Chương 24

Chương 24

Không để ý đến tiếng nghi vấn ở bên dưới, cô bắt đầu nâng cao giọng nói: "Rất lâu trước đây tôi có đọc một câu chuyện nhỏ, nói về một quốc gia cổ xưa. Luật pháp của họ được lập ra từ ngàn năm trước, người tư pháp đều là người công bằng công chính nhất, nhưng theo dòng thời gian thay đổi, bộ luật pháp kia đã không còn phù hợp với hành động chuẩn tắc của người đương thời. Có một vài chuyện ở đương thời mà nói, bộ luật pháp kia đã không còn theo kịp tiết tấu. Vì vậy đại đa số dân chúng bắt đầu yêu cầu quốc vương thay đổi bộ luật pháp kia. Sau đó quốc vương dưới sự cưỡng bức gây sức ép đã quyết định lập ra một bộ luật pháp mới, hợp với tinh thần xã hội cùng hành vi pháp luật khi đó, trước mặt mọi người mà tiêu hủy bộ luật cũ ngay tại pháp trường. Nhưng lúc tiêu hủy bộ luật cũ thì đã xảy ra một hiện tượng rất quái dị. Trưởng Tư pháp tay cầm điển tịch của bộ luật cũ, chết bất đắc kì tử ngay tại chỗ."

Tiếng tò mò nghi vấn bên dưới hội trường càng lúc càng lớn hơn, Kỳ Tham vẫn như cũ hướng về micro, lớn tiếng áp đảo những tạp âm kia: "Vì thế Phó Tư pháp trở thành Trưởng Tư pháp mới, nhưng ngay lúc hắn sắp tiêu huỷ cuốn điển tịch luật pháp đó thì cũng đột nhiên tử vong. Câu truyện này tôi mới chỉ đọc qua một lần, nhưng sở dĩ nó khiến tôi ấn tượng sâu sắc là vì đoạn kết của câu truyện đã viết như thế này: Bọn họ đã từng hết sức bảo vệ luật pháp mà họ từng thần phục, nhưng bọn họ cũng một lòng tìm cách tiêu diệt luật pháp, thậm chí không tiếc dùng sinh mạnh của mình và tư cách cuối cùng để hoàn thành con đường cuối cùng này."

Hội trường đột nhiên im lặng, dường như tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, muốn nghe thử tiếp theo cô sẽ nói gì.

"Đầu tiên, cá nhân tôi phản đối kết luận như vậy." Kỳ Tham rất quả quyết nói. "Tôi cho rằng, người tư pháp và người thi hành luật pháp của vương quốc kia, bọn họ không hề có bản tâm của riêng mình. Bọn họ đã bị pháp luật hoàn toàn tẩy não, bọn họ đã trở thành công cụ của pháp luật, giống như một cỗ máy, không có nhiệt độ, không có tư tưởng!"

"Mà các em cũng đang ở trong tình huống nguy hiểm như vậy. Bây giờ các em đang ở trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, các em còn có nhiệt huyết sôi trào và lí tưởng hoàn mỹ, các em còn có tư duy đặc biệt cùng với những căm giận và giãy dụa với thiếu sót của xã hội! Nhưng mà, có lẽ sau khi các em tốt nghiệp bước chân vào xã hội, rất nhiều năm về sau, các em cuối cùng sẽ biến thành loại người mà bây giờ các em vô cùng chán ghét căm tức!"

"Các em có thể trung thành với pháp luật, có thể bảo vệ sự tồn tại của pháp luật, cũng có thể đùa bỡn tâm cơ, có thể vì lấy được thắng lợi mà không từ thủ đoạn. Nhưng các em không thể bị pháp luật hoàn toàn điều khiển, không thể vì tiền bạc quyền thế và cảm giác thắng lợi thuần túy mà vứt bỏ bản tâm của mình! Luật pháp phải là thứ các em thuần thục nắm trong lòng bàn tay. Các em phải hiểu được điều cơ bản, đó chính là sở dĩ có sự tồn tại của pháp luật là vì nó được tạo dựng vì quyền lợi của mỗi người, con người mới là người điều khiển pháp luật!"

