Chương 34

Chương 34

Kỳ Tham thấy phản ứng của nàng thì nhịn không được mà bật cười: "Tôi còn tưởng cô có thể uống được, hóa ra tửu lượng cũng thấp như vậy."

"Bình thường nhiều nhất chỉ uống rượu vang hoặc champagne thôi." Vệ Linh nhẹ giọng trả lời, giọng nói vì chịu tác dụng của rượu mạnh mà có chút khàn khàn. "Chai rượu này vốn dĩ định tặng lại cho anh họ của tôi."

Kỳ Tham "ha" một tiếng, kéo kéo cổ áo khoác bằng nhung của mình, nói: "Nhưng mà đúng là rượu này rất mạnh, tôi thấy nóng rồi đó."

Vệ Linh lắc nhẹ chai rượu, dường như trong cơn gió rét còn có thể nghe được tiếng rượu sóng sánh: "Nghe nói rượu này uống nhiều sẽ khiến người ta say đến ngủ mê man, Kỳ luật sư vẫn nên uống ít thôi."

"Nếu tôi say đến bất tỉnh ở chỗ này, cô có thể làm gì được tôi à?" Kỳ Tham ngẩng đầu liếc nhìn xe hơi của Vệ Linh ở đằng kia, hoàn toàn không xem người phụ nữ này ra gì cả. "Nhìn thân thể yếu đuối được cưng chiều từ nhỏ của cô, có thể cõng được tôi sao?"

Vệ Linh chỉ cười tủm tỉm nhìn cô: "Nói không chừng chờ đến ngày mai lúc cô tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm ở nhà rồi đó."

"Cô có gan chở tôi về nhà của tôi à?" Kỳ Tham càng không dám tin nói. "Nói không chừng, chờ đến sáng mai tôi tỉnh dậy thì cô đã không còn trên thế giới này nữa rồi."

Vệ Linh nghiêng đầu, suy nghĩ khả năng chủ quan mà cô vừa nói, sau đó nhịn không được mà hé miệng cười cười: "Cho dù là vậy thì tôi cũng không thể trơ mắt mặc kệ cô qua đêm ở nơi dã ngoại hoang vu này."

"Người phụ nữ thông minh thẳng thắn như cô đôi lúc lại rất giống một kẻ ngốc." Kỳ Tham bất đắc dĩ, cầm đèn pin lên chiếu xuống thôn trang yên tĩnh như quỷ nằm dưới sườn núi, nhìn một hồi lâu rồi tắt đèn pin đi, lầm bẩm: "Có chút lạnh rồi...." Rồi lại tự mình leo xuống, mở cửa xe ngồi vào bên trong.

Vệ Linh xoay người nhìn cô chui vào trong xe nhưng lại không đóng cửa xe, nhất thời không hiểu ý của cô là gì, lúc này Kỳ Tham mới nhô người ra nói: "Ghế phụ dành cho cô đó, đừng có chê xe tôi không đẹp."

Nghe vậy thì mới hiểu ý cười cười, Vệ Linh không nói thêm lời dư thừa, đi xuống phía ghế phụ, mở cửa xe, khom người vào đưa chai rượu cho Kỳ Tham, sau đó quay ra ôm hết đồ ăn vặt bỏ vào trong xe rồi mới thản nhiên ngồi xuống.

Lúc này Kỳ Tham mới đóng cửa xe lại, bật máy sưởi và đèn pha lên, chiếu sáng một khoảng không gian phía trước, có không ít nóc nhà trong thôn hiện lên trong tầm mắt của hai người. Cô bần thần một lúc rồi mới hỏi: "Cô nói, nếu tôi đạp chân ga một cái.... Sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?"

Vệ Linh có chút bất ngờ, suy tư hai giây, sau đó dùng giọng nói ôn hòa có hơi nghiêm chỉnh trả lời: "Trước khi đạp chân ga, đề nghị cô thắt chặt dây an toàn. Ngoài ra hai chúng ta đã uống rượu, nếu xảy ra bất trắc gì thì mặc kệ là xe hay người thì công ty bảo hiểm cũng không bồi thường đâu."

