Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Biển Của Anh

Chương 5

« Chương Trước
Sau khi thuận lợi lên bờ, tôi vụиɠ ŧяộʍ dò xét Lục Tử An, nhưng vẻ mặt anh ta không hề thay đổi.

Mắt thấy Trang Đàm càng ngày càng suy yếu, tôi sợ hắn sẽ ngất xỉu như lần trước, thế là tùy tiện tìm lý do, vội vàng dẫn hắn về nhà.

Vừa về đến nhà, ngâm mình trong bồn tắm lớn, mặt của hắn đã không còn dọa người như trước, hai chân lại không khống chế nổi biến thành đuôi cá.

Đầu hắn gối lên mép bồn tắm, nhắm hai mắt, sắc mặt chậm rãi hồng nhuận, dần dần truyền đến tiếng hít thở bình ổn.

Tôi sợ đánh thức hắn, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Lục Tử An: "Chuyện phỏng vấn lại kia, định hôm nay đi."

Anh ta nói được.

Lần này địa điểm phỏng vấn không phải ở công ty, mà ở nhà anh ta.

Một tòa biệt thự rộng lớn.

Tôi cho rằng anh ta sẽ châm chọc khıêυ khí©h tôi như trước, hỏi tôi có phải hối hận đã chia tay với anh ta không.

Không ngờ anh ta chỉ bình thản mời tôi vào cửa, lại rót cho tôi một chén trà nóng.

Anh ta nhìn ra tôi kinh ngạc, lại nói: "Lúc trước em muốn chia tay, tôi suýt chút nữa đã giận đến phát điên."

Tôi không muốn nhắc lại chuyện xưa: "Chuyện trước kia cứ để nói trôi qua đi."

Anh ta không để ý đến tôi, chỉ lầm lủi nói tiếp: "Em cũng biết, lúc ấy tôi rất nghèo, con người lại vô cùng mẫn cảm, lòng tự trọng mạnh mẽ vô biên. Cộng thêm tính chất công việc của em, thường xuyên được phỏng vấn nhân vật có mặt mũi của các giới, lâu dần, tôi liền hoài nghi em... Nếu như em chịu tha thứ cho tôi, chúng ta có thể lần nữa ở bên nhau không?"

Tôi lắc đầu: "Xin lỗi, tôi đã thích người khác."

"Ai? Người cá kia sao?"

Quả nhiên...

Trái tim tôi rơi xuống đáy cốc, toàn thân không nhịn được run rẩy, nhưng tôi vẫn cực lực khiến mình trấn định một chút, hỏi anh ta làm sao lại biết.

Thì ra là lần kia, Trang Đàm đi bán trân châu đen, một giáo sư của sở nghiên cứu đúng lúc đi ngang qua, anh ta rất nhạy cảm, phát giác được trân châu đặc biệt, bởi vì tin tức liên quan tới người cá ngày đó là căn cứ vào nghiên cứu của anh ta đăng lên.

Rất nhanh anh ta đã xin chỉ thị của lãnh đạo, muốn có đầy đủ tài chính, mua viên trân châu kia.

Về phần tài chính, là Lục Tử An cung cấp.

Tôi đột nhiên ý thức được, thảo nào lần trước anh ta tới nhà tôi, lại vô duyên vô cớ hỏi bể cá, còn đi dò xét.

Lục Tử An nói với tôi, bọn họ đang nghiên cứu viên trân châu kia, khả năng không lâu nữa sẽ bắt đầu nghiên cứu Trang Đàm. Một khi hắn bị đưa đến sở nghiên cứu, sẽ bị đối đãi giống như động vật, bị các loại dụng cụ nghiên cứu tra tấn. Nếu tôi muốn bảo vệ hắn, nhất định phải nhanh chóng đưa hắn về biển cả.

Bị đối đãi giống như động vật...

Cả người tôi như bị sét đánh, đánh mất năng lực suy tư.

Lục Tử An nắm tay tôi, tha thiết nói: "Tôi yêu em, Bội Bội, cho dù chúng ta chia tay nhiều năm như vậy, tôi vẫn yêu em. Sở dĩ tôi nói chuyện này với em, cho em cơ hội cứu hắn để em cảm ơn tôi, nếu em coi tôi là ân nhân, có thể vì báo ân, mà trở lại bên cạnh tôi không?"

Tôi không biết nên trả lời như thế nào, lúc này Trang Đàm gọi điện thoại tới, giọng nói trong trẻo của hắn từ bên kia điện thoại truyền đến, hắn hỏi tôi ở nơi nào, còn nói nhớ tôi, bảo tôi nhanh trở về.