"Xã hội này khắp nơi đều tràn đầy sự bất lực và khuất phục, các em không thể độc lập chống đỡ được, không chịu được nữa thì có thể ngã xuống, nhưng không thể đem ý tưởng, tâm linh và thân thể của mình cúi đầu trước áp lực xã hội. Nhất là trong số các em đây có rất nhiều người sẽ trở thành luật sư, các em sẽ trải qua rất nhiều vụ án khác nhau, nhìn thấy nhiều khía cạnh u ám khác nhau, thời điểm phải lựa chọn đẩy đi hay kéo lại thì phải hỏi lòng của mình, hỏi cảm giác của mình!"

"Mà pháp luật, chẳng qua chỉ là thành phẩm của bản tâm đại đa số mọi người, sử dụng trong một thời kì nào đó của xã hội loài người! Linh hồn của chúng ta đang không ngừng thoái hóa, mà luật pháp, quy tắc, vĩnh viễn không theo kịp tốc độ biến hóa của bản tâm. Cho nên, mời các em, ở tương lai, không nên làm một người nước chảy bèo trôi, không nên làm một người vứt bỏ bản tâm, không nên làm một người không có tư tưởng!"

"Bài phát biểu của tôi tạm dừng ở đây, tán đồng hay không tán đồng, thì những điều này cũng chỉ là nhận xét của một mình tôi mà thôi. Cảm ơn!"

Cô đơn giản cúi người chào một cái, sau đó không chờ các thính giả phản ứng thì đã trực tiếp xuống khán đài. Dường như qua một lúc rất lâu thì hội trường đột nhiên bạo phát từng tràng tiếng vỗ tay kịch liệt, rất nhiều người thảo luận rồi đặt câu hỏi.

"Nữ luật sư này tên gì vậy? Mới đầu không chú ý nghe cô ta giới thiệu."

"Của Sở sự vụ nào thế?"

"Sao lại phách lối như vậy? Rốt cuộc có phải là luật sư chính quy không vậy?"

"Đúng là tư tưởng của nghé mới sinh!"

"Đúng là bài phát biểu rất thú vị nha!"

"Quá non trẻ, vẫn là quá non trẻ..."

Kỳ Tham hoàn thành nhiệm vụ rồi thì cả người liền thả lỏng, rất thản nhiên quay về chỗ ngồi, đầu tiên là chủ nhiệm thò đầu qua nói: "Làm tội phạm khiến nhiều người tức giận đó."

Kỳ Tham thấy trên mặt hắn cũng không có dáng vẻ khẩn trương gì thì thuân miệng đáp: "Làm phiền bọn họ nói rõ tại sao lại tức giận?"

"Bởi vì những lời cô vừa nói đó, có rất nhiều người biết rõ nhưng lại không dám tùy tiện nói bậy." Chủ nhiệm nói, "Nhất là hôm nay lại có lãnh đạo ngồi ở đây."

"Anh cảm thấy tôi nói đúng hay không đúng? Vậy lần sau có chuyện đừng tìm đến tôi nữa."

"Không không không. Tôi cảm thấy cô nói rất đúng." Chủ nhiệm vội vàng giải thích. "Sinh viên bây giờ còn được gia trưởng và nhà trưởng bảo vệ, cũng cần phải tiếp thu những nhắc nhở chính diện như cô. Chẳng qua là, phải khiêm tốn, khiêm tốn."

Kỳ Tham thở dài: "Được rồi, tôi không còn chuyện gì khác nữa chứ? Vậy tôi ra ngoài hóng mát một chút."

"Đi đi!" Chủ nhiệm bất lực nói với cô, Kỳ Tham không nói hai lời liền ôm cặp táp men theo lối đi gần nhất chuồn khỏi hội trường.

Dọc theo lối đi lót gạch màu xanh phủ đầy lá cây ngân hạnh, chậm rãi đi đến căn tin nhỏ gần hội trường nhất, tìm một chỗ trống ngồi xuống. Nhớ năm đó thích nhất là không có chuyện gì ngồi ở đây ăn điểm tâm đọc sách, tâm tình như thế bây giờ rất khó có được. Gọi nhân viên phục vụ đến, kêu một phần trà bánh và trái cây.

