- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Biển Bức Truyền Kỳ
- Chương 13: Bí Mật Trong Quan Tài
Biển Bức Truyền Kỳ
Chương 13: Bí Mật Trong Quan Tài
Nằm trong quan tài đâu có thung dung thơ thới như ta tưởng. Dương quang không trực tiếp thiêu đốt song vẫn gây cái nóng nặng nề, khó chịu hết sức.
Hồ Thiết Hoa bực quá, xô vẹt nắp quan tài qua một bên, bật ngồi dậy, phát giác ra Trương Tam đã ngồi trước y rồi, hắn trần trùng trục, dùng chiếc áo thay quạt, luôn tay phe phẩy.
Hồ Thiết Hoa cười thốt:
– Thì ra ngươi cũng chẳng tài gì hơn ta! Vẫn không chịu nổi.
Trương Tam nhăn mặt:
– Đúng như vậy đó Tiểu Hồ! Ta suýt biến thành con cá nướng đây! Hồ Thiết Hoa gật gư:
– Luật nhân quả! Nướng người, người nướng lại. Nướng cá, cá không biết nướng, trời nướng thay cho cá! Ngươi nên hưởng một chút tư vị của những con cá bị ngươi nướng. Đoạn y hỏi:
– Lão Xú Trùn đâu?
Trương Tam đáp:
– Chỉ sợ hắn ngủ rồi.
Hồ Thiết Hoa thốt:
– Trừ người chết, nếu người sống có thể thản nhiên nằm ngủ trong quan tài, ta sợ chỉ có mỗi một mình Lão Xú Trùn trên thế gian nầy.
Trương Tam phá lên cươi:
– Phải! Con người đó nằm trên đống phẩn vẫn ngủ được như thường.
Đúng là Lão Xú Trùn.
Hồ Thiết Hoa đảo mắt nhìn quanh. Vần mặt biển mênh mông, đâu là lục địa?
Dương quang dần dần dịu lại.
Bổng Trương Tam thốt:
– Nằm trong quan tài, ta tưởng tới, tưởng lui, tưởng rất nhiều việc. Có một việc ta không hiểu nổi.
Hồ Thiết Hoa nghiêm giọng:
– Cứ nói! Ta sẳn sàng chỉ giáo cho! Trương Tam tiếp:
– Đinh Phong muốn gϊếŧ chúng ta, điều đó còn có lý. Nhưng tại sao hắn lại gϊếŧ Hải Quát Thiên? Hải Quát Thiên là đồng đảng của hắn mà! Hồ Thiết Hoa vuốt mũi, chính sắc đáp:
– Có thể nửa đêm Hải Quát Thiên muốn mượn tạm thay nữ nhân làm cái chuyện xằng bậy?
Trương Tam cười mắng:
– Nhảm nhí quá! Vậy mà ngươi nói là sẳn sàng chỉ giáo cho ta.
Hồ Thiết Hoa cười theo:
– Ngươi đừng nói xấu ta, ta sẽ nghiêm chỉnh đối thoại với ngươi.
Lúc đó Lưu Hương đã ngồi dậy, chàng thốt:
– Hai cái miệng thúi thi nhau nhả thúi, đến mặt biển cũng nhăn nheo, thì ta còn ngủ làm sao được.
Cả ba cùng cười vang.
Lưu Hương tiếp:
– Chỉ có một lý do khiến Đinh Phong gϊếŧ Hải Quát Thiên.
Hồ Thiết Hoa hỏi:
– Lý do gì?
Lưu Hương giải thích:
– Chúng mỗi năm mỗi hội hiệp một kỳ, tiếp đón khách, đưa tiển khách, tự nhiên phải dùng nhiều thuyền. Hải Quát Thiên dù bị mua chuộc, sẵng sàng tuân theo mọi sự sai sử. Song Hải Quát Thiên vẩn có mặt thì cái quyền điều khiển các con thuyền không trọn vẹn thuộc Đinh Phong.
Trương Tam tỉnh ngộ:
– Đúng rồi! Hồ Thiết Hoa chết rồi thì bao nhiêu thuyền của Tử Kình Bang đều trực thuộc về hắn.
Lưu Hương tiếp:
– Hướng Thiên Phi là bằng hữu sanh tử chi giao của Hải Quát Thiên, muốn gϊếŧ Hải Quát Thiên, trước hết phải gϊếŧ Hướng Thiên Phi.
Hồ Thiết Hoa gật đầu:
– Có lý.
