Chương 21

Chương 21

"Người nhút nhát có thể dũng cảm, người thất bại có thể kiên trì, người nóng tính có thể trầm ổn, người khép kín có thể đạt được nhiều hi vọng.... Thật tốt đẹp nha!" Hai mắt Trương Hoắc Tưởng sáng rực, ngón tay Kỳ Tham gõ gõ lên bàn rất có tiết tấu, hiển nhiên là đang suy tư, sau đó nói: "Như vậy có thể ngược lại không?"

"Hả?" Trương Hoắc Tưởng không hiểu.

Kỳ Tham bình tĩnh nói: "Dựa theo lời cậu giải thích, xây dựng và xóa bỏ tiềm thức thậm chí có thể thay đổi hoàn toàn tư tưởng của một người, hoặc là trí nhớ? Như vậy, như vậy.... Nó có thể khiến một người tuân thủ pháp luật đi phạm tội.... Còn nữa, thay đổi ý chí của một người, yêu biến thành không thương, hoặc là hận biến thành yêu."

"A.... Cậu nói như vậy cũng không sai lắm." Kích động vừa nãy của Trương Hoắc Tưởng bị những giải thích của Kỳ Tham đè xuống. "Nhưng mà mình sẽ không sử dụng như thế."

"Cho dù dùng nó làm chuyện mà cậu cho là đúng thì vẫn còn một điểm mấu chốt, chính là có thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu không?" Kỳ Tham hỏi, "Biến đổi một người thành người mới, nhưng có thể thay đổi tư duy của họ trở về như ban đầu không?"

Trương Hoắc Tưởng trầm tư vuốt cằm: "Chuyện này à, thật ra thì dung lượng bộ não và xu hướng tâm lý, còn có tiềm thức của một người giống như một cái thùng lớp hỗn hợp chứa nhiều thứ, có thể sắp xếp rất nhiều tư tưởng, không ngừng thay đổi tư duy.... Nhưng nếu như cậu lấy một phần trong đó ra ngoài, trước mắt khoa học kĩ thuật không có cách nào đem bộ phận đó bỏ vào một nơi khác, cho nên mới nói.... Sau khi loại bỏ trí nhớ và tiềm thức, sợ là không thể khôi phục lại như trước."

"Đây chẳng phải rất nguy hiểm sao." Kỳ tham híp mắt nói, "Cho nên mới nói mấy nghiên cứu của cậu có lúc thật sự khiến người ta sợ hãi."

"Cũng không phải là khoa học viễn tưởng, không cần lo lắng cho mình như vậy, hạng mục nghiên cứu này còn đang ở bước khởi đầu, sau này có thể thành công hay không còn chưa biết được." Trương Hoắc Tưởng tươi cười xinh đẹp nói. "Hơn nữa mình cũng sẽ không tùy tiện bắt người khác làm thí nghiệm, số liệu hình thành trên máy tính cũng không thể đại diện cho hiệu quả thực tế, cho nên cuối cùng chắc cũng chỉ biến thành giấy trắng mực đen mà thôi."

Kỳ Tham uống một ngụm nước ấm, nói tiếp: "Bày tỏ của mình không phải là đồng tình xuất phát từ nội tâm."

"Cậu chính là thiếu hơi ăn đấm rồi! Cẩn thận mình nhịn không được mà bắt cậu đến phòng khám làm vật thí nghiệm!" Trương Hoắc Tưởng lại muốn giương nanh múa vuốt.

Tô Oánh nãy giờ ngồi nghe hai người nói chuyện hồi lâu giờ mới xen vào: "Nghe qua thì hình như vị Trương tiểu thư này là bác sĩ tâm lý gì gì đó sao?"

"Chính là bác sĩ tâm lý, không có gì gì đó." Trương Hoắc Tưởng sờ sờ túi quần, "A, lại quên mang danh thϊếp. Tôi xin giới thiệu đơn giản, tôi tên Trương Hoắc Tưởng. Trương trong trường cung, Hoắc trong hương hoắc, Tưởng trong tưởng nhớ."

Tô Oánh đứng dậy cười cười đưa danh thϊếp của mình: "Mới vừa rồi nghe Kỳ luật sư gọi tên cô, tôi còn tưởng là Trương Hoắc Hương."