Lúc đang cắn một miếng táo thì nghe bốn người đàn ông ngồi bàn đối diện đang thảo luận về mấy khối ngọc mà mình có, nói dóc rằng nó thần thánh thế nào, cái gì mà ngọc bao nhiêu năm là có thể thông linh, rồi gì mà đó là ngọc thạch được cắt ra từ khối ngọc của hoàng đế năm nào đó, có linh tính ra sao....

Sau khi ăn được một nửa trái táo rồi vẫn nghe được bọn họ càng nổ càng to, Kỳ Tham nhịn không được kéo ghế xích lại gần.

"Mấy vị, nghe các anh nói chuyện nãy giờ, hình như rất có hiểu biết về ngọc khí gì đó à. Aiz, trùng hợp là tôi cũng có một thứ tốt, các anh có thể nhìn giúp tôi được không?"

Cô vừa nói vừa lấy từ trong túi áo viên đá màu trắng mà sáng nay Giai Giai đưa cho mình, đặt ở trước mặt bọn họ. Một người trong đó cầm viên đá lên, lấy kíp lúp ra nhìn rất chi là chuyên nghiệp một hồi lâu, nghi ngờ hỏi: "Đây mà là ngọc thạch gì chứ? Nhìn thế nào cũng chỉ là.... một viên đá có màu sắc không tệ mà thôi?"

Ba người còn lại thay phiên nhau ngắm nghía một phen, sau đó giọng điệu khinh thường hỏi: "Cô mua nó ở đâu, bao nhiêu tiền? Bị lừa rồi chứ gì?"

Kỳ Tham cười haha lấy viên đá lại, giả vờ kì diệu nâng nó lên quan sát một phen, sau đó đưa phần mặt đá không được mài trơn cho bọn họ nhìn, hỏi: "Các anh có thấy chỗ này không? Kính lúp đâu, lấy ra nhìn kĩ chỗ này một chút, biết đây là xảy ra chuyện gì không? Đây là vết tích bảo ngọc ngăn cản cho tôi một hồi đại nạn đó, thấy không thấy không?"

"Cái này.... Nói vậy có nghĩa là gì a?" Bọn họ hỏi.

Kỳ Tham mặt mày trầm ổn, cẩn thận nâng niu viên đá trong tay, nói: "Nói cho mà biết nha, bảo bối này không phải tùy tiện có thể mua ở bất kì đâu, mấy người cho rằng nó là cải trắng chắc? Đây là vật gia truyền từ đời ông tổ ông cố nhà tôi, có khi còn lâu hơn nữa kia. Ban đầu bảo vật gia truyền này chỉ truyền cho con trai chứ không cho con gái, nhưng mà đến đời của tôi thì chỉ một đứa con gái là tôi, ông nội và cha của tôi cũng không còn cách nào, cũng không thể đem bảo bối cho người ngoài đúng không? Cho nên liền truyền lại cho tôi."

"Đây là bảo vật gia truyền?"Bốn người đàn ông lộ vẻ mặt không tin, Kỳ Tham cũng không thèm để tâm chép miệng nói tiếp: "Cũng không thể gọi là bảo vật gia truyền, bảo bối chân chính của nhà tôi đã sớm bị đưa đến bảo tàng vào thời kì đổi mới rồi. Chỉ còn dư lại một thứ thϊếp thân này thôi. Khi còn bé tôi ốm yếu nhiều bệnh, không phải mới nói lúc nãy sao, ông nội và cha của tôi không muốn truyền bảo bối cho tôi, nhưng nhìn thấy sức khỏe của tôi không tốt nên liền cho tôi vật này để hộ thể. Mấy người đừng có nói bừa nha, năm chín tuổi tôi đeo nó, một năm này, khỏi bệnh hen suyễn, không cần lạy thần cầu y gì cả, nói khỏe liền khỏe! Năm thứ hai có thể xuống giường, tất cả bệnh vặt luôn chất chứa trong cơ thể cũng tiêu tan hết. Năm thứ ba, đeo cặp sách đi học như bao đứa trẻ khác! Cho đến bây giờ, tất cả những căn bệnh bẩm sinh có từ lúc còn ở trong bụng mẹ đều chưa từng tái phát."

Bốn người đàn ông không lên tiếng, sắc mặt kinh nghi bất định, không quá chắc chắn nhìn cô một lúc lâu: "Thật sự? Sao lại nghe giả giả thế nào ấy."