Kỳ Tham im lặng một lúc lâu, cuối cùng cười to vỗ mạnh tay lên vô lăng: "Hóa ra Vệ luật sư cũng có tế bào hài hước nha?! Sao lúc ở trên tòa cô không sử dụng tính hài hước này của mình nhiều hơn chứ?"

"Tòa án là một nơi nghiêm cẩn...." Vệ Linh nói được một nửa thì chợt nhớ ra chắc là Kỳ Tham không muốn nghe mấy lời như vậy, nhất thời im miệng. Kỳ Tham cũng chỉ nhẹ giọng cười một tiếng: "Ừm, nói mấy lời thế này mới giống tác phong của cô."

Vệ Linh có chút không xác định nhìn cô, suy nghĩ ý nghĩa chân thực trong lời nói của cô. Kỳ Tham duỗi người, cầm chai rượu lên uống hai ba ngụm, sau đó ngã ghế về phía sau, trực tiếp biến nó thành một cái giường nhỏ rồi nằm lên đó.

Vệ Linh tựa vào thành ghế, nhìn cô hỏi: "Tối nay cô định thế nào?"

"Có rượu mạnh, có người đẹp, cứ như vậy mà qua một đêm đi." Kỳ Tham gối đầu lên cánh tay, thở dài một hơi. "Sáng mai đương nhiên sẽ có tiếng huyên náo ồn ào của đội thi công, đến lúc đó, trăm ngàn nhà cao cửa rộng trong chớp mắt sẽ hóa thành mây khói.... Có ngủ trầm đến mấy cũng sẽ tỉnh thôi."

Vệ Linh thở dài, có chút lo lắng nhìn cô: "Tỉnh dậy nhanh quá, ngược lại sẽ đau tim mà?"

"Cũng không đến nổi vậy, tôi thích tự ngược, càng ngược càng tốt!" Kỳ tham bày ra vẻ mặt thư thích. "Vệ luật sư có muốn nằm xuống nghỉ ngơi một lát không? Tôi giúp cô ngã ghế xuống?"

Vệ Linh tự mình lục lọi nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được nút khóa, thả lưng ghế của mình nằm ngang, nhưng mà nàng không có nằm xuống ngay mà quan sát đánh giá cái ghế vừa nhỏ vừa hẹp này, có chút do dự nói: "Ghế ngồi trên xe của tôi hình như cũng có thể làm được như vậy..... Nhưng tôi chưa từng thử qua bao giờ...."

Kỳ Tham vươn tay đến, mang theo mùi rượu Vodka, chạm lên sau gáy của Vệ Linh, sau đó di chuyển xuống đầu vai của nàng, trấn an vỗ vỗ một cái, giọng nói mơ màng: "Nếu cô từng thử qua thì không phải là Vệ Linh rồi...."

Vệ Linh không rõ lắm, nhưng trong lòng bởi vì mấy lời tùy ý và trấn an này của cô mà thư thái hơn, thân mình chậm rãi thăm dò thử nằm xuống, sau đó nghiêng đầu nhìn gò má của Kỳ Tham: "Cô muốn ngủ trong xe sao Kỳ luật sư?"

Lúc này Kỳ Tham đã nhắm hai mắt, nghe nàng hỏi thì liền cong môi đáp lại: "Không sao đâu, cho dù tôi có thích phụ nữ thì cũng sẽ không đói bụng ăn quàng đâu."

"Đói.... đói bụng?" Vệ Linh hoài nghi cúi đầu nhìn mình một chút, "Kỳ luật sư là nói tôi...."

Kỳ Tham bật cười, thân mình co rúc trên ghế: "Tôi chỉ nói đùa thôi, người như Vệ luật sư cô, mặc kệ là trong mắt đàn ông hay phụ nữ thì vóc người của cô đều rất hoàn mỹ nha."

Nhìn dáng vẻ tươi cười thoải mái của cô, Vệ Linh có chút không biết làm sao, nhưng cũng thoáng yên tâm hơn một chút, nhích người cẩn thận nằm thẳng lại, nhìn lên cửa sổ trên trần xe, nhưng mà lúc này mặt kính của nó đã bị đóng băng rồi.