"Sao vậy? Nghe rất nghiêm túc sao?" Trương Hoắc Tưởng cười xảo trá, "Có hứng thú với nghiên cứu của tôi?"

"A.... Tôi không hiểu biết nhiều về lĩnh vực tâm lý, nhưng mà nghe mọi người nói thì cảm thấy rất thú vị." Ngón tay thon dài của Tô Oánh vuốt vuốt gương mặt trắng nõn của mình, nhìn nhìn Kỳ Tham đang im lặng, tiếp tục nói: "Tôi muốn nói, nếu như có ngày cô thật sự đem Kỳ luật sư làm vật thí nghiệm thì tốt nhất nên cấy vào não cô ấy tiềm thức hâm mộ sùng bái tôi nha."

Trương Hoắc Tưởng giật giật khóe miệng: "Ui chao, đây là yêu cầu gì vậy a?"

Kỳ Tham trưng ra bộ mặt đần thối: "Chúng ta nên đổi chủ đề không nhỉ?"

Thế nhưng Tô Oánh hoàn toàn không để tâm đến ý kiến của cô, tự mình nói với Trương Hoắc Tưởng: "Bởi vì Kỳ luật sư luôn tỏ thái độ tôn trọng nhưng xa cách với tôi, tôi rất muốn thay đổi điều này."

Trương Hoắc Tưởng gật gật đầu: "À à. Bình thường cậu ta đều là dáng vẻ ngu xuẩn nửa sống nửa chết này, nhưng nếu cô tiếp xúc nhiều với cậu ta thì sẽ biết cậu ta đối đãi với bạn bè rất nhiệt tình."

"Vậy sao?" Tô Oánh nghiền ngẫm nhìn Kỳ Tham nãy giờ vẫn im lặng không bày tỏ thái độ. "Hoắc Tưởng hiểu rõ cô như vậy, hai người.... là quan hệ người yêu sao?"

Kỳ Tham lãnh đạm haha hai tiếng, không trả lời.

"Cậu ta cười haha chính là đang nói: ngu ngốc, thẩm mỹ của tôi mới không kém như vậy." Trương Hoắc Tưởng dùng ngón tay chỉ chỉ Kỳ Tham, cười híp mắt với Tô Oánh. "Tôi không ngại trò chuyện về vấn đề tính hướng này, nhưng ở đây còn có ba đứa trẻ chưa đến tuổi vị thành niên, cho nên thôi bỏ đi. Chính xác mà nói, chúng tôi chỉ là bạn, không phải là quan hệ như cô nghĩ."

Tô Oánh ý vị thâm trường "à" một tiếng: "Bây giờ Kỳ luật sư còn độc thân?"

"Độc nhân nha, rất rất độc thân nha." Trương Hoắc Tưởng cười giảo hoạt trả lời, Tô oánh cũng cười theo, hứng thú nói với Kỳ Tham: "Nói như vậy, mặc kệ thế nào thì tôi vẫn có cơ hội đúng không?"

"Ở đây còn có ba đứa con nít." Kỳ Tham lãnh đạm đáp lời. "Tôi nghe nói tác phong cuộc sống của ngôi sao trong giới giải trí rất loạn, nhưng đem chuyện này nói trên bàn cơm vẫn không tốt lắm đâu."

Tô Oánh "à" một tiếng, mở to hai mắt nói: "Cô nghe ai nói tác phong giải giới trí rất loạn. Người khác tôi không xen vào, nhưng cá nhân tôi mà nói thì vẫn giữ mình rất tốt."

"À, vậy cũng không liên quan đến tôi."

"Sao lại không liên quan đến cô, nếu có một ngày cô trở thành bạn gái của tôi, chẳng lẽ sẽ không ngại vấn đề tôi còn sạch sẽ hay không sao?"

"Giả thiết này cô có thể bỏ qua được rồi." Trên trán Kỳ Tham mơ hồ nổi lên gân xanh.

"Tại sao vậy chứ?" Tô Oánh không sợ trời không sợ đất đuổi theo đến cùng.

"Tôi không thích kiểu phụ nữ như cô." Kỳ Tham thẳng thắn trả lời.

"Vậy cô thích kiểu phụ nữ thế nào?" Tô Oánh tiếp trục truy hỏi.

"Không biết...."

