Chương 07

Chương 07

Kỳ Tham dựa vào cửa thư phòng, nhìn bàn sách bừa bộn giấy tờ, không khỏi thở dài một hơi. Giấy thông báo mở phiên tòa đã được gửi đến, cảnh sát đã ngừng điều tra, dù sao đối với vụ án này, quá trình hay kết quả cuối cùng đều rất đơn giản, bị cáo cũng chịu phối hợp, đã đến lúc để tòa án đưa ra phán quyết cuối cùng, không còn lí do gì để kéo dài thêm nữa.

Trước ngày mở phiên tòa một tuần, Kỳ Tham đem toàn bộ chứng cứ có lợi cho bị cáo trình lên tòa, sau đó chỉ ngồi đợi ngày mở phiên tòa. Trong quãng thời gian này Tôn giáo sư có gọi điện thoại cho cô, nói muốn cô đến nhà tụ họp, cũng nói rõ lần này không mời nhiều người, nếu như cô không bận rộn thì cố gắng tham gia, thuận tiện ông cũng có chuyện muốn nói. Kỳ Tham cảm thấy dù sao bây giờ cũng đang rảnh rỗi, vậy không bằng đến "thế ngoại đào nguyên" đó giải sầu một chút, cho nên liền đồng ý.

Lúc xe dừng lại dưới táng cây lớn, vừa bước xuống xe đã nhìn thấy đằng trước có một chiếc xe cao cấp dành cho thương nhân, bên trong có một tài xế đang ngồi đợi, có vẻ là loại chuyên dùng để đưa đón nhân sĩ. Cô một bên vừa suy nghĩ nhân vật lớn nhận được lời mời của Tôn giáo sư là ai, vừa đi về phía cây cầu gỗ. Thế nhưng sau khi đi vào bên trong tiểu lâu của Tôn giáo sư, phát hiện ngoại trừ vợ chồng Tôn giáo sư thì chỉ có một cô bé khoảng chừng hai mươi tuổi mà nhìn thế nào thì cũng không giống là một đại tiểu thư nhà giàu và Vệ Linh đang dửng dưng ngồi uống trà.

Hôm nay nàng mặc một chiếc áo sơ mi tay dài màu trắng, quần tây dài nhạt màu, mái tóc dài vẫn được búi lên gọn gàng quy củ, cả người tỏa ra hơi thở trí thức.

Sớm biết cô ta cũng đến thì mình đã không đến rồi, Kỳ Tham nghĩ trong lòng.

"Thầy vừa mới nghe Vệ Linh nói, hai em bây giờ đang nhận cùng một vụ án, đúng không?" Tôn giáo sư trước giờ tính tình luôn rất tốt, bảo Kỳ Tham ngồi xuống, phu nhân cũng cười ha hả châm trà cho cô. Trên mặt Kỳ Tham lộ ra nụ cười lễ phép với Vệ Linh, cũng không biết nên nói gì cho phải: "Đúng vậy, cô ấy đại diện cho người bị hại, còn em đại diện cho bị cáo."

Tôn giáo sư cười nói: "Hai em cùng làm luật sư trong một thành phố, tên tuổi dần nổi tiếng, vụ án nhận được cũng phức tạp hơn, tương lai còn có nhiều cơ hội chạm mặt nhau. Kỳ Tham, Vệ Linh học trước em một khóa, em nhưng là phải gọi em ấy một tiếng sư tỷ đấy."

Vệ Linh đặt chén trà xuống, khẽ mỉm cười với Tôn giáo sư: "Không cần chú trọng nhiều như vậy đâu ạ, dựa theo tình hình phát triển hiện giờ của Kỳ luật sư, rất nhanh sẽ là luật sư số một số hai của thành phố chúng ta thôi."

"Hi vọng là được như cô coi trọng." Kỳ Tham là nhân vật chính, không thể không lên tiếng.