Lưu Hương tiếp:
– Phạm vi hoạt động của Tử Kình Bang chỉ là mặt biển, mà khách được mời là những nhân vật trên lục địa. Muốn đi từ lục địa ra biển phải do Đại Giang. Mà Trường Giang vạn dặm dài, đâu phải là con đường nhung lụa êm ái, không có chướng ngại? Tất nhiên hắn phải cần đến những con thuyền của Võ Duy Dương và Vân Tùng Long. Cho nên trước khi gϊếŧ Hải Quát Thiên, ngoài Hướng Thiên Phi ra, Đinh Phong còn phải gϊếŧ họ Võ, họ Vân.
Hồ Thiết Hoa cau mày:
– Nhưng Võ Duy Dương đâu có chết? Lão còn kiêm nhiệm cả hai bang nữa kia mà Lưu Hương hỏi:
– Ai nói Võ Duy Dương chưa chết?
Hồ Thiết Hoa hỏi lại:
– Ngươi không thấy lão hạ sát Vân Tùng Long sao?
Lưu Hương mỉm cười:
– Đó là người giả.
Hồ Thiết Hoa trố mắt:
– Giả?
Lưu Hương gật đầu:
– Đinh Phong đã gϊếŧ Võ Duy Dương từ trước, rồi tìm một người giống lão ấy cho trá hình.
Chàng giải thích luôn:
– Hắn cố ý tạo ra vụ hai mũi tên, gϊếŧ hai người là muốn cho chúng ta nhận định Võ Duy Dương còn sống.
Hồ Thiết Hoa sờ chót mũi:
– Ta cũng chưa hiểu lắm.
Lưu Hương thốt:
– Hôm đó trên gác Tam Hòa Lâu, chúng ta không phát giác sự giả tạo, chỉ vì chúng ta không thân với Võ Duy Dương cho lắm. Nhưng có một người nhận ra.
Hồ Thiết Hoa hỏi:
– Ai?
Lưu Hương đáp:
– Vân Tùng Long.
Chàng tiếp luôn:
– Y nhận ra người khác giả mạo Võ Duy Dương cho nên lúc ấy y hết sức kinh dị.
Hồ Thiết Hoa cau mày:
– Chúng ta không thân, nên không biết được đặc điểm của Võ Duy Dương thành ra không nhận ra lão ấy. Còn Vân Tùng Long làm sao y nhận được là người giả?
Lưu Hương đáp:
– Lời truyền thuyết trên giang hồ rất đúng, từ mấy năm qua Vân Tùng Long và Võ Duy Dương đổi thù làm thân, trở thành đôi bằng hữu tốt. Cho nên trong di thơ y phân phó truyền ngôi vị cho Võ Duy Dương. Bằng vào đó, người ta phải hiểu Vân Tùng Long tín nhiệm Võ Duy Dương như thế nào.
Hồ Thiết Hoa lại vuốt mũi, thở dài:
– Chẳng những ta không hiểu mà càng nghe ngươi nói ta càng hồ đồ.
Lưu Hương thốt:
– Có thể Vân Tùng Long biết trước Đinh Phong muốn gϊếŧ y cho nên y chuẩn bị sẳn bức di thơ.
Hồ Thiết Hoa gật đầu:
– Chắc vậy! Lưu Hương tiếp:
– Hai tên chết vì cung tiển đó, đích xác là thuộc hạ của Vân Tùng Long, chỉ vì y và Võ Duy Dương giao tình thân mật nên có cái việc của người của bên nầy, song hành sự bên kia, tương trợ lẩn nhau.
Hồ Thiết Hoa hỏi:
– Vậy là Võ Duy Dương biết sự trà trộn đó?
Lưu Hương gật đầu:
– Chẳng những biết, lão ta còn chấp nhận nữa là khác, cho nên, trên gác Tam Hòa Lâu, khi Võ Duy Dương trách chúng trà trộn vào Thập Nhị Liên Hoàn Ô làm gian tế, Vân Tùng Long biết ngay là một Võ Duy Dương giả hiệu.
Hồ Thiết Hoa gật gù:
– Ngươi giải thích thêm đi.
Lưu Hương tiếp:
– Ngoài ra còn một việc nầy nữa. Trong mấy năm qua, Vân Tùng Long và Võ Duy Dương gặp nhau rất thường. Nhờ quá thân với nhau, họ hiểu đặc điểm của nhau. Do đó, lúc mới vào Vân Tùng Long nhận ra ngay Võ Duy Dương có vẻ khác lạ. Ngươi nên biết, cái thuật cải sửa dung mạo rất khó qua mắt những người rất thân.