Đột nhiên Kỳ Tham bật người dậy, ấn nút, mặt kính thủy tinh của cửa sổ chậm rãi kéo ra, lộ ra một một mảng trời đầy sao. Cảm nhận được sau khi cô mở cửa sổ thì liền nằm xuống lại, Vệ Linh nhớ lại lần ngắm sao gần đây nhất cũng là lúc ở chung với cô. Kỳ Tham lục tìm chai rượu, len lén uống hai ngụm nữa, nhưng bởi vì đang nằm ngửa nên hơi rượu xộc lên mũi, nhất thời một trận ho khan còn dữ dội hơn lúc nãy truyền ra, sau đó cô bất đắc dĩ nói: "Tôi cho là rượu Trung Quốc đã là nhất rồi. Không ngờ rượu Mỹ cũng lợi hại như vậy."

Vệ Linh ở trong bóng tối mờ ảo đánh giá dáng dấp lau miệng hất cằm của cô, nhịn không được mà cười ra tiếng. Kỳ Tham nhìn nhìn chai Vodka, đột nhiên chuyển giọng cảm thán nói: "Nhưng mà những lúc như vậy vẫn có người ở bên cạnh, cảm thấy cũng không khó chịu lắm."

Vệ Linh nghĩ cô lại nhớ đến vụ kiện kia, không hiểu sao mà nụ cười nhạt dần di, không biết nên trả lời thế nào.

"Lúc cô khó khăn bi thảm nhất, chỉ cần có một người ở bên cạnh cô, thì cô sẽ không tự chủ được mà muốn biểu hiện bản thân kiên cường dũng cảm hơn một chút, cho dù có sa sút hay tức giận thế nào thì cũng sẽ mau chóng trôi qua thôi. Cho nên người kia có là ai cũng không quan trọng, quan trọng là người đó xuất hiện ở thời điểm thích hợp nhất. Dù sao thì bây giờ Vệ luật sư cô cũng đã ở chỗ này rồi, khiến tôi cảm thấy rất thực tế." Kỳ Tham thản nhiên nói, trong giọng nói lộ ra sự nghiêm túc và chân thành. "Nếu không tối nay tôi chỉ có một mình, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ giống như một đứa trẻ, tùy ý để đôi mắt đổ mồ hôi...."

Vệ Linh nhẹ nhàng "a" một tiếng, chủ động vươn tay sờ sờ lên mắt của cô: "Mắt đổ mồ hôi, nghĩa là khóc à?"

Kỳ Tham cảm nhận được ngón tay ấm áp của cô đang dò xét thử mình có đang chảy nước mắt không, có chút nhột, không kiềm được mà cười cười, bắt lấy tay nàng, không nặng không nhẹ mà nhéo một cái. Vệ Linh có chút kinh ngạc với động tác thân mật này, muốn rút tay về nhưng Kỳ Tham không chịu buông, chỉ nắm lấy tay nàng rũ xuống bên cạnh ghế ngồi.

"Lúc còn bé mỗi lần tôi và chị gái nghịch ngợm thì cha của tôi sẽ hù dọa chúng tôi rằng, cẩn thận ông đây đánh hai đứa đến đổ mồ hôi mắt! Hoặc khi thấy chúng tôi gây sự thì sẽ nói, thế nào? Lại muốn đổ mồ hôi mắt đúng không?"

Vệ Linh nghe cô bắt chước giọng điệu dọa trẻ con của cha mình, bật cười vui vẻ: "Cha của cô thật tốt, ông ấy không đánh hai người sao?"