Tôn giáo sư dường như nhìn ra quan hệ của hai người không hợp lắm, liền phất phất tay nói: "Được rồi, đừng khen tặng lẫn nhau nữa, nói chút chuyện chính ngày hôm nay đi. Tiểu Tường, đến chào hỏi hai vị sư tỷ đi."

Lúc này Kỳ Tham mới đem lực chú ý đặt lên cô gái nhỏ nãy giờ vẫn im lặng ngồi một bên. Tóc của cô bé không dài lắm, quần áo trên người cũng hưu nhàn hơn so với Vệ Linh, rõ ràng là dáng dấp của người trẻ tuổi vừa bước vào xã hội, lúc đứng dậy thì trên gương mặt còn lộ vẻ khẩn trưởng. "Vệ học tỷ, Kỳ học tỷ, em tên là Phú Tường...."

"Phụt!" Kỳ Tham nhịn không được mà bật cười trước, "Phú Tường? Phú trong phú quý? Là chữ Tường nào vậy?"

"Là Tường trong hoa tường (蔷) vi! Không phải cường (强) tráng mạnh mẽ!" Phú Tường đỏ mặt vội vàng giải thích. "Viết ra nhìn rất hay... rất nữ tính, năm đó mẹ lấy tên cho em, không có cách nào..."

"Được rồi." Kỳ Tham cười nói, "Sau đó thì sao?"

Phú Tường nói tiếp: "Hè năm nay em sẽ tốt nghiệp chuyên ngành luật, nguyện vọng sau này là muốn làm một luật sư chuyên nghiệp. Xin hai vị học tỷ... chỉ giáo nhiều hơn!"

"À...." Kỳ Tham lấy tay vuốt cằm, nhìn nhìn vẻ mặt đỏ ửng của cô bé, trong đầu nghĩ đây chính là chuyện Tôn giáo sư muốn nhờ vả rồi. Chẳng qua dẫn theo người mới gì đó, cô rõ ràng không có kinh nghiệm nha, rồi lại nói cô bé này nhìn qua có vẻ là kiểu người dễ mắc cỡ, rốt cuộc có thích hợp làm luật sư hay không còn khó nói lắm. Trong lòng cô không muốn đồng ý chuyện này. Mà Vệ Linh bên kia cũng chỉ nghiêng đầu không nói gì, thật giống như đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện của cô bé.

Tôn giáo sư cười haha hai tiếng, nói: "Đứa nhỏ này là con gái độc nhất của một người họ hàng xa, thầy xem như cũng được gọi là ông cậu đằng ngoại của con bé. Con bé lại cố tình muốn làm luật sư, thầy nghĩ không bằng giúp nó nhìn xem thử có cơ hội nào không. Mà bây giờ trong giới luật sư thành phố, người trẻ tuổi lại có danh tiếng, thầy cũng chỉ nghĩ đến hai em mà thôi."

Vệ Linh hé miệng nhẹ nhàng nói: "Thầy Tôn nói như vậy là quá đề cao bọn em rồi. Chẳng qua em chưa bao giờ hướng dẫn người mới, dù sao em bắt đầu độc lập tiếp nhận vụ án cũng chưa được bao lâu, nhưng nếu Phú sư muội không có ý kiến gì thì em có thể để em ấy đến Sở sự vụ của em trên danh nghĩa thực tập sinh, bọn em cùng nhận vụ án để tích lũy kinh nghiệm."

"Vệ học tỷ thật sự nguyện ý dẫn theo em sao?" Phú Tường thấy dáng vẻ của nàng không giống như đang nói đùa, nhất thời mặt mày ửng đỏ, rất là kích động. Vệ Linh gật gật đầu với cô bé, rồi lại xoay qua nhìn Kỳ Tham: "Không biết Kỳ luật sư có..."

Kỳ Tham còn đang vui vẻ vì có thể tiết kiệm sức lực, rất khoái trá trả lời: "Đành làm phiền Vệ luật sư rồi, cực khổ."

