Diệp Sáng chăm chú nhìn những bức ảnh chụp hiện trường, không khí trong phòng dường như đông cứng lại, cực kỳ ngột ngạt. Tôi và Điền Dã cũng đều chạy theo những suy nghĩ của riêng mình, chúng tôi thực sự không quá thân thiết với Hồng Dương để biết anh ta đang qua lại với ai hay ai là kẻ tình nghi có đôi tay ác quỷ đã sát hại anh ta dã man đến như vậy!
Nhưng cả tôi lẫn Điền Dã đều dồn sự nghi ngờ vào con rối gỗ mà Hồng Dương mang theo kia, chính lúc Yến Sương hoảng loạn cũng có nó hiện diện ở trong phòng, chỉ là trùng hợp thôi sao?
Tôi cũng mơ hồ đoán được cái gì đứng sau cái chết kì dị của Hồng Dương rồi nhưng nhất thời không biết phải nói thế nào với Diệp Sáng, anh ta vốn dĩ là cảnh sát, làm việc lúc nào cũng phải dựa theo chứng cứ, anh ta có thể tin câu chuyện hoang đường này à?
Cái gì là ma ám, cái gì là bị con rối điều khiển kia chứ?
Cuối cùng thì Diệp Sáng cũng lên tiếng, giọng anh ta nặng nề đi không ít.
“Tử Duyệt, ban nãy cậu vừa xem những bức ảnh này đã hét lên là "con rối", vậy cậu biết được những chuyện gì xung quanh con rối gỗ này à? Có tấm hình nào của con rối này không, tôi muốn xem thử!”
Đúng là tôi có chụp một bức ảnh lúc ở nhà Yến Sương nhưng chưa hề xem lại từ lúc đó đến nay, tôi liền lấy điện thoại ra lục tìm hình đưa cho Diệp Sáng nhưng quái lạ là tìm mãi chẳng thấy đâu, ngay cả trong thùng rác điện thoại cũng chẳng có! Tôi bối rối lắc đầu với anh ta.
“Rõ ràng tôi có chụp một bức ảnh, nhưng không hiểu sao lại tìm không thấy nữa. Nó cứ thế mà biến mất không chút dấu vết!”, tôi chìa điện thoại của mình ra cho Diệp Sáng kiểm tra để chứng minh mình không bịa chuyện.
“Lịch sử hình ảnh mấy ngày nay của cậu đều trống rỗng cả! Cậu không nói dối chứ? Không có chút gì chứng tỏ hình ảnh này đã từng hiện diện cả.”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Sao tôi lại nói dối chứ! Bức ảnh đó lúc đầu tôi cũng không có ý định chụp nhưng Điền Dã vì muốn thu thập làm tài liệu nên tôi mới tùy tiện nghe theo lời của cậu ta. Tôi còn nhớ lúc đấy tôi đã đặt con rối gỗ và con búp bê vải lên ghế sô pha rồi mới tiến hành.
“Tôi có nhìn thấy bức ảnh chụp con rối đó của Tử Duyệt, cậu ấy không bao giờ nói dối đâu!”, Điền Dã lên tiếng bênh vực tôi.
Diệp Sáng nhìn chúng tôi với đôi mắt đỏ ngầu vằn lên những tia máu đầy mệt mỏi, có lẽ những vụ án liên tục diễn ra khiến cho anh ta chẳng có đủ thời gian để nghỉ ngơi. Còn chưa xong vụ Thanh Châu bây giờ lại đến Hồng Dương, toàn là những vụ án gϊếŧ người man rợ, chấn động. Nếu hung thủ tàn nhẫn này vẫn còn lẩn khuất ngày nào thì càng nguy hiểm ngày đó! Nghĩ đến đây thôi mà tôi đã có chút lo sợ, hai nạn nhân lại đều là sinh viên trường tôi cả.
“Trước giờ tôi luôn tin vào chứng cứ hung thủ để lại, nhưng lần này cách thức gây án của hung thủ làm cho người ta có cảm giác đó là 1 buổi trình diễn nhiều hơn là hiện trường vụ án. Sự tỉ mỉ trong từng giai đoạn xử lý thi thể khiến cho có cảm giác hắn ta đang từ từ hưởng thụ sự đau đớn chết đi sống lại của con mồi, rồi đến cực hạn của nạn nhân thì hắn mới một dao kết liễu. Còn điều tôi chưa rõ nữa chính là ý nghĩa của ‘con rối’’ trong tất cả câu chuyện xoay quanh Hồng Dương này là gì?”