Hồ Thiết Hoa cau mày:
– Nhưng Anh Vạn Lý vẩn qua mắt được ngươi được đó, thế là nghĩa làm sao?
Lưu Hương mỉm cười:
– Chỉ vì cái lốt người lão anh hùng mang đó, chẳng quen biết với ta. Vả lại Anh lão tiên sanh còn tạo ra vẻ quái dị. Giá như lão anh hùng giả mạo ngươi thì chỉ nhìn thoáng qua, ta nhận ra ngay sự giả mạo.
Hồ Thiết Hoa trầm giọng:
– Nếu thế, thuật cải sửa dung mạo đâu có hữu dụng bao nhiêu?
Lưu Hương đáp:
– Cái thuật đó chỉ giúp mình che dấu chân tướng thôi. Chứ còn biến thành người khác thì khó có kết quả mỹ mãn. Mỗi con người là một con người, không làm sao mạo nhận một người khác hoàn toàn. Cả anh em song sinh cũng còn có điểm khác biệt, huống hồ hai người khác nhau, xa lạ nhau.
Trương Tam vụt cất tiếng.
– Ta có nghe một câu chuyện, trước kia có một người, tạm đặt cho cái tên Vương Nhị đi. Y cải dạng là Lý Tứ, vào nhà Lý Tứ lừa được tất số toàn gia họ Lý trên mấy mươi người, chẳng một ai phát hiện sự giả mạo.
Lưu Hương mỉm cười:
– Ngươi nói chuyện quỷ phải không?
Trương Tam hỏi:
– Ngươi cho là không thể?
Lưu Hương đáp:
– Đương nhiên là không thể. Nếu trên thế gian có sự việc như vậy thì không phải thuật cải sửa dung mạo, mà là một phép biến hóa.
Hồ Thiết Hoa hỏi:
– Vân Tùng Long đã biết là giả mạo, tại sao không nói ra?
Lưu Hương đáp:
– Lúc đó Đinh Phong ở bên cạnh y, đâu có cơ hội nói ra? Bất quá….
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:
– Bất quá làm sao?
Lưu Hương tiếp:
– Vân Tùng Long dùng biện pháp khác ngầm báo hiệu cho bọn ta. Rất tiếc là mình không lưu ý.
Hồ Thiết Hoa trầm giọng:
– Y dùng biện pháp gì?
Lưu Hương tiếp:
– Y cố ý dùng sai thành ngữ, y nói ⬞cốt ngạnh tại họng” ngầm cho chúng ta hiểu là y không có cách nói ra thôi.
Hồ Thiết Hoa thốt:
– Cái đó ngươi nói rồi.
Lưu Hương tiếp:
– Sau lại, y dùng đũa gắp tròng mắt cá quăng ra, rơi vào chén Võ Duy Dương giả, để cho chúng ta biết là mắt cá và châu ngọc lẩn lộn, tự nhiên có châu giả lộn trong châu thật.
Hồ Thiết Hoa thở dài:
– Cái lối ám hiệu đó bí mật quá, ai mà hiểu nổi.
Lưu Hương mỉm cười:
– Nếu ám hiệu dễ hiểu thì còn đâu là ám hiệu.
Chàng tiếp luôn:
– Vân Tùng Long biết được Võ Duy Dương là giả rồi, nên biết luôn nếu giao thủ là phải chết, nên y mới đưa ra bao nhiêu ám hiệu đó, muốn cho chúng ta hiểu rõ ràng. Dù y có chết, cái chết đó cũng còn có giá trị phần nào.
Trương Tam thở dài:
– Thảo nào mà lúc bước ra cửa, y không bi phẩn, uất ức.
Hồ Thiết Hoa cũng thở dài:
– Ta vốn hết sức kỳ quái, võ công của song phương không chênh lệch bao nhiêu, tại sao Võ Duy Dương vừa xuất thủ là hạ sát ngay Vân Tùng Long.
Lưu Hương không đáp câu đó, cứ tiếp:
– Đinh Phong lợi dụng Võ Duy Dương giả sát hại Vân Tùng Long, rồi lại để Võ Duy Dương tiếp tục chưởng quản Thần Long Bang, đồng thời với Phụng Vỉ Bang. Hắn nghiểm nhiên trở thành bá chủ trên giải sông dài vạn dặm.