Tô Oánh cong môi khêu gợi: "Không biết? Vậy tại sao lại nhất định nói không thích kiểu phụ nữ như tôi. Mà tôi rốt cuộc là kiểu phụ nữ thế nào, cô chắc chắn mình hiểu rõ sao?"

Kỳ Tham nhức đầu nhéo nhéo mi tâm, giương mắt nhìn Vệ Linh ở đối diện đang mặt đầy kinh ngạc và mờ mịt nhìn ba người bọn cô, dường như hoàn toàn không hiểu chuyện ba người đang nói. Nhất thời cô cảm giác như mình đang bị kẹp giữa hai thế giới khác nhau: "Tô đại minh tinh, hôm nay cô đến đây là vì muốn chọc tôi khó chịu sao?"

Tô Oánh biết chừng mực mà dừng lại, cười khoát tay nói: "Dĩ nhiên không có, chúng ta đổi đề tài đi."

"Tôi no rồi." Kỳ Tham lạnh mặt đặt đũa xuống.

"Này, cần gì nhỏ nhen vậy chứ." Trương Hoắc Tưởng nhỏ giọng nói, Trâu Giai Giai cũng mơ hồ cảm nhận được chị gái đang tức giận, nhút nhát gọi: "Chị hai....."

"Mang món mới lên đi!" Trâu Bằng hô lớn đánh vỡ bế tắc, nhân viên phục vụ bưng cái mâm màu vàng có một dĩa thức ăn màu trắng đặt lên bàn, cậu ta vừa vặn đổi chủ đề: "Ế? Đây là món gì? Nhìn thật kì quái nha, hình như trước đây chưa từng thấy qua?"

Món ăn kia chẳng qua chỉ là từng miếng cải trắng cuộn tròn thành từng cuốn nhỏ, mỗi một cuốn đều được quét một lớp gia vị. Vệ Linh nhìn một cái, sau đó mỉm cười nói: "Đây là cải trắng sốt mù tạc, không thích hợp với trẻ nhỏ, mùi vị rất nồng."

"Tôi chưa từng ăn, tôi muốn ăn." Trương Hoắc Tưởng vội vàng nói, cầm đũa lên gắp một miếng bỏ vào miệng.

"Đều là mù tạc...." Lúc Vệ Linh há miệng ngăn cản nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

"Oa a!" Nước mắt nước mũi của Trương Hoắc Tưởng chảy ròng ròng, nhưng vẫn dựa theo nguyên tắc lớn nhất đời người là "thức ăn vào miệng rồi thì không thể nhả ra", cứ thế lấy tay che miệng nuốt đồ ăn xuống, sau đó liền nhào lên người Kỳ Tham. "Cay quá đi, cay quá đi thôi.... Thật là cay.... Huhuhu...."

Kỳ Tham vỗ mạnh lên đầu cô: "Mẹ nó! Đây là quần áo của mình! Mau thả ra! Thả ra!"

"Quan hệ của hai người thật tốt." Tô Oánh không che giấu hâm mộ, "Nói không phải là người yêu gì đó thì thật đúng là khiến người khác khó tin."

Vệ Linh lúc này mới hỏi: "Vì sao quan hệ tốt thì phải là người yêu? Hơn nữa hai người họ.... đều là con gái mà."

Tô Oánh cười nói: "Trên đường phố phương Tây, nếu mọi người nhìn thấy hai người cùng phái tay trong tay thì sẽ ngầm thừa nhận hai người đó là quan hệ người yêu. Ở phương Đông thì không nghiêm trọng như vậy, nhất là hai cô gái nắm tay nhau chơi đùa dạo phố là chuyện bình thường, thế nhưng mặc kệ quan hệ thế nào thì khoảng cách thích hợp mới vừa đủ. Quá thân mật, thì dễ dàng thay đổi mối quan hệ. Giữa Kỳ luật sư và Trương Hoắc Tưởng, cô nhìn kĩ một chút, không cảm thấy quan hệ của hai người họ quá gần gũi sao?"

Vệ Linh quay đầu nhìn Trương Hoắc Tưởng đang nắm chặt quần áo Kỳ Tham cọ đến cọ lui, mà Kỳ Tham mặc dù đầy mặt không kiên nhẫn và căm tức nhưng vẫn cầm ly nước đưa đến trước mặt Trương Hoắc Tưởng: "Khó chịu thì súc miệng đi! Ai bảo cậu ăn một lần nhiều mù tạc như vậy."