Tôi nghe đến 2 chữ “trình diễn” đột nhiên trong đầu chợt nảy ra ý nghĩ, có khi nào hung thủ là Tiết Gia hay không? Anh ta chính là người làm ra con rối đó kia mà.
“Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”, Điền Dã hỏi.
“Tôi cũng không ngại nói cho hai cậu biết tình hình thực sự của vụ án này. Chung cư Hoa Tâm là chung cư cũ đã nhiều năm nay ngưng mua bán và cho thuê, chỉ còn lại một số hộ dân có chủ quyền từ trước là còn nấn ná ở lại chờ đền bù nên chưa dọn đi. Chấn Hưng chính là một người như vậy, anh ta là chủ sở hữu của căn hộ số 302 cạnh bên căn hộ xảy ra vụ án 301 và cũng là nhân chứng phát hiện ra thi thể. Theo lời Chấn Hưng khai với bên cảnh sát thì tối hôm đó, anh ta sau khi rời khỏi cơ quan có la cà uống mấy ly bia với đồng nghiệp nên lúc về nhà cũng đã hơi chếnh choáng rồi. Cũng tầm bảy giờ thì anh ta về đến căn hộ của mình, có điều kì lạ là tại sao cửa nhà lại chỉ khép hờ nên anh ta nôn nóng đẩy cửa bước vào trong, thầm nghĩ có lẽ nào là trộm đột nhập hay không. Nhưng cảnh tượng diễn ra khiến anh ta ngạc nhiên khi thấy cả căn phòng bao trùm trong ánh nến lập lòe được đặt khắp sàn nhà, còn nạn nhân bị treo chính giữa phòng khách trông vặn vẹo giống như con rối vậy, anh ta còn nghĩ hôm nay bạn gái của mình còn có nhã hứng mua búp bê nghệ thuật gì đấy trên mạng về trưng bày ở phòng khách kia à. Khi tò mò đến gần hơn để xem thì mới tá hỏa nhận ra đó là người thật chứ chẳng phải là đồ chơi như anh ta suy đoán. Có điều thi thể lúc này chỉ còn là một xác chết khô đét, tay chân đã bị cắt rời ra ở những phần khớp nối với cơ thể, đầu cũng bị cắt lìa chỉ còn trơ hộp sọ với phần da dính vào đen đúa cùng với nhung nhúc dòi bọ rơi ra từ hốc mắt và miệng của nạn nhân, Chấn Hưng kinh hoảng vừa nôn ói vừa chạy ngay ra khỏi phòng, đưa mắt nhìn tấm biển ngoài cửa mới biết mình nhầm nhà rồi nên anh ta liền gọi điện báo cảnh sát!”
“Căn hộ mà anh ta vào nhầm đó là của ai? Tại sao xác chết của Hồng Dương lại trở nên khô đét chứ, sinh thời anh ta cũng khá vạm vỡ, dáng người không thể gọi là quá gầy gò được?”, tôi không nén được tò mò.
Diệp Sáng chép miệng, giải thích.
“Căn hộ đó là của Hồng Dương đứng tên, thuộc quyền sở hữu của anh ta. Còn nói về cách thức gây án thì cũng có nhiều phức tạp. Cơ thể nạn nhân hầu như đã bị rút cạn máu, sau đó hung thủ mới tiến hành phân tách thi thể ở những chỗ khớp nối giữa các chi. Mục đích là để cho việc phân tách xác sạch sẽ, không bị dính máu tại hiện trường mà còn làm cho xác chết nhẹ hơn hẳn, mới có thể treo từng phần cơ thể lên bằng dây cước như thế kia. Còn mục đích khác là che dấu vết hoen tử thi trên xác nạn nhân, làm chậm quá trình điều tra phán đoán chính xác thời gian tử vong của nạn nhân, mọi thứ đều đã được hung thủ tính toán cả rồi.”
Tôi và Điền Dã đều lấy làm ngạc nhiên.