Sau khi tôi cúp điện thoại, lập tức đứng dậy, tạm biệt Lục Tử An: "Tử An, tôi phải trở về, cám ơn anh đã nói cho tôi biết chuyện này."

Tôi ngồi tàu điện ngầm về nhà, bên cạnh là hai mẹ con, con gái khoảng ba tuổi, người mẹ đang kể chuyện mỹ nhân ngư cho cô bé nghe.

Mỹ nhân ngư muốn nhìn thấy người yêu của mình, biến đuôi cá thành hai chân, mỗi bước đi, hai chân đau đớn giống như kim châm vậy.

Tôi không khỏi nhớ đến dáng vẻ đau khổ của Trang Đàm, trái tim giống như bị người ta hung hăng nhéo chặt, cảm thấy đau đớn đến ngạt thở.

Chương 10

Tôi bấm số điện thoại của ông chủ, hỏi ông ấy có thể bắt đầu nghỉ từ ngày mai không, tôi xin nghỉ vài ngày.

Ông ấy sảng khoái đồng ý, chỉ nói đêm nay phải gửi bản thảo đã phỏng vấn lại cho ông ấy.

Tôi do dự một lát, lại hỏi mượn xe của ông ấy.

Bởi vì lần trước tôi xảy ra tai nạn xe cộ, xe đã bị đυ.ng nát rồi.

Ông ấy cũng không từ chối, chỉ nói tôi giúp ông ấy đổ đầy bình xăng.

Tôi về đến nhà mở cửa ra, phát hiện đèn sáng rực, trong nồi cơm điện còn đang cắm cơm, nhưng không thấy bóng dáng Trang Đàm đâu.

Đi vào phòng tắm, trong bồn tắm rỗng tuếch.

Tôi đột nhiên hoảng sợ, vội vàng gọi điện thoại cho hắn, nhưng làm sao cũng không thông.

"Trang Đàm, Trang Đàm!" Tôi gọi hắn, chờ mong được đáp lại.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi vội vàng mở cửa, phát hiện là dì hàng xóm: "Cô gái đừng gọi nữa, nhanh đến cục cảnh sát bảo lãnh người đi! Bạn trai cô vừa bị cảnh sát đưa đi rồi!"

"Cậu ấy phạm tội gì?"

"Thân phận của bạn trai cô không rõ, cảnh sát hoài nghi cậu ấy lén từ nước khác sang."

Đầu tôi ong lên một tiếng, cưỡng ép mình trấn định, vội vàng ra cửa đến cục cảnh sát.

Không đúng! Trang Đàm sống ở thành phố Dao lâu như vậy, chưa từng đến nơi nào cần căn cước công dân, ngay cả lần trước đi bán trân châu cũng dùng thân phận của tôi, căn bản không thể bị người ta phát hiện ra hắn không có thẻ căn cước!

Trong đầu tôi bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ, có phải cảnh sát kia là người của sở nghiên cứu giả trang không?

Tôi gọi cho Lục Tử An, mặc dù tôi đã cực lực kiềm chế, nhưng vẫn không có cách nào che giấu run rẩy trong giọng nói của mình: "Tử An, không thấy Trang Đàm đâu, tôi cảm thấy là người của sở nghiên cứu làm."

"Bội Bội, em đừng vội, tôi hỏi giúp em."

Một phút, hai phút, ba phút...

Mấy phút chờ điện thoại của Lục Tử An, tôi cảm thấy dày vò trước nay chưa từng có.

Cuối cùng anh ta cũng điện thoại đến: "Em đoán không sai, nhưng nửa đường Trang Đàm đã chạy trốn rồi, không biết đi nơi nào."

Tôi cúp điện thoại, cảm thấy rất mê mang.

Trang Đàm, tôi nên đi đâu tìm hắn đây...

Hắn có thể sợ hãi mà trở về biển cả không?

Việc này không thể chậm trễ, tôi vội vàng mượn xe ông chủ Hướng, lái xe đến vùng biển của thành phố Dao.

Nhưng cho dù tôi ở trên bờ biển gọi kiểu gì, cũng không được đáp lại.

Nhìn đi, tôi thật hồ đồ.

Trang Đàm đã từng nói, hắn rất sợ cá mập ở vùng biển lạ.

Tôi lái xe đến hồ cá, viện hải dương, quán chiên nướng, tìm tất cả những nơi hắn đã từng đi, nhưng vẫn không tìm được hắn.

Tôi chán nản về nhà, vừa bước ra cửa thang máy, đã nhìn thấy bên ngoài cửa có một bóng dáng quen thuộc đang co ro ngồi đó.

Hắn che phủ bản thân rất chặt chẽ, giống như mèo hoang bị thương, cảnh giác nhìn bốn phía.