Kỳ Tham chép chép miệng, vén ống tay áo lên, cho bọn họ nhìn một vết sẹo mờ nhạt trên cánh tay mình: "Tôi biết các anh không tin, nhưng nhìn vết sẹo này của tôi đi. Hai năm trước tôi đến Tứ Xuyên công tác, làm địa chất mấy tháng với chú họ của tôi, nhưng mà tại sao tôi lại làm loại công việc này, là bởi vì bảo bối nhà tôi đó, cho nên trời sinh tôi đã cực kì hứng thú với những thứ như ngọc thạch. À, lạc đề rồi, trở lại chuyện chính đi. Hai năm trước ở Tứ Xuyên xảy ra chuyện gì mọi người biết chứ? Động đất! Tôi đang ở trong núi, đất đá đổ ầm từ trên đỉnh đầu, dưới chân rung chuyển đến không thể di chuyển. Mắt thấy một tảng đá lớn lăn xuống, tôi nhắm mắt theo bản năng giơ tay lên đỡ. Tảng đá lăn xuống lướt qua đỉnh đầu, dọc theo cánh tay của tôi nha, tôi nói như vậy rồi có phải các anh lại càng không tin không?"

Bốn người đàn ông ở trong miêu tả sinh động của cô mà trố mắt nghẹn họng không nói được lời nào, khẳng định cũng không được mà phủ định cũng không xong, chỉ có thể giơ tay bày tỏ ý muốn cô kể tiếp.

Kỳ Tham thừa dịp đặt viên đá lên bàn: "Lúc đó cánh tay của tôi chỉ bị chảy máu, bảo nối này, hóa ra không phải có hình dạng như vầy, nó vốn là.... À, lớn gấp đôi, hình bầu dục, bên trên có khắc chữ viết và kí tự tôi đọc không hiểu. Lần đó tôi phí sức lớn mới thoát được trận động đất, sau khi quay về thì không biết bảo bối này bị bể mất một nửa từ khi nào. Lúc đó tôi còn không hiểu, về đến nhà rồi ông nội mới nói với tôi, cháu gái, sở dĩ cháu không bị đá đè chết là vì có bảo bối này giúp cháu cản một kiếp đấy!"

Một người đàn ông trong đó nói: "Cô nói vậy cũng quá vô lí rồi...."

"Đúng! Nếu đổi lại lức trước người khác nói với tôi cái gì mà ngọc thạch cản tai trừ tà, tôi căn bản sẽ không tin. Nhưng bây giờ tôi tin, không phải, là cực kì tin. Còn bảo bối này, sau đó ông nội đem mài nhẵn lại cho tôi, lão nhân gia nói con người không thể đeo ngọc đã bị bể cho nên ông đã mài nhẵn không để thấy những dòng chữ kia nữa, chỉ còn dư lại một chút này thôi, nhìn qua cũng coi như là đủ rồi. Tôi cũng không dám tùy tiện đeo trên cổ, người xưa cũng nói không nên cất ngọc trong quần áo, cho nên tôi chỉ có thể cất trong túi xách bên người, không chừng lúc nào đó nó lại giúp tôi ngăn cản khó khăn."

Nói xong những lời này thậm chí không có bản nháp này, Kỳ Tham làm bộ muốn cất viên đá kia, nhưng không ngờ mấy người đàn ông lập tức vươn tay chặn lại. "Đợi đã! Để chúng tôi nhìn thêm chút nữa. Nhìn xem vài lần nữa."

"Cẩn thận một chút nha. Bảo bối này bây giờ đã đủ nhỏ lắm rồi." Kỳ Tham mặt đầy ngưng trọng nói, bốn người đàn ông nghe vậy càng thêm cẩn thận cầm viên đá quan sát qua lại nhiều lần, một người trong đói hỏi: "Ngọc của cô, ông nội cô chưa từng nói về lai lịch của nó sao?"

"Cho đến lúc lão nhân gia qua đời thì chưa từng nhắc đến lai lịch của nó." Kỳ Tham giả bộ cao thâm, vô cùng đoan trang nói: "Chỉ là có nhắc đến vài lần, ngọc này trước đây từng ngăn cản tai họa cho những vị trưởng bối đời trước. Cho nên nói hình dáng ban đầu của nó phải lớn hơn rất nhiều, hình vẽ chữ viết gì đó cũng nhất định đã bị thay đổi nhiều lần. Đến đời của tôi thì không còn người tài ba dị sĩ nữa, chỉ còn lại chừng đó thôi."