“Anh nói căn hộ đó là của Hồng Dương ư? Anh ta thật sự không hề khá giả, hiện nay vẫn còn là sinh viên chưa tốt nghiệp do thiếu tiền đóng học phí cho trường nhiều môn, bản thân anh ta vẫn đang ở miễn phí tại ký túc xá kia mà. Nếu căn hộ đó thực sự của anh ta thì sao lại lâm vào hoàn cảnh đó được, trừ phi...!”
Trong lòng chúng tôi đều đã rõ đáp án. “Có ai đó đã đứng ra mua căn hộ dưới tên của Hồng Dương hoặc là ai đó tặng cho anh ta.”
Tôi hơi do dự, chuyện của Tiết Gia tôi và Điền Dã chưa tìm hiểu rõ ràng thì đã xảy ra vụ án mạng của Hồng Dương, liệu tôi có nên nói ra cho Diệp Sáng biết hay không? Dù gì chỉ là một con rối vô tri vô giác, sao có thể gây án được.
Dường như đọc được suy nghĩ của tôi, Diệp Sáng đặt mấy tấm ảnh xuống bàn hỏi.
“Các cậu không có hình chụp con rối nhưng có biết xuất xứ của nó từ đâu không, làm sao mà cậu có nó hả Tử Duyệt?”
Tôi ấp úng, cảm giác bị tra hỏi giống như mình là người gây án vậy.
“Con rối này tôi lấy được từ nhà một người bạn, cô ấy là bạn gái của tôi – tên Yến Sương. Cô ấy có tham gia khóa học làm búp bê của chuyên gia tạo hình Hà Tiết Gia, con rối này cũng có khắc triện Tiết Gia nên tôi nghĩ từ xưởng đó làm ra. Có điều hỏi mãi mà cô ấy không hề nhớ ra bất kỳ điều gì cả nên chúng tôi đành mang về xem xét thêm. Ai dè, vừa về đến cửa đã bị Hồng Dương nhìn thấy đòi mượn nên đã đưa cho anh ta. Hồng Dương quá tha thiết muốn có nó nên chưa được sự đồng ý anh ta lấy nó khỏi tay tôi rồi mang đi!”
“Tại sao Hồng Dương lại có hứng thú với con rối gỗ này?”, Diệp Sáng có vẻ không tin.
“Tôi cũng không rõ. Chỉ nói là đồ thủ công nên anh ta mới hào hứng giật lấy ngay trước khi tôi gật đầu đồng ý. Thật ra do anh chưa biết, ngành học của anh ta có chút liên quan. Hồng Dương vốn dĩ học khoa Điêu khắc tạo hình, những bức tượng làm ra đều cần có 1 cốt sắt, sau đó mới phủ thạch cao hoặc đất sét lên tạo thành lớp hình thể bên ngoài. Con rối gỗ này cũng xem như là 1 hình thức chất liệu khác của điêu khắc, nhưng có thể cử động được nhờ những khớp nối ở chi.”
“À, thì ra là vậy. Tôi hiểu rồi! Cái người tên Tiết Gia gì mà cậu nói thật sự rất nổi tiếng, tôi có xem qua triển lãm của anh ta trên truyền hình. Nhân vật như vậy dù cho có liên quan cũng cần rất cẩn trọng điều tra”, Diệp Sáng thở dài.
Tôi thừa nhận anh ta suy nghĩ thấu đáo, nếu như bất cẩn kết tội Tiết Gia, chưa biết chừng còn có thể bị kiện ngược lại tội vu khống. Huống chi không biết mối quan hệ giữa Tiết Gia kia với Hồng Dương là gì?
Tôi đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, sau một cuộc nói chuyện mới đây mà đã hơn hai giờ sáng. Không lẽ bên điều tra đều làm việc xuyên đêm thế này hay do mức độ nghiêm trọng của vụ án?
Diệp Sáng thấy biểu hiện thấp thỏm của tôi cứ liên tục nhìn đồng hồ liền vừa cười vừa nói.
“Các cậu chắc không quen cung cách làm việc xuyên đêm thế này rồi. Do vụ án này tính chất đặc biệt nguy hiểm, lại xảy ra ở khu dân cư, ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của người dân nên đành phải làm phiền các cậu đến đây giữa đêm thế này! Thôi các cậu cứ về đi, nếu biết thêm tình tiết gì liên quan đến nạn nhân cứ gọi trực tiếp cho tôi là được!”