"Sao, nhìn kỹ rồi cảm thấy có gì không đúng không?" Tô Oánh cười hỏi.

Vệ Linh nhìn một lúc lâu, cho đến khi Kỳ Tham nhận ra tầm mắt của nàng thì ngẩng đầu nhìn lên, lúc này nàng mới vội vàng lễ phép thu hồi tầm mắt, nói với Tô Oánh: "Chắc có lẽ chỉ là tác dụng của tâm lý "thất phủ nghi lân*" mà thôi."

*Thất phủ nghi lân: mất rìu nghi ngờ hàng xóm. Ý chỉ sự nghi ngờ bậy bạ, bịa đặt chủ quan, trong lòng mình nhận định thế nào thì sẽ nghĩ người khác đúng như vậy.



Tô Oánh búng tay một cái: "Cũng có thể là vậy. Theo cái nhìn cá nhân thôi mà nói, vẫn hi vọng hai người họ chỉ là bạn thôi."

"Chị Tô Oánh thích chị Kỳ Tham phải không ạ?" Vệ Duyệt rốt cuộc nhìn không được hỏi.

"A?" Tô Oánh quay đầu nhìn cô bé, sau đó cười nói. "Đúng là có chút thích, những cũng chỉ là một chút mà thôi."

Vệ Duyệt nghiêng cái đầu nhỏ: "Em không hiểu lắm."

"Đến lúc trưởng thành rồi em sẽ hiểu thôi." Tô Oánh cười cười.

Lúc này Trương Hoắc Tưởng đã lau xong nước mắt nước mũi vì bị sặc mù tạc rồi, quay đầu đưa đũa về phía dĩa cải trắng sốt mù tạc kia: "Aizz, nhưng mà càng cay càng muốn ăn nha...."

"Cậu là đồ cuồng ngược." Kỳ Tham quyết định mặc kệ cô.

Nửa tiếng sau, bữa cơm tối này cuối cùng cũng kết thúc trong đủ loại bầu không khí. Sau đó Tô Oánh cao hứng đi trao đổi số điện thoại cá nhân của mình với từng người, cuối cùng nói "rảnh rỗi thì thường xuyên liên lạc" và "cảm ơn đã khoản đãi", sau đó đội mũ đeo kính biến mất trong bóng đêm.

Bà chủ Tiểu Vương sau khi nhận được thông báo của nhân viên là có người cầm thẻ VIP đến thanh toán thì vội vã chạy đến phòng ăn, nhìn thấy không chỉ Vệ Linh mà còn có Kỳ Tham cũng đang ở đây thì liền hấp tấp nói bữa cơm này không thu tiền, nhưng vì Vệ Linh ôn uyển kiên định nên cuối cùng chỉ giảm 50%, cũng cam kết nói sau này khi nào bọn họ đến thì gọi điện trước một tiếng, nhất định sẽ để dành một căn phòng.

"Xem ra vụ án của cô ấy có kết thúc rất mỹ mãn." Sau khi rời khỏi quán ăn của Tiểu Vương, Kỳ Tham nói với Vệ Linh.

"Đúng vậy." Vệ Linh mỉm cười trả lời, "Cuối cùng mặc dù cha mẹ của người yêu cô ấy không quá nhượng bộ nhưng vẫn cảm nhận được thành ý của Tiểu Vương. Mặc dù bỏ ra không ít tiền nhưng cô ấy đã nhận được thứ mình mong chờ, đó chính là kết quả tốt nhất."

Kỳ Tham gật gật đầu: "Cũng đúng. Chẳng qua một cô gái thâm tình như vậy, tương lai sẽ còn tìm được một bạn tình tốt hơn."

"Ừm, tôi cũng chúc phúc cô ấy như vậy." Vệ Linh nhẹ nhàng gật đầu.

"Hôm nay cảm ơn cô mời cơm. Phần thưởng Giai Giai có được cũng cảm ơn cô đã ra tay lấy về." Kỳ Tham nói, nhìn xe nhà mình cách đó không xa, thấy Trương Hoắc Tưởng đang dựa vào cửa sổ ngoắc tay với mình. "Vậy, tạm biệt, ngủ ngon."