Trương Tam thở dài:
– Nếu vậy Đinh Phong là con người cực kỳ bại hoại, dùng một hòn sỏi ném chét đôi chim. Rồi bây giờ còn thực hiện một kế hoạch tàn độc.
Lưu Hương trầm ngâm một phút:
– Theo ta nghĩ, Đinh Phong không thể có thủ đoạn quá cao như vậy.
Chắc là sau lưng hắn có một tay cực kỳ lợi hại vận trù quyết sách.
Hồ Thiết Hoa cười khổ:
– Vô luận người đó là ai, chỉ sợ vĩnh viẽn chúng ta không thể thấy mặt được.
Trương Tam vụt thốt:
– Còn một điều ta không hiểu! Lưu Hương nhìn hắn:
– Điều gì?
Trương Tam tiếp:
– Vân Tùng Long mà còn nhận ra sự giả mạo, thế tại sao hai tên thuôc hạ của Võ Duy Dương lại không biết? Chúng ở bên cạnh lão ta từ nhiều năm qua, sớm chiều đều gặp nhau, tất nhiên dễ nhận ra hơn bất cứ ai khác chứ?
Huống chi kẻ giả mạo đâu phải mới giả mạo trong ngày đó? Ít nhất cũng qua một thời gian tại Thập Nhị Liên Hoàn Ô chứ?
Lưu Hương buông gọn:
– Ngươi lầm! Chàng tiếp luôn:
– Võ Duy Dương vốn tính nghiêm nghị, chấp pháp vững như núi, thuộc hạ của lão ta vừa kính, vừa sợ lão ta. Cho nên có ai dám nhìn thẳng vào mặt lão, và nhìn hằng ngày mà biết được những nét đặc biệt của lão?
Trương Tam gật đầu cho rằng phải.
Lưu Hương lại tiếp:
– Sự tình quả là ngụy bí, phức tạp, bên trong có ít nhất cũng năm bảy nguyên nhân, nếu không biết một là không thể hiểu toàn diện.
Hồ Thiết Hoa hỏi:
– Mà ngươi làm sao biết rõ như vậy? Không lẻ khối óc của ngươi đặc biệt, khác hẳn với khối óc của người khác?
Lưu Hương cười lớn:
– Ta cũng như các ngươi, không hiểu được một vài chi tiết song nằm mãi trong quan tài, ta suy tới nghĩ lui, ta phát hiện họa sự tình từ lúc đầu đến bây giờ. Do đó ta đoán ra tất cả những gì tai không nghe, mắt không thấy.
Hồ Thiết Hoa cau mày:
– Thế là ngươi tìm được bí mật trong lòng quan tài! Lưu Hương chính sắc:
– Đúng vậy! Chỉ cần có một chổ yên tịnh để mình suy tư là bao nhiêu rối rắm cũng tháo gở được dể dàng. Mà quan tài là nơi yên tỉnh nhất.
Trương Tam cười thốt:
– Nếu vậy Tiểu Hồ cần phải nằm trong quan tài dài dài để suy nghĩ. Hắn uống thì nhiều mà suy nghĩ chẳng bao nhiêu.
Hồ Thiết Hoa trừng mắt nhìn Trương Tam rồi thốt:
– Ta có một việc chưa hiểu nổi.
Lưu Hương hỏi:
– Bức đồ phải không?
Hồ Thiết Hoa gật đầu:
– Phải! Trước khi chết, Vân Tùng Long trân trọng ủy thác cho ngươi thì chắc chắn là nó chứa đựng một bí mật trọng đại. Phải vậy chăng?
Lưu Hương ừ một tiếng.
Hồ Thiết Hoa thở dài:
– Bức đồ là một con dơi! Lưu Hương thốt:
– Con dơi là mấu chốt quan trọng.
Hồ Thiết Hoa hỏi:
– Ngươi đã tìm được gì chưa?
Lưu Hương lắc đầu. Cái lắc đầu của chàng có vẻ hàm hồ, bí mật quá.
Bổng có người thốt:
– Con dơi đó, ta biết là gì.
Người vừa thốt là Kim Linh Chi.
Trương Tam cười một tiếng, thấp giọng thốt:
– Vành tai của nàng rộng quá.
Hồ Thiết Hoa tiếp nối:
– Nữ nhân có hai thứ trong người dài và rộng hơn nam nhân. Một trong hai là vành tai.
Trương Tam hỏi:
– Còn một nữa?
Hồ Thiết Hoa đáp:
– Cái lưởi.