"Nhìn kĩ mới thấy, trước đây chưa từng thấy thứ nào có kết cấu tương tự viên ngọc này." Một người đàn ông trong đó bày ra sắc mặt cực kì nghiêm túc. "Chẳng lẽ đây là mảnh vụn thiên thạch rơi xuống trái đất từ thời cổ đại sao?"

"Cô không đem nó đến các cơ quan giám định kiểm tra thử sao?" Một người đàn ông hỏi, Kỳ Tham vội vàng khoát tay: "Bảo vật đáng tiền trong nhà đã bị đưa vào viện bảo tàng rồi, tôi không dám đem món cuối cùng này tặng không cho người khác nha. Nếu không cha tôi sẽ chặt đứt chân tôi đó. Anh bớt nói đùa đi!"

Người đàn ông thứ ba trầm ngâm: "Nếu như lời cô nói là thật, ngọc thạch này của cô rất hiếm có trong giới chơi đồ cổ, giá trị liên thành đó!"

"Giá cả cao không phải là vấn đề, phải xem anh có duyên sở hữu nó hay không." Kỳ Tham làm bộ khẩn trương chộp viên ngọc thạch về. "Lúc ông nội tôi còn sống luôn nói như vậy, cho nên ông không cho phép tôi tùy tiện đem bảo bối này cho người ngoài xem. Vả lại đầu năm nay có quá nhiều người không biết nhìn hàng rồi, tôi cầm thứ này ra giá cao có khi còn bị đánh một trận no đòn rồi nói tôi lừa gạt đại chúng nữa, đúng không?"

"Đúng vậy, đúng vậy!" Cả bốn người đàn ông không hẹn mà cùng gật đầu phụ họa.

"Aiz, vừa rồi tôi thấy các vị có mắt nhìn, nhất thời nhịn không được mà lấy bảo bối này ra, chẳng qua các vị đây đúng là cao thủ giám định, nhìn vài lần thì đã nhìn ra bảo bối nhà tôi là cổ vật hiếm có, kính nể kính nể!" Kỳ Tham vừa nói vừa chắp tay với bốn người.

Bốn người đàn ông vội vàng khoát tay: "Cô em khách khí, khách khí rồi!"

Kỳ Tham còn muốn há miệng bốc phét thêm vài lời nữa nhưng không ngờ sau lưng truyền đến một trận cười không thể nhịn được nữa, cô kinh ngạc giương mắt nhìn thì thấy Vệ Linh Vệ đại luật sư chẳng biết từ lúc nào đã ngồi ở cái bàn phía sau bọn họ, trước mặt đặt một ly cafe, còn nàng thì đang cúi đầu che miệng cười khúc khích.

Móa! Chân mày Kỳ Tham run lên, không thể làm gì khác kết thúc câu chuyện này ở đây: "Bên trường còn có chút chuyện cần làm, các vị cứ ngồi nói chuyện, ngày khác hữu duyên gặp lại rồi chúng ta cùng ngồi xuống trò chuyện cho đã. Đối với sự hiểu biết của các vị đây.... tôi thật sự có cảm thấy bội phục sâu sắc!"

"Được được, cô em đi làm việc trước đi." Bốn người đàn ông lập tức đứng dậy nói lời tạm biệt với cô.

Kỳ Tham khó chịu liếc nhìn Vệ Linh đang cắm đầu cười đến toàn thân run rẩy, quay lại chỗ ngồi của mình lấy túi xách, cầm theo hai miếng bánh còn chưa ăn xong, nhanh chóng bước về phía cửa. Ra khỏi căn tin, cô dựa vào tường hít sâu vài hơi, trong chốc lát Vệ Linh cũng đi ra, sau khi nhìn quanh một vòng thì thấy được cô, nhịn không được mỉm cười tươi tắn.

"Buồn cười lắm sao?" Kỳ Tham cắn bánh ngọt, nhướng cao chân mày hỏi.

----------

Thiệt, Tiểu Tham cái gì cũng vô dụng chứ cái miệng thì vừa độc mà vừa giỏi ba hoa =)))