Thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của Tiết Gia, đột nhiên tôi trấn tĩnh lạ lùng. Tấm ảnh ban nãy đã giúp tôi nhận ra vấn đề, chúng tôi cần phải thoát ra được đây, không thể nào sa vào móng vuốt của anh ta được. Tôi vừa cười giả lả vừa nói với Tiết Gia.
“Xin lỗi anh, bọn em là sinh viên đến xem triển lãm, ban nãy đi tìm nhà vệ sinh vô tình đi lạc vào đây thôi. Bọn em không cố ý!”
“Để bọn em giúp anh thu dọn chỗ lộn xộn này!”, Điền Dã nhanh chóng ngồi thụp xuống định nhặt mấy tấm ảnh trong album đang rơi vung vãi ra đất thì Tiết Gia đã nhào tới cản lại. Anh ta hầm hừ trong cuống họng.
“Cút ngay cho tôi, chỗ này không cần mấy cậu dọn!”
Bị giọng nói của anh ta làm giật mình, tôi quơ tay lấy ba lô rồi đứng phắt dậy.
“Vâng, vâng, bọn em đi ngay đây, không làm phiền anh nữa!”
Quên cả vụ truy tìm nguồn gốc của con rối, chúng tôi nhanh chóng rời khỏi căn phòng chứa đầy búp bê đó. Dù sao tôi cũng có thể khẳng định Tiết Gia có liên quan đến vụ án Hồng Dương rồi, nhân vật chính trong tấm ảnh ảo thuật gia chính là Hồng Dương. Chỉ tiếc là chúng tôi chưa kịp nhặt nó thì đã bị tống cổ ra khỏi phòng.
Vừa chạy vừa thở hổn hển, gã béo Điền Dã kéo tay tôi, bảo đi chậm lại. Lúc này bọn tôi đã ra tới hoa viên bên ngoài, cũng còn thưa thớt người đi lại. Nhìn lại phía sau thì không thấy ai đuổi theo nên tôi cũng yên tâm hơn.
“Ban nãy mình nhìn thấy một tấm ảnh ảo thuật gia, có thể nói Tiết Gia này quen biết Hồng Dương, còn có thể liên quan trực tiếp đến vụ án nữa. Nhưng mình không kịp nhặt tấm ảnh đó!”, tôi nói liến thoắng.
“Phải tấm ảnh này không?”
Điền Dã chìa bức ảnh nhàu nhĩ nắm chặt trong tay cậu ta ra.
Tôi kinh ngạc.
“Cậu lấy nó lúc nào hay vậy?”
“Vừa nãy mình giả vờ giúp Tiết Gia thu dọn cuốn album đã lén giấu nó đi. Chỉ tiếc là không hỏi được vụ con rối với con búp bê vải. Thôi, nhanh rời khỏi chỗ này đi, kẻo anh ta phát hiện ra thì nguy to.”
Chúng tôi tính sau khi về ký túc xá cất đồ liền đi đến báo tin cho Diệp Sáng nhưng chưa kịp đi thì đã có chuyện khác bất ngờ xảy ra.
Yến Sương gọi cho tôi ngay khi tôi vừa đẩy xe vào bãi giữ xe của ký túc xá. Có thể nghe được giọng nức nở không ngừng của cô vang lên phía bên kia đầu dây.
“Anh Tử Duyệt, ông nội em mất rồi, giờ em phải về quê gấp”.
Tôi luống cuống, Yến Sương rất thương ông nội của cô, thỉnh thoảng cô cũng hay kể cho tôi nghe những chuyện kỳ bí ở thôn xoay quanh người ông của mình. Như Yến Sương kể thì ông của cô là một thầy lang, rất được mọi người trong thôn coi trọng, hơn tám mươi tuổi nhưng rất tráng kiện, chẳng thấy đau ốm bệnh tật bao giờ.
“Sao ông lại mất, em nói ông bình thường rất khỏe mạnh kia mà?”
Giọng của Yến Sương bên kia điện thoại cứ nghèn nghẹn vì khóc nhiều quá.
“Ông em bị chết đuối. Cả ngày hôm đó không thấy ông đâu, ba mẹ em cứ nghĩ ông sang thôn bên cạnh khám bệnh về trễ nhưng mãi đến hôm sau vẫn chưa thấy về mới tỏa đi tìm khắp nơi, cuối cùng mới phát hiện ông đã chết dưới hồ từ bao giờ.”
“Đợi một lát, bọn anh qua chỗ em ngay bây giờ!”
Tôi lập tức chạy lên phòng, Điền Dã đang lúi húi cất đồ thấy bộ dáng như ma đuổi của tôi thì ngạc nhiên.
“Tiết Gia đuổi đến cửa à, hay sao mà cậu chạy ghê thế?”
“Không...không phải. Ông nội của Yến Sương mất rồi. Cô ấy đang chuẩn bị về quê, mình đi với cô ấy đây!”
“Sao mà mất, ông La rất mạnh khỏe, chẳng ốm đau bao giờ?” Điền Dã vốn cùng quê với Yến Sương, rất thân thiết với nhà của cô nên cũng lấy làm kinh ngạc.