Vệ Linh do dự một chút, há miệng gọi lại người đã xoay lưng rời đi: "Kỳ luật sư, có chuyện tôi muốn hỏi cô."

"Chuyện gì?" Kỳ Tham quay đầu nhìn gương mặt xinh đẹp an tĩnh của nàng dưới ánh đèn đường. Vệ Linh hỏi nhỏ: "Cô và Trương Hoắc Tưởng, là bạn bè sao? Hay là, giống như Tô Oánh nói, là quan hệ người yêu?"

Kỳ Tham hoàn toàn không ngờ nàng lại hỏi vấn đề này, nhất thời sửng sốt một chút: "Tại sao cô....."

"A, thật xin lỗi, tôi chỉ là đơn thuần tò mò mà thôi." Vệ Linh vội vàng bổ sung, "Nếu như bởi vì liên quan đến vấn đề riêng tư, cô không muốn trả lời cũng được."

Kỳ Tham gãi gãi gò má của mình, nửa cười nửa không nói: "Cô cảm thấy thế nào? Quan hệ của tôi và Trương Hoắc Tưởng ấy."

Vệ Linh rất nghiêm túc trả lời: "Tôi cho rằng hai người chỉ là bạn tốt của nhau. Nhưng, nếu Kỳ luật sư thật sự thích người cùng phái thì tôi sẽ rất bất ngờ."

"Bất ngờ sao? Là bất ngờ vì tôi đồng tính luyến ái, hay bất ngờ với chuyện khác?" Kỳ Tham buồn cười hỏi.

Vệ Linh nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, sau đó bình thản nói: "Hẳn là bất ngờ vì cô là kiểu người thích người cùng giới đi.... Nhưng mà Kỳ luật sư.... cô thật sự thích người cùng giới sao?"

Hai tay Kỳ Tham đút trong túi áo khoác, nghiêng nửa đầu nhìn về phía đèn đường, chau mày suy nghĩ hồi lâu mới cười nói: "Nói thật thì tôi cũng không biết. Sau này có thể sẽ thích đàn ông, cũng có thể sẽ thích phụ nữ. Dù sao thì chỉ cần vừa ý, mặc kệ đối phương có giới tính gì, với tôi đều không quan trọng."

Vệ Linh gật đầu, mỉm cười: "Lời này mới đúng là Kỳ luật sư nha."

"Cô thì sao?" Kỳ Tham đột nhiên muốn trêu chọc người phụ nữ nghiêm túc đoan trang này. "Vệ luật sư sẽ thích người cùng giới chứ?"

"A?" Vệ Linh ngơ ngẩn, sau đó bất đắc dĩ cười lên. "Không, tôi yêu người khác phái."

"Thật sao?" Kỳ Tham cố tình hỏi lại, Vệ Linh rất nghiêm túc trả lời: "Thật đó."

Kỳ Tham đột nhiên tiến lên hai bước, không chờ Vệ Linh kịp nói gì thì trong nháy mắt đã giang hai tay, mạnh mẽ ôm Vệ Linh vào trong lòng. Nghe được Vệ Linh ở bên tai phát ra một tiếng "a" kinh ngạc thì cô liền buông tay, lui về sau, đầy mặt ý xấu đánh giá gương mặt đã hơi ửng đỏ của Vệ Linh, hỏi: "Thế này thì không có chút xíu cảm giác nào sao?"

Vệ Linh trả lời: "Có cảm giác. Là cảm giác bị dọa sợ."

Kỳ Tham xấu xa cười rộ lên, hơi nghiêng về trước, lần này Vệ Linh có chút phòng bị ngửa đầu ra sau một chút.

"Vóc người của Vệ luật sư rất tốt, ngược lại tôi hơi động tâm rồi." Nói xong lời trêu đùa cô mới cười trầm thấp đắc ý một tiếng, nhanh chóng xoay người đi về phía xe hơi. "Ngủ ngon, Vệ luật sư."

Vệ Linh đứng ở đẳng xa, vừa không biết làm sao vừa không hiểu nhìn bóng lưng của cô, lễ phép trả lời: "Ngủ ngon, Kỳ luật sư."

----------

Nhiều lúc thấy ngự tỷ nhà tui vô cùng moe moe, như một cô bé ngoan ngoãn lễ phép đáng yêu chưa hiểu sự đời vậy T__T