Dường như Vệ Linh nhìn ra suy nghĩ của cô, nhất thời cảm thấy buồn cười, nói: "Như vậy, tuần sau Phú học muội đến Sở sự vụ báo danh đi, tôi sẽ chào hỏi với chủ nhiệm trước một tiếng. Đây là địa chỉ." Nàng lấy từ trong túi xách một tấm danh thϊếp, đưa cho Phú Tường.

"Cảm ơn Vệ học tỷ đã cho em cơ hội!" Phú Tường nhận danh thϊếp, cúi người thật thấp, sau đó cô xoay sang hướng Kỳ Tham, vừa định cúi đầu rồi nói vài câu khách khí thì đã bị Kỳ Tham vội vàng ngăn lại. "Này, em đừng làm vậy, loại lễ nghi này, em vẫn nên để đến bảy tám chục năm sau.... lại dùng với tôi thì tốt hơn."

Vệ Linh nghe vậy, nhịn không được mà bật cười thành tiếng, nhưng Phú Tường đang cúi được một nửa thì ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Kỳ Tham: "Hả? Dạ?"

"Không có gì." Kỳ Tham nhìn thấy Tôn giáo sư cũng đang cười, vội vàng tỏ ý cho cô bé đứng dậy, "Sau này nếu có việc không xử lí được thì tìm Vệ học tỷ của em, nếu Vệ học tỷ của em cũng không xử lí được.... Em có đi tìm tôi đoán chừng cũng vô ích."

Tôn giáo sư và phu nhân liếc nhìn nhau một cái, lại cười lớn một trận, sau đó bảo bọn họ ngồi chơi một lát, hai người ra sau nhà chuẩn bị cơm trưa.

"Có vẻ hôm nay tâm tình của Kỳ luật sư rất tốt." Vệ Linh đầy mặt mỉm cười nói.

"Cũng tạm. Lẽ nào tâm tình của cô không tốt sao? Là vì không nắm chắc vụ án tuần sau à?"

"Cũng không phải là có nắm chắc hay không, công dụng của luật pháp không chỉ là dồn người vào chỗ chết." Vệ Linh hòa hoãn nói, "Bị cáo quyết định sinh đứa trẻ, là kết quả khuyên bảo của cô sao?"

Kỳ Tham nâng chén trà, thản nhiên uống, hỏi ngược lại: "Dù sao sinh đứa nhỏ ra là tình tiết rất có lợi cho việc giảm án của cô ta, không phải sao?"

Vệ Linh nhàn nhạt cười: "Chỉ vì nguyên nhân này thôi?"

Kỳ Tham rất thích vòng vo hỏi ngược với nàng, nên cũng hỏi lại: "Nếu không thì sao? Chẳng lẽ vì cứu chuộc tâm linh khô cằn của cô ta? Là vì giúp cô ta tìm thấy thứ được gọi là tình mẹ trên thế gian này? Xin lỗi, tôi là luật sư, không phải Thánh mẫu Maria."

"Mặc kệ cô nói mình là luật sư hay gì, nhưng cô ta có thể quyết định giữ đứa bé lại đã là một kết quả rất tốt." Vệ Linh cầm ấm trà lên, rót cho cô một ly. "Tuần tới tuyên án, tôi nghĩ sẽ là một kết quả tương đối công bằng với cô ta."

Kỳ Tham lắc đầu một cái: "Tương đối công bằng là thứ gì? Một người vợ bị chồng của mình bạo hành nhiều năm, thật ra đã là một cái xác không hồn rồi."

Động tác rót trà của Vệ Linh dừng lại, sau đó giương mắt nhìn cô: "Bất kì người nào cũng không có quyền lợi hay lí do tùy tiện tước đoạt tính mạng con người."

Kỳ Tham cầm chén trà chỉ mới được rót một nửa, sau đó hỏi ngược lại: "Vậy pháp luật thì được sao?"