“Ông ấy bị chết đuối dưới hồ, lúc phát hiện cũng đã mất tích được ba ngày rồi!”
Điền Dã chép miệng thở dài.
“Lại là cái hồ đá bị nguyền rủa đó. Nó đã nuốt biết bao mạng người rồi, không ngờ lần này lại là ông La. Đi thôi, mình cũng đi với hai người.”
Khi chúng tôi đến nhà thì Yến Sương đã chuẩn bị xong hết đồ đạc, cô đang nôn nóng đứng trước cửa phòng chờ chúng tôi. Bây giờ Yến Sương đã bình thường trở lại, chẳng còn dáng vẻ kì lạ như trước nữa. Chỉ có gương mặt là đỏ ửng, hai mắt sưng húp vì khóc quá nhiều.
“Em đang chờ bọn anh à? Đi thôi.”
Chúng tôi không kịp đặt vé tàu hỏa, chỉ biết mua vé của chuyến gần nhất rồi ngồi đợi thôi, từ đây về đến quê của Yến Sương cũng mất hơn năm tiếng đi tàu.
“Yến Sương, ông La rốt cuộc làm sao lại mất?”
Điền Dã không nén được tò mò hỏi. Tôi có nghe cậu ta mấy lần úp mở về cái hồ đá bí ẩn ở thôn Trúc Tỉnh nhưng do chưa đến đó lần nào nên tôi cũng không hình dung được. Chỉ biết có rất nhiều thứ kì lạ xoay quanh nó, tuổi thơ của Yến Sương và Điền Dã cũng trải qua không ít chuyện liên quan đến nơi này.
“Em chỉ nghe ba mẹ kể ông bị rơi xuống hồ mà lúc đó là giữa đêm nên không ai biết mà cứu! Nhưng thực hư thế nào thì cũng không rõ. Con đường đó ông em thuộc như lòng bàn tay, không thể nào có chuyện bị trượt chân ngã được, nếu mé ngoài bờ hồ có sạt lở thì ông đã biết rồi.”
“Có nghĩa là em cho rằng cái chết của ông còn có nhiều nghi vấn hay sao?”
“Ba mẹ em thì nghi ngờ có người muốn hãm hại ông, vì ở thôn ông cũng có danh tiếng lâu năm, lại thẳng tính chẳng kiêng dè ai, nên cũng nhiều người ganh ghét!”
“Có liên quan gì đến truyền thuyết lâu đời ở thôn hay không?”
“Anh nói truyền thuyết giao nhân ăn thịt người ở hồ Lam Tịch?”, Yến Sương bất giác rùng mình.
“Em không biết, người ở thôn luôn luôn né tránh chuyện này. Từ dạo có hơn năm đứa trẻ chết đuối ở hồ, trong đó còn có Điềm Du thì mọi người đều ngại nhắc đến. Mỗi năm em về nhà đều không dám ra đó, dù ngoài đó khung cảnh rất đẹp!”
“Ừ, hồ Lam Tịch quả nhiên đã nuốt không ít mạng người.”
Không khí đột nhiên trầm hẳn xuống, trong lòng tôi có chút ngứa ngáy không yên muốn hỏi thêm nhưng lại ngại đυ.ng chạm đến ký ức đau buồn của Yến Sương. Tôi vẫn chưa quên uẩn khúc trong cái chết của Điềm Du, kẻ đòi mạng đó đã nhắn tin cho Yến Sương, nếu cô biết được chuyện này chưa đã dám nhắc đến Điềm Du lần nữa.
Còn cái truyền thuyết giao nhân ăn thịt người kia không phải quá quỷ dị đến mức hoang đường sao. Tôi muốn một lần nhìn thử cái hồ đá kia xem mặt mũi giao nhân kia tròn méo thế nào.
“Thôn cậu có cả truyền thuyết về giao nhân kia à?”, tôi không nén được tò mò nên đành hỏi nhỏ Điền Dã.
“Ừ, trước đây quê mình có một ngư dân lưới cá đã lưới được một giao nhân, nửa thân trên hơi giống người nhưng xấu xí với đầu sần sùi méo mó, mắt lồi ra, da thì đầy vảy cá xanh lè, bên dưới thay vì là chân thì lại là một đuôi cá dài bám đầy rêu. Dân làng xúm lại xem, ai ai cũng đều kinh sợ, giao nhân kia khi mang lên đã thoi thóp rồi, lại để cả ngày trên mặt đất nóng rẫy nên nhanh chóng chết đi, ngư dân đó không biết sao không chôn cất đàng hoàng mà lại lén vứt xác xuống hồ Lam Tịch. Từ đó trong làng tương truyền hồ đó bị ám. Năm nào cũng kéo người xuống cho giao nhân ăn thịt.”
Tôi có lần đọc về truyền thuyết người cá, theo như trong sách mô tả thì người cá thật sự rất đẹp, lại có giọng hát mê hoặc lòng người, ai dè theo như truyện ở thôn Điền Dã thì lại là một con quái vật nửa người nửa cá xấu xí, thật là đáng thất vọng!