Tôi mừng rỡ không thôi, chạy nhanh tới.

Hắn nhìn thấy tôi, đứng dậy ôm tôi thật chặt.

Hắn đặt cằm lên đầu vai của tôi, nước mắt rơi xuống, tôi cảm thấy cổ vừa ấm áp vừa ẩm ướt.

Tôi nức nở nói: "Đã chạy đi rồi, vì sao còn trở về?"

"Bởi vì tôi rất nhớ chị."

"Tôi muốn đi xem biển của cậu, hiện tại đi ngay."

"Nhìn thấy biển của tôi rồi, có phải chị sẽ rời khỏi tôi không?"

"Sẽ không, tôi sẽ ở chỗ cây muối mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau kia, lúc nhớ cậu, tôi có thể đi gặp cậu, cậu cũng có thể tùy thời đến gặp tôi."

Hắn nói được.

Trong đêm, chúng tôi đã rời khỏi thành phố Dao, đi trên đường lúc trước chúng tôi từng đi kia.

Xe gào thét rời đi, như hát một bài ca trong đêm tối dài dằng dặc.

Trang Đàm nói, bảy trăm năm trước, cô gái mà hắn gặp cũng tên là Hoàng Bội Bội.

Tôi nói tôi không phải Hoàng Bội Bội kia, hơn nữa, trên thế giới có rất nhiều người tên là Hoàng Bội Bội.

Hắn nói: "Nhưng chị là Hoàng Bội Bội duy nhất trong lòng tôi..."

Tôi lái xe không phân ngày đêm, mệt mỏi thì dừng xe nghỉ ngơi một lát, đói thì tùy tiện ăn chút lương khô mang theo.

Cuối cùng đã đi xuyên qua sa mạc mênh mông bát ngát.

Cuối cùng của sa mạc là một trấn nhỏ, trấn nhỏ này là một làng chài.

Chúng tôi xuyên qua làng chài, đến vùng biển cách làng chài này mấy chục cây số, mặt trời đang từ từ dâng lên trên mặt biển.

Tại chỗ giao nhau giữa trời và nước, ngàn vạn tia hào quang bị sóng gợn lăn tăn dưới mặt biển xé nát, hải âu bay thấp xuống, vui sướиɠ kêu to, gió biển mát mẻ thổi vào mặt, quét sạch mệt mỏi trong mấy ngày lái xe liên tiếp này của tôi.

Bỗng nhiên tiếng động cơ ô tô truyền đến, tôi quay đầu, nhìn thấy nơi xa có một chiếc xe nhanh chóng lái tới.

Tôi dùng sức đẩy Trang Đàm: "Đi mau!"

Trong xe có người đang hô to: "Nhất định phải bắt được cậu ta trước khi cậu ta về trong biển!"

Trang Đàm ôm tôi thật chặt, sau đó quay người chạy về phía biển cả.

Bỗng nhiên pằng một tiếng, viên đạn từ cửa sổ xe bay ra xuyên qua cơ thể Trang Đàm, hắn kêu lên một tiếng, ngã xuống đất.

Tôi lâm vào tuyệt vọng, bọn họ có súng!

"Không cho phép nổ súng, mẹ nó ông đây đã nói không cho phép nổ súng!" Là giọng nói vô cùng tức giận của Lục Tử An.

Xe dừng trước mặt chúng tôi, trong xe ngoại trừ Lục Tử An, còn một người khác.

Chắc hẳn là người nghiên cứu người cá.

Bọn họ từ trên xe đi xuống, người kia giơ súng lên, từng bước tới gần.

Tôi vội vàng chắn trước mặt Trang Đàm: "Anh cất giữ súng phi pháp, chờ ăn cơm tù đi!"

Không ngờ người kia lại nói: "Tôi vì sự nghiệp nghiên cứu sinh vật biển, pháp luật sẽ tha thứ cho tôi."

Lục Tử An ra lệnh: "Bỏ súng xuống!"

"Lục tổng yên tâm, sẽ không bắn chết cậu ta được, vết thương trên người người cá sẽ tự động khép lại." Người kia nói xong lại nhìn về phía Trang Đàm, "Trang tiên sinh, tôi chỉ hi vọng cậu có thể phối hợp với nghiên cứu của tôi, sao cậu lại sợ như vậy chứ?"

Mắt thấy vết thương trên người Trang Đàm đang nhanh chóng khép lại, người kia lại bắn thêm một phát nữa.

Tôi hoảng sợ kêu to, không ngừng khóc: "Dừng tay đi, cầu xin anh!"

Lục Tử An bắt lấy cổ áo của người kia, hung tợn nói: "Con mẹ nó anh không nghe hiểu sao? Ông đây đã bảo anh không được bắn!"