"Có đánh! Trước năm tôi mười sáu tuổi thường xuyên làm ra những chuyện quậy phá kì quái, bị cha tôi cầm gậy đuổi theo đằng sau. Nhưng mà chị tôi luôn che chở cho tôi, cho nên chị ấy bị đánh nhiều hơn, sau đó chị ấy đi rồi... Hình như cha tôi không còn đánh tôi nữa." Kỳ Tham uống thêm mấy ngụm rượu, cầm chai rượu đặt lên bụng mình, hơi híp mắt mơ màng nhớ lại chuyện cũ. "Thế nhưng chị tôi rời đi rất đột ngột, hôm đó ban ngày tôi đi học thì chị ấy vẫn còn ở nhà, chờ đến tối khi tôi về rồi thì cha mẹ liền nói cho tôi biết, chị ấy đã đến Bạch gia ở một thành phố khác... Còn nói phải rất lâu rất lâu mới có thể quay lại...."

Vệ Linh hỏi nhỏ: "Lúc đó cô cảm thấy thế nào?"

"Đã quên mất rồi." Kỳ Tham cười haha hai tiếng. "Mặc dù không có ầm ĩ vô lý đòi cha mẹ đón chị ấy về như một đứa con nít, nhưng lần đó là lần tôi khóc thảm nhất."

Vệ Linh siết chặt ngón tay, nắm lấy bàn tay của cô: "Vậy là năm mười sáu tuổi cô đã rời xa chị của mình? Nhiều năm không gặp như vậy.... Chắc là rất nhớ chị ấy nhỉ?"

"Tôi rất nhớ chị ấy." Có lẽ là vì bị men rượu tác động cho nên Kỳ Tham không chút e ngại thổ lộ cảm xúc chân chính trong lòng mình. "Nhưng mà tôi cũng rất hận chị ấy. Tôi không hiểu tại sao chị ấy biết rõ lần xa cách đó sẽ rất lâu, nhưng mà lại không chờ đến lúc tôi về rồi nói một tiếng tạm biệt với tôi.... Cho dù là để lại cho tôi một bức thư hay nhờ cha mẹ nói lời từ giã chính thức với tôi cũng được mà. Mười năm qua, từ chỗ của cha mẹ tôi biết được số điện thoại của chị ấy, chị ấy cũng biết số của tôi, nhưng mà chị ấy chưa từng gửi cho tôi một tin nhắn hay gọi một cuộc điện thoại nào. Chị ấy không coi tôi là em gái, có thể từ lần rời đi đó, chị ấy đã không còn muốn làm người nhà họ Kỳ nữa rồi...."

Vệ Linh phát hiện giọng nói của cô có chút không ổn định, vội vàng nghiêng người sang nhìn. Trong buồng xe mờ tối, trên mặt Kỳ Tham xuất hiện hai vệt ánh sáng, Vệ Linh lại không có khăn giấy, chỉ có thể dùng bàn tay không bị cô nắm mà lau nước mắt cho cô, an ủi: "Có thể lúc chị cô rời đi thì không biết nên nói tạm biệt với cô thế nào, chị ấy nhất định cũng không muốn xa cách em gái và cha mẹ. Hơn nữa tôi nghĩ, trước kia chị ấy yêu thương và bảo vệ cô như vậy thì bây giờ cũng sẽ rất nhớ cô."

Kỳ Tham nắm lấy bàn tay nàng đang đặt trên mặt mình, vừa chảy nước mắt vừa cười hỏi: "Sao cô có thể dám khẳng định nói ra những lời này?"

Vệ Linh bình tĩnh trả lời: "Bởi vì tôi cũng có em gái, có em trai. Tôi biết huyết mạch thân tình sẽ không bị thời gian và khoảng cách bào mòn giống như những loại tình cảm khác."

Kỳ Tham hít hít mũi: "Vệ luật sư."

"Hửm?" Vệ Linh nhìn cô.

"Cô đúng là một người phụ nữ rất kiên nhẫn." Rốt cuộc giọng điệu của Kỳ Tham mang theo tính châm biếm như trước đây. "Rất có hào quang mẫu tính đó."

"Không được nói càn!" Vệ Linh rút hai tay khỏi sự kiềm kẹp của cô, nằm xuống ghế của mình. Kỳ Tham nhìn nàng bật cười: "Cô không tức giận đó chứ? Tôi nói thật nha, nếu không phải cô họ Vệ thì nói không chừng tôi sẽ phát triển mối quan hệ với cô thành.... phát triển thành..."

