi gần như mất lòng tin vào mọi thứ, kể cả tình yêu và tình bạn. Nhiều lúc Sakura cố gắng bắt chuyện với tôi, tuy nhiên tôi lại càng lãng tránh. Mọi thứ cứ tiếp tục kéo dài cho đến khi tôi lên năm ba cấp 3
Vào cái ngày mà tôi bị bắn. Sau khi bước ra khỏi lớp để đến tủ giày. Có một cô học sinh nào đó đã đến đưa tôi một bức thư. Đó là bức thư của Sakura, nội dung bức thư ghi rằng cô ấy sẽ đợi trước cổng nhà tôi và có chuyện muốn nói, tuy nhiên tôi chẳng quan tấm mấy, thậm chí tôi còn vứt bức thư đó vào sọt rác và chuẩn bị ra về
..
..
..
Nhiều năm tháng trôi qua sau khi tôi được hóa sinh lại thế giới mới, gần như tôi đã lãng quên đi cái tên Hinami Sakura, người bạn thời thơ ấu của tôi. Một cuộc sống mới khiến tôi lãng quên mọi thứ
Nhưng mọi việc diễn ra một cách thật điên khùng.
Lúc này đây, tôi đang đứng trước một số phận nghiệt ngã. Tại thế giới này, một người mà tôi cứ ngỡ như không bao giờ gặp lại. thì bây giờ lại đứng sừng sững trước mặt tôi.
Trong khi đó thì Ria, Shiru thì đang bất tỉnh và bị trói bằng mana của ma thuật. Một nụ cười vang ra khắp không gian mù mịt xung quanh, dù nơi này là trong một hang động, nhưng bây giờ, nơi này lại có mặt trăng và mọi thứ hiện ra khiến người ta không thể nào biết được đây là hang động âm u hay bầu trời mờ ảo
Còn tôi thì đang trong trạng thái [ Hóa Quỷ ] . Mồ hôi bắt đầu chảy dài trên trán, tôi không biết hiện giờ tôi đang tức giận hay là lo lắng, tuy nhiên, điều quan trọng nhất hiện giờ tôi phải cứu bằng được hai người họ, bởi vì sức mạnh của [ Đại Ma Vương ] đang dần lấy đi sinh lực của hai người.
"Cậu quên mình rồi sao, Kazuki-kun, mình...mình...thực sự tìm kiếm cậu rất lâu đấy"
Đôi mắt quỷ vương bắt đầu chảy dài hai dòng nước mắt
"Xin lỗi cậu Sakura, tên tôi hiện tại là Thetis Kinji, tôi không còn là Kazuki mà cậu còn nhớ, và bây giờ tôi buộc phải gϊếŧ cậu, người bạn thở nhỏ xưa kia, Đại Ma Vương Sakura-san"