"Cậu đang đau lòng vì người cá, hay đau lòng vì cô gái đang khóc thút thít này?" Anh ta nói, "Lục tổng, người làm chuyện lớn không thể lòng dạ đàn bà được."

Lúc bọn họ tranh luận, tôi quay đầu nhìn Trang Đàm, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, trên trán đều là mồ hôi, thống khổ giống như lúc nào cũng có thể ngất đi.

Hai chân của hắn không thể khống chế được, đang từ từ hóa thành đuôi cá.

Người kia thấy thế càng thêm hưng phấn, lại nâng súng lên.

Không được, Trang Đàm đang trong tình huống này, không thể trúng thêm đạn nữa!

Tôi vội vàng cúi người bảo vệ hắn.

Pằng!

Tôi chỉ cảm thấy phần bụng của mình là một mảnh ấm áp, cúi đầu nhìn, thì ra đã xuất hiện lỗ thủng nhỏ bằng viên đạn, máu tươi nhanh chóng chảy ra ngoài.

Ý thức của tôi càng ngày càng mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng Lục Tử An và người kia đánh nhau, cùng với tiếng hét tuyệt vọng của anh ta, còn trông thấy trong đôi mắt trong trẻo của Trang Đàm chảy ra từng viên trân châu đen tuyền...

Tôi dùng chút sức lực cuối cùng nói với Trang Đàm: "Về... Về biển của cậu đi."

Trước khi ý thức của tôi hoàn toàn biến mất, tôi nhìn thấy hắn gian nan bò đến bờ biển, lại quay đầu nhìn tôi chằm chằm, sau đó chui xuống nước, đong đưa đuôi cá tuyệt mỹ, dần dần biến mất trong biển nước màu lam...

Chương 11

Đây là ngày thứ tám tôi tỉnh lại sau trận đại nạn không chết kia, lần đầu tiên Lục Tử An đến thăm tôi.

Tôi vừa nhìn thấy tin tức anh ta báo cáo nhà nghiên cứu khoa học nào đó trong sở nghiên cứu cất giấu súng phi pháp trên TV của bệnh viện, cơ quan công an đã chứng thực báo cáo là sự thật, tiến hành bắt giữ người kia.

Lục Tử An gọt táo cho tôi: "Tôi đã xin phép cho em nghỉ bệnh một tháng, nếu không đủ..."

"Cảm ơn, nhưng không cần đâu." Tôi nói, "Tôi quyết định từ chức."

Động tác gọt táo của anh ta dừng lại, thờ ơ nói: "Cậu ta đã về biển rộng."

"Tôi muốn đến chỗ cây muối trong sa mạc. Tử An, anh cũng biết, giấc mộng của tôi chính là chuyện này."

Anh ta không nói thêm gì nữa, yên lặng gọt xong quả táo rồi đưa cho tôi, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Đến khi tôi xuất viện, anh ta không đến một lần nào nữa.

Sau khi tôi từ chức đã bán cái xe của mình đi, mua chiếc xe tải nhỏ.

Tôi xếp đầy cây muối giống lên phía sau xe tải nhỏ, lên đường đến sa mạc.

Không khí trong sa mạc nóng bức, bụi đất đầy trời.

Tôi vốn định lái xe đến điểm cuối của sa mạc, nhưng còn chưa tới, đã nhìn thấy một gian nhà gỗ nhỏ đứng lặng bên đường cái.

Dừng xe, ngẩng đầu nhìn lại, tôi phát hiện trên sa mạc đã được trồng rất nhiều cây muối.

Tôi vừa xuống xe, một thiếu niên từ trong nhà gỗ nhỏ đi ra.

Hắn mang theo một cái giỏ, trong giỏ đều là cây muối giống.

Cuống họng tôi khàn đi, gọi hắn: "Trang Đàm..."

Hắn vui vẻ kinh ngạc quay đầu, thấy tôi đến, cười vô cùng xán lạn: "Bội Bội, tôi vẫn nhớ chị muốn trồng cây ở đây. Tôi đã trồng rồi, chờ rất nhiều năm sau, bọn chúng trưởng thành, rồi trở thành một mảnh rừng rậm, tôi sẽ đặt tên cho nơi này là 'Biển của Bội Bội'. Chị đã từng đến biển của tôi, tôi cũng muốn đến biển của chị."

Bỗng nhiên tôi không đành lòng nói cho Trang Đàm biết, nếu hắn muốn có một cánh rừng bao la ở đây, vậy cây muối thấp bé kia sẽ khiến hắn phải thất vọng rồi.

[HOÀN]
« Chương Trước