Y nói rất thấp giọng, song bên kia Kim Linh Chi bật ngồi dậy. Từ lúc nàng khóa miệng Bạch Liệp bằng câu nói đóng đinh, Hồ Thiết Hoa có vẻ khách khí đối với nàng.
Lưu Hương hỏi:
– Cô nương biết cái ý ngụ trong bức đồ hình dơi?
Kim Linh Chi gật đầu:
– ⬢! Đôi mắt nàng đỏ, chừng như nàng khóc.
Lưu Hương hỏi:
– Con dơi đó tượng trưng cho một người?
Kim Linh Chi lắc đầu:
– Không phải! Nó tượng trưng một địa phương.
Lưu Hương chớp mắt:
– Địa phương nào?
Kim Linh Chi đáp:
– Biên Bức Đảo, nơi có Tiêu Kim Quật.
Lưu Hương sáng mắt lên:
– Vậy là mảnh giấy nầy tượng trưng mặt biển và những đường chi chít đó là nước biển.
Trương Tam tiếp theo:
– Còn vòng tròn là Thái Dương, chỉ phương hướng của Biên Bức Đảo.
Hồ Thiết Hoa cả mầng:
– Như vậy là chúng ta cứ theo phương hướng chỉ dẩn trên bứcđồ mà đi thì đến được Biên Bức đảo. Đến đó rồi là chúng ta tìm được giải đáp của mọi vấn đề.
Kim Linh Chi lạnh lùng:
– Chỉ sợ trước khi đến đó, mọi việc đều được giải quyết.
Hồ Thiết Hoa hỏi:
– Cô nương nói như vậy là có ý tứ gì?
Kim Linh Chi nhắm mắt, không màng đến y.
Lưu Hương thốt:
– Con người chết đi là mọi vấn đề cầm như giải quyết. Có phải đó là ý tứ của cô nương chăng?
Kim Linh Chi cuối cùng rồi cũng gật đầu đáp:
– Lần trước, bọn ta ra biển, phải đi mất năm sáu ngày mới đến đảo Biên Bức. Hiện tại, dù chúng ta ngồi thuyền, ít nhất cũng phải mất đến ba bốn hôm nữa. Hà huống….
Nàng bỏ dở câu nói. Nàng không nói, ai ai cũng biết nàng muốn nói gì.
Ngồi trên thuyền còn mất thì giờ như vậy, hà huống ngồi quan tài. Đã thế, lại thiếu cả cái ăn, cái uống. Thuyền còn không chịu nổi sóng gió, quan tài thì có nghĩa lý gì.
Giả như họ bằng an mà đi, thì với sức lực của họ, có nhanh lắm cũng phải mất bảy tám ngày. Làm sao họ chi trì nổi trong bảy tám ngày.
Tuyệt vô khả năng! Rồi đây, cái đói, cái khát đến với họ, rồi họ mệt mỏi, rủ liệt, nằm lả trong quan tài chờ chết.
Bổng Anh Vạn Lý thốt:
– Có thể chúng ta không chết khát.
Hồ Thiết Hoa hỏi:
– Tại sao?
Anh Vạn Lý đáp:
– Cảnh trời thế kia, chắc sớm tối đây sẽ có mưa.
Đúng, mây thấp quá, mường tượng áp trên đầu họ. Ai ai cũng cảm thấy oi bức, hơi thở nặng nề. Ai ai cũng tin là trời sắp đổ cơn mưa.
Trương Tam thở dài:
– Mưa làm chi? Có mưa tất có gió, có sóng. Giây cột quan tài đứt, mỗi quan tài tản mác một nơi rồi chìm. Chúng ta sẽ lần lượt làm mồi cho cá.
Niềm hy vọng vừa chớm nở nơi lòng họ lại tắt ngay.
Hồ Thiết Hoa vụt cười vang:
– Các vị khỏi phải lo! Bên cạnh chúng ta có trí đa tinh! Bất cứ gặp trương hợp nào, hắn cũng có cách đối phó.
Y cười, cười một mình, không ai cười theo. Thành ra tiếng cười của y nghe trơ trẻn quá. Bởi mọi người đều hiểu Lưu Hương đâu phải là thần tiên thì làm gì chàng có vạn năng. Huống chi, nếu cần đối phó, hiện tại chỉ đối phó với trời.
Nhân định thắng thiên. Nhưng đó là trường hợp trên đất liền, trong nhà trong cửa, bằng an mà vận trù quyết sách. Chứ hiện tại, họ Ở trên mặt biển, chơi vơi với mọi niềm ưu tư.
