- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Biển Cây Tăm Tối
- Chương 3: Thang Máy Đẫm Máu
Biển Cây Tăm Tối
Chương 3: Thang Máy Đẫm Máu
Thanh Châu đi trước, chúng tôi cứ thế lẽo đẽo đi theo sau. Nhưng không khí cứ kỳ quái thế nào đấy, một bầu không khí yên tĩnh đến tịch mịch, hành lang càng lúc càng thấy dài vô tận, đi mãi mà vẫn chưa đến. Tôi sốt ruột, liền quay sang hỏi nhỏ Điền Dã.
"Này, Điền Dã, cậu thấy có gì kỳ lạ không? Sao chúng ta đi mãi mà vẫn chưa đến hội trường B vậy?"
"Ừ, có hơi kỳ lạ, hay là hỏi chị Thanh Châu xem."
Điền Dã nãy giờ cứ cắm mặt vào điện thoại quay sang nhìn tôi.
Chỉ có Yến Sương đi sát phía sau Thanh Châu là không nhận ra điều gì bất thường cả.
"Yến Sương!"
Tôi gọi to nhưng có vẻ như Yến Sương phớt lờ đi.
Lúc này Thanh Châu đột nhiên quay người lại, mỉm cười quỷ dị nhìn chúng tôi. Cô nói
"Chà, chị có việc phải rẽ vào lối này rồi, bọn em đi tiếp 1 mình nhé!"
Nói rồi Thanh Châu đưa tay lên vẫy vẫy chào tạm biệt chúng tôi, chị ta nhanh chóng rẽ vào phía bên phải hành lang. Tôi ngước lên nhìn thì kinh hãi phát hiện ra biển chỉ đường đang để tên là "Hội trường A".
"Cái quái gì vậy chứ, không phải chúng ta đi đến hội trường B hay sao?" tôi hét lên.
Yến Sương cùng với Điền Dã lúc này mới bàng hoàng tỉnh ra. Nãy giờ chúng tôi không hề đi đến khu B mà vẫn loanh quanh ở khu A, đã vậy còn tự dưng đi đến hội trường A đầy ma quái này nữa chứ. Hèn chi cả đoạn đường chúng tôi đi vắng tanh vắng ngắt chẳng hề nhìn thấy 1 sinh viên nào cả.
Yến Sương đột ngột lên tiếng phá tan bầu không khí.
"Ủa, chị Thanh Châu đâu rồi, ban nãy chẳng phải vừa đi chung với chúng ta sao?"
Câu hỏi của Yến Sương khiến tôi điếng người. Ban nãy rõ ràng Yến Sương đi sát ngay sau Thanh Châu cơ mà, sao mà cô ấy lại không nhìn thấy Thanh Châu đã rẽ vào hội trường A được chứ. Không muốn để cho bạn gái sợ hãi, tôi liền tìm cách đánh trống lảng.
"Ban nãy chị Thanh Châu có việc đi trước, có nói với chúng ta mà em không nhớ sao. Điền Dã cũng nghe thấy này, đúng không?"
Tôi quay sang cấu vào tay của Điền Dã ra hiệu.
Điền Dã giật mình không hiểu chuyện gì nhưng cũng gật đầu lia lịa "Ừ, nãy chị ấy có nói mà. Xem ra chúng ta đi nhầm thật rồi này, quay lại thôi!"
Tôi kéo tay Yến Sương quay lại đường cũ, chẳng hiểu sao tôi có cảm giác cái người tên Thanh Châu đi cùng chúng tôi không phải là người. Nhưng bây giờ đang là ban ngày ban mặt cơ mà, nói gặp ma thế này không phải quá quái dị hay sao chứ.
Tôi mãi suy nghĩ miên man mà đi đến hội trường B từ lúc nào không hay. Yến Sương kéo tay tôi đi vào trong, không khí bên trong quả nhiên náo nhiệt hơn hẳn. Hàng ghế đầu sát gần sân khấu nhất giảng viên đã đến đông đủ, những hàng ghế sau sinh viên cũng đã lục tục ngồi gần kín hết. Tôi, Yến Sương và Điền Dã chọn 1 chỗ ngồi tương đối gần với sân khấu nhất để xem cho rõ hơn.
Cả bọn đều hồi hộp chờ những đàn anh đàn chị xuất sắc lên thuyết trình. Yến Sương cứ lẩm nhẩm đếm.
"Đã ba người lên rồi, vậy chắc gần đến chị Thanh Châu rồi!"
Trong tất cả sinh viên khóa trên có lẽ chỉ có Thanh Châu là ấn tượng nhất với Yến Sương nên cô cứ nhắc mãi. Còn tôi đáng lý ra vẫn bình thường thì sau chuyện gặp Thanh Châu sáng nay đột nhiên tôi có cảm giác rờn rợn khi nhắc đến tên cô ta, tôi cũng chẳng hiểu lý do vì sao.
Thầy phó chủ nhiệm khoa Lý Bách là người phụ trách việc tổng kết điểm và điểm danh sinh viên tốt nghiệp của khóa này đã đứng lên trên bục sân khấu gọi tên sinh viên tiếp theo lên thuyết trình, nhưng thầy đã gọi bốn lần mà vẫn không thấy người xuất hiện. Bên dưới bắt đầu dấy lên tiếng nhao nhao của mấy sinh viên khóa trên bởi người không xuất hiện ở đây chính là Thanh Châu, sinh viên ưu tú gương mẫu nhất khoa. Ai ai trong trường cũng đều biết Thanh Châu tuyệt đối sẽ không bao giờ đến muộn trong những tiết học bình thường nữa, huống chi là trong buổi duyệt bài tốt nghiệp quan trọng như thế này.