Vệ Linh rất kiên nhẫn nói: "Luật pháp là quy phạm công bằng không thiên vị, cũng là định nghĩa tiêu chuẩn bảo vệ lợi ích của công dân. Chỉ có nghĩa vụ tuân thủ luật lệ nó đặt ra thì mới không bị tước đoạt quyền lợi."

"Mọi người ở đây đều xuất thân từ ngành luật, loại lí luận tẩy não này không cần phải nói cho tôi nghe." Kỳ Tham nghịch chén trà trong tay, nửa cười nửa không nói: "Luật pháp do con người và quốc gia lập ra, ở một vài thời điểm nó chẳng qua chỉ để bù đắp chuyện đã xảy ra không thể vãn hồi. Còn có rất nhiều lúc, nó cũng chỉ là một công cụ, phục vụ vì nhân loại, có mặt phải, nhưng cũng có mặt trái."

Vệ Linh nhẹ nhàng lắc đầu: "Xem ra quan điểm của hai chúng ta ở một trình độ nào đó có chỗ trái ngược nhau. Luật pháp là công cụ, thuyết pháp này không sai, nhưng nó là bàn cân để cân đo giữa đúng đắn và sai lầm, lương thiện và tà ác, hợp pháp và phi pháp, có được và mất đi."

Kỳ Tham cười haha hai tiếng: "Luật pháp vĩnh viễn đều không hoàn thiện, nó luôn chất đầy sơ hở, mà bản thân nó không hoàn mỹ cũng là vì nó được con người sử dụng như "bàn cân". Cô có thể yêu cầu công cụ hoàn mỹ không tì vết, nhưng người sử dụng công cụ lại là người quan trọng nhất để quyết định kết quả."

"Chính bởi pháp luật trói buộc người vi phạm quy phạm của luật pháp cho nên mới cần người kiểm tra và cơ chế thi hành, mà người vận dụng cơ chế pháp luật là người biết dùng pháp luật, cho nên mới cần phải có công dân giám sát, cũng để làm nổi bật lên tính công bằng và quyền lợi của pháp luật."

"Thế giới này, xã hội này, không tốt đẹp như cô tưởng tượng đâu." Kỳ Tham hoàn toàn không có cách nào đồng tình, mặt mày cũng trở nên lạnh lùng. "Ai có thể phán xét được độ chuẩn xác và chính nghĩa của luật pháp? Chính bản thân của nó cũng không làm được chuyện này. Mà sự tồn tại của luật sư là để làm gì? Nếu như chỉ vì chính nghĩa, những lời của cô là để chứng minh lập trường làm luật sư của mình sao?"

Vệ Linh vẫn như cũ rất lễ phép nói: "Tư duy vòng tròn của cô giống như đang đi vào ngõ cụt. Đầu tiên, chúng ta đều phải dùng tính chính xác của luật pháp để tiến hành bào chữa, không phải sao?"

"Nếu như luật pháp không thể cân nhắc chuẩn xác được chính nghĩa và tà ác thì vẫn phải dựa vào luật sư hai bên và một chùy cuối cùng của thẩm phán, vậy giả thiết này của cô phải tiếp tục thế nào?"

Ngay lúc Vệ Linh hơi nhíu mày chuẩn bị tiếp tục cùng tranh cãi thì Phú Tường từ đầu đến cuối chỉ ngồi trong góc phòng dự thính đột nhiên xuất hiện: "Hai vị... sư tỷ."

Kỳ Tham và Vệ Linh hòa hoãn một chút, Vệ Linh đứng dậy nói: "Nếu đã như vậy, thảo luận hôm nay tạm ngừng ở đây đi."

"Tôi không có ý kiến." Kỳ Tham cũng đứng dậy, "Tôi ra bên ngoài nhìn thử có gì cần giúp không."

"Em cũng đói quá rồi...." Phú Tường nhỏ giọng nói, rồi lập tức chạy ra ngoài.