Thái Dương đã xuống sâu dưới mức nước rồi, đêm sắp về, không gian tối dần, ảm đạm dần. Chỉ còn mỗi một Lưu Hương là còn mở mắt, đôi mắt chốc chốc mở sáng.
Hồ Thiết Hoa vừa nhắm mắt, vụt mở ra hỏi:
– Ngươi có chủ ý gì chứ?
Lưu Hương từ từ đáp:
– Hiện tại chỉ có một chủ ý.
Hồ Thiết Hoa mừng rở:
– Nói đi, nói gấp cho mọi người nghe.
Lúc đó tất cả cùng mở mắt nhìn Lưu Hương.
Lưu Hương đáp:
– Thong thả. Chờ một chút hoặc lâu hơn.
Hồ Thiết Hoa giật mình:
– Chờ? Chủ ý của ngươi là bảo mọi người chờ?
Lưu Hương thở dài đáp:
– Chủ ý của ta là vậy đó.
Anh Vạn Lý thở ra:
– Phải! Chỉ còn có cách là chờ. Hoặc chờ mau, hoặc chờ lâu, cái đó còn tùy ở vâ(n may. Thử hỏi; cho đến bây giờ, ai có chủ ý nào khác ngoài cái chủ ý đó?
Hồ Thiết Hoa cao giọng:
– Mà chờ cái gì chứ? Chờ chết phải không?
Lưu Hương và Anh Vạn Lý nhắm mắt. Nhắm mắt không nói gì là mặc nhiên nhìn nhận.
Hồ Thiết Hoa trầm ngâm một lúc rồi cũng nhắm mắt, trong miệng còn lẩm nhẩm:
– Nếu chờ chết thì ta cứ thung dung, thư thái chờ. Các vị sao không nằm dài cho sướиɠ cái thân, ít nhất dù có chết cũng chết trong nhàn hạ chứ. Bình tỉnh mà nghe cái chết đến dần dần, thú vị như thế nào. Đừng tưởng bất cứ ai cũng có dịp hưởng cái thú vị chờ chết. Y nói thế chứ chờ chết thì còn thú vị gì, dù cho là đứng chờ, ngồi chờ hay nằm chờ.
Nhưng nếu không chờ thì còn làm được việc gì khác?
Trong đời chàng, Lưu Hương từng gặp rất nhiều đối thủ đáng sợ, vô luận gặp ai, vô luận trong trường hợp nào, chàng không hề để mất dỏng khí.
Bình sanh chàng không hề tuyệt vọng. Càng gặp nguy, chàng can đảm hơn, dỏng khí càng lớn hơn. Đầu óc của chàng linh hoạt hơn. Chàng nhận định, bất luận là việc gì, cũng có cách giải quyết.
Chỉ có lần nầy. Chàng cảm thấy đầu óc trống không.
Gió bắt đầu thổi, sóng bắt đầu nhô. Gió càng thổi mạnh, sóng càng nhô cao. Quan tài tung lên, hụp xuống càng nhanh. Mỗi lần tung hụp là mỗi lần lảo đảo. Mọi người chỉ cố nắm chặt mép quan tài, chứ không còn làm được việc gì khác.
Và trong những trường hợp như vậy, cái dỏng khí chân chánh của con người mới hiện lộ. Tuy sắc diện trắng nhợt, Lưu Hương vẫn còn trấn định tinh thần. Tinh thần của chàng bình tịnh như lúc thường, hay ít ra cũng có vẻ như vậy. Hồ Thiết Hoa cứ nằm, mường tượng đã ngủ rồi. Anh Vạn Lý cúi thấp đầu, Kim Linh Chi cắn môi, Trương Tam lẩm nhẩm mãi, mường tượng tự thốt, mường tượng hát một bài ngư ca.
Chỉ có Bạch Liệp ưởn ngực, mở to mắt nhìn Kim Linh Chi, mồ hôi đổ ra ướt đầu. Không rõ gã ngồi như vậy độ bao lâu, bổng gã đứng lên chú mắt về Kim Linh Chi thốt:
– Kim cô nương! Tại hạ xin đi trước một bước. Tại…. tại hạ….
Câu nói chưa buông dứt, gã tung mình lên, nghiên mình phóng luôn xuống biển.
- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Biển Bức Truyền Kỳ
- Chương 13: Bí Mật Trong Quan Tài