Thầy Lý Bách đã bắt đầu mất kiên nhẫn, tiếng thầy vang vọng trong micro.
"Sinh viên Diệp Thanh Châu, vui lòng nhanh chóng lên sân khấu trình bày khóa luận của mình, tránh làm mất thời gian của thầy cô và các bạn khác."
Nhưng chẳng ai đáp lại lời thầy phó chủ nhiệm cả, thầy đành đọc tên sinh viên tiếp theo lên trình bày.
Yến Sương nãy giờ theo dõi chứ nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa, thần tượng của cô sao có thể bỏ lỡ kỳ xét duyệt quan trọng này cơ chứ, quan trọng hơn cả là sáng nay chính cô đã cùng Thanh Châu đi vào hội trường cơ mà. Yến Sương quay sang tôi, mắt đã rơm rớm nước.
"Tử Duyệt, sao chị ấy lại không đến cơ chứ, rõ ràng sáng nay chị ấy đã biết thứ tự lên trình bày rồi cơ mà. Hay là có chuyện gì không hay xảy ra rồi, nhỡ có ai ghen ghét với chị ấy phá hư bài hay không? Nếu lần này không lên trình bày bài tốt nghiệp là xem như bỏ lỡ mất một năm rồi!"
Yến Sương nói một hơi một tràng làm tôi cũng hoang mang. Đúng thật là sáng nay cả ba chúng tôi đều gặp Thanh Châu mà, có gì xảy ra vậy nhỉ?
Tôi chưa kịp trả lời Yến Sương thì bỗng nghe một tiếng hét chói lói, thống thiết vang lên bên ngoài hội trường.
Cả giảng viên và sinh viên đều chạy túa ra bên ngoài xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Một sinh viên gần như ngã khuỵu xuống sàn ngồi trước cửa hội trường, gương mặt cậu ta xanh mét như tàu lá chuối, toàn thân mướt mồ hôi không ngừng run rẩy, tay chỉ về hướng thang máy.
"Trong ...trong ...trong thang máy có người chết!"
Thầy giám thị có vẻ không tin nhưng trước biểu hiện hoảng hốt tột độ của cậu ta không thể nào là giả được, liền đi đến gần lay lay vai cậu ta hỏi.
"Em nói thang máy có người chết à, là thang máy nào?"
Người sinh viên đó vẫn chưa hết hoảng sợ , lắp bắp nói không ra hơi.
"Thang máy…thang máy bên khu A!"
Nhận ra có điều bất thường các thầy giáo đều nhanh chóng chạy đến khu A xem thử. Lúc này kỳ lạ là thang máy không hề dừng ở tầng mười hai mà dường như có ai đó cứ bấm mãi một lầu, lầu mười, bảng thông báo cứ nhảy đi nhảy lại điên cuồng một số duy nhất. Thầy giám thị không kiềm được nôn nóng nên cùng một số thầy khác đành dùng thang bộ đi xuống lầu mười.
Đúng là thang máy đang dừng ở lầu mười nhưng nó không hề mở, cửa đóng kín mít kèm theo tiếng u u kỳ lạ, một dòng máu tươi ngoằn ngoèo như một con rắn giun chảy ra từ khe hở của thang máy.
Ba đứa bọn tôi không nén nổi tò mò cũng chạy theo xem, bác bảo vệ của trường đã mang theo xà beng lên để phụ thầy giám thị cùng mấy thầy giáo khác cạy cửa ra.
Phải mất một lúc lâu thì mọi người mới cùng nhau hì hục mở được cửa thang máy một cách khó khăn, dường như có một ma lực vô hình nào đấy đã chặn lại từ phía bên trong rồi.
Khi cửa vừa bung mở thì ôi thôi, một cảnh tượng kinh hoàng khϊếp đảm đập vào mắt mọi người.
Một cô gái với mái tóc dài ngang thắt lưng xõa tung ra, cô ngồi gục đầu trong thang máy và chiếc đầm màu xanh thiên thanh cô mặc đã ướt đẫm máu tươi, dường như máu vẫn còn nhỏ giọt tong tỏng ra sàn từ vết thương sâu hoắm cắt đứt động mạch cảnh trên cổ. Vết máu lẫn dấu bàn tay in hằn trên vách lẫn trần thang máy nhòe nhoẹt, một mùi tanh nồng nặc bao trùm khắp không gian. Một vài người chứng kiến không chịu nổi mùi máu tanh liền bỏ chạy ra hành lang nôn ọe. Thầy giám thị là người can đảm đi đến gần nạn nhân nhất, tất cả mọi người đều muốn xác minh xem đó là ai.
Người chết là Thanh Châu. Chúng tôi bàng hoàng nhận ra ngay danh tính của nạn nhân khi mái tóc dài bê bết máu được vén lên để lộ gương mặt trắng toát của người chết với hai mắt trợn trừng, máu chảy ra không ngừng từ hốc mắt và mũi.
Yến Sương vừa nhìn thấy Thanh Châu như vậy cũng trở nên hoảng loạn đẩy bọn tôi ra, hét lớn lên một tiếng rồi chạy đi.
Một Thanh Châu xinh đẹp, khí chất như tiên nữ giờ bỗng chốc biến thành nữ quỷ đẫm máu không khỏi khiến người khác vừa đau đớn xót xa vừa kinh hãi.
Thầy giám thị sau giây phút bần thần chợt bừng tỉnh, thầy hét lớn.
"Ai đó gọi cảnh sát đi, có án mạng rồi!"
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Biển Cây Tăm Tối
- Chương 3: Thang Máy Đẫm Máu