Vệ Linh hỏi lại: "Phát triển thành cái gì?"

"Bạn nha.... À, cũng có thể trực tiếp dứt khoát theo đuổi cô." Kỳ Tham cười cười trở mình một cái, chai rượu trên người lăn xuống sàn xe.

Vệ Linh sợ rượu làm bẩn xe nên vội vàng cúi người xuống nhặt lên, kết quả lúc cầm chai rượu lên thì phát hiện bên trong đã trống rỗng, chắc là Kỳ Tham đã uống sạch rồi. Vệ Linh cả kinh, vội vàng tìm chút ánh sáng nhìn xem chai rượu này có dung lượng bao nhiêu, trong lòng nghĩ không biết Kỳ Tham uống nhiều như vậy lỡ như bị ngộ độc cồn thì phải làm thế nào.

Lúc nàng đang cầm chai rượu quan sát thì Kỳ Tham cũng ngồi dậy, nắm lấy bả vai kéo nàng xoay về phía mình: "Vệ luật sư có nghe vừa nãy tôi nói gì không?"

"Có nghe." Vệ Linh thấy cô nói chuyện lẫn hành động đều rất lưu loát, tạm thời an tâm thở phào một hơi. "Nếu không phải tôi mang họ Vệ thì đã có thể làm bạn với cô, hoặc là...." Nói đến đây nàng lập tức mím môi, ngại ngùng không dám tường thuật lại nửa câu sau.

Kỳ Tham hài lòng gật đầu một cái: "Hoặc là làm bạn gái." Nói xong còn rất thân mật dùng ngón tay chọt chọt lên chóp mũi Vệ Linh, sau đó ngã người nằm xuống, lớn tiếng hô lên: "Chẳng qua cô xác thực là họ Vệ, cho nên những giả thiết này chỉ nói chơi thôi, hahaha...."

Vệ Linh ngồi trên ghế phụ mềm mại, gò má nóng hổi, có cảm giác choáng váng vì bị men rượu ảnh hưởng, còn có trái tim không hiểu vì sao mà đang đập nhanh hơn, toàn thân đều có cảm giác như bị điện giật, khiến lỗ chân lông trên người giãn ra rồi co lại, tê dại ngứa ngáy, đâm đến nơi sâu nhất trong đáy lòng.

Mà Kỳ Tham nói xong những lời cần nói thì cũng không để ý Vệ Linh đang im lặng, rục rịch trên ghế tìm một tư thế thoải mái rồi nhắm mắt thϊếp đi. Vệ Linh mất một lúc thật lâu mới hoàn toàn tiêu hóa cảm giác chưa bao giờ có trên thân thể, nghe được tiếng hắt xì nửa tỉnh nửa mê của Kỳ Tham, lúc này mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn thân mình co ro trên ghế của người kia, vội vã thả chai rượu xuống, mở cửa xe quay về xe của mình lấy một tấm thảm lông.

Lúc ngồi lại trong xe, nàng hơi ngửa đầu, nhìn ngắm bầu trời đầy sao. Những vì sao đẹp đẽ hoàn mỹ như vậy, hóa ra chỉ có khi thưởng thức với Kỳ Tham thì mới có một cảm giác đặc biệt hơn. Không gian trong xe Kỳ Tham không rộng lắm, cho nên Vệ Linh mở tấm thảm lông ra, một nửa trùm lên người Kỳ Tham, một nửa phủ lên người mình.

Qua đêm ở bên ngoài như thế này, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên, lúc nghĩ như vậy thì Vệ Linh không nhịn được mà xoay đầu nhìn Kỳ Tham, thấy cô đang đắp mền ngủ rất là thư thích, đột nhiên không kìm được gò má ửng đỏ và trái tim đập rộn ràng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Vệ Linh tự hỏi, theo bản năng vội vàng xoay mặt lặng lẽ nhìn thành xe, đặt một tay lên nơi đang nhảy nhót trong ngực, sau khi ổn định hơi thở thì nhắm mắt bắt đầu bước vào mộng.

----------

Cuối cùng thì cũng bắt đầu có chút xíu phản ứng hoá học =)).