Một sự yên tĩnh kỳ lạ bao trùm căn phòng sửa chữa.
Nếu Lục trung tá biết sau khi lão đại của mình vào phòng sẽ xảy ra tình huống như thế này, anh ta chắc chắn sẽ không cố tìm lý do để ở lại bên ngoài.
Cảnh tượng này cần sự can thiệp của anh ta.
Đáng tiếc là anh ta không có mặt.
Vì thiếu sự trợ giúp, Hạ Thượng tướng và Lâm Hàm nhìn nhau im lặng trong chốc lát, cũng không biết đang nghĩ gì nhưng cuối cùng chỉ có một câu thoát ra khỏi miệng: “Ừ.”
Thật ra Lâm Hàm cũng biết rằng thế này không hợp lý cho lắm.
Nhưng hai lần chạm vào tay Hạ Vân Đình và đọc được nội dung đó khiến cậu phải cảnh giác, lỡ như đối phương thực sự có suy nghĩ như vậy về mình thì sao? Mình là một omega, hiện tại còn yếu hơn trước, hoàn toàn không có cơ hội thắng.
Lâm Hàm giữ khoảng cách với Hạ Vân Đình, bắt đầu nói vào vấn đề chính: “Lục trung tá đã nói với tôi qua bộ đàm, tôi đã ngay lập tức hủy mẫu của ngài, vốn định mấy ngày nữa sẽ đến tìm ngài lấy cái mới…”
Không ngờ ngài lại tự mình tìm đến đây nhanh như vậy.
Lâm Hàm cảm thấy bất ngờ và có chút áy náy, cậu vốn chỉ là một kỹ sư cơ giáp, không có lý do gì để làm phiền một vị thượng tướng tự mình đến.
“Tôi không thể chờ lâu như vậy.” Nhưng lời của đối phương nhanh chóng làm Lâm Hàm hiểu ra tại sao Hạ Vân Đình lại vội vã đến như vậy. Hạ Vân Đình mở miệng: “Vì vậy tôi đến giúp cậu kiểm tra.”
“Được.” Lâm Hàm nói, điều khiển thang nâng di chuyển đến trước mặt Hạ Vân Đình: “Mời thượng tướng. Ngài lên trước đi, tôi sẽ đến ngay.”
Lâm Hàm thấy môi Hạ Vân Đình khẽ động, như thể nói gì đó nhưng khoảng cách giữa họ thực sự quá xa... cậu không nghe rõ.
“Thượng tướng, ngài nói gì? Tôi không nghe rõ.” Lâm Hàm nói mà không nhìn vào Hạ Vân Đình. Cậu cũng cảm thấy rõ ràng mình đã bảo anh giữ khoảng cách mà giờ lại còn muốn thượng tướng lặp lại một lần nữa thì thật là có lỗi.
Dù sao, Hạ Vân Đình cũng đến giúp cậu.
Cuối cùng, Lâm Hàm chủ động bước lên hai bước: “Ngài đã đích thân đến mà tôi lại tiếp đãi không chu đáo được, xin hãy thứ lỗi.”
Trên mặt Hạ Vân Đình không thể hiện cảm xúc nhưng đôi mắt xanh thẳm vẫn nhìn chằm chằm vào cậu.
“Thượng tướng, vừa rồi ngài nói gì?” Lâm Hàm lặp lại.
Lần này, Hạ Vân Đình không chỉ nói lớn hơn mà còn thẳng thắn hơn: “Cậu đang trong kỳ phát tình à?”
Lâm Hàm vừa mới quyết định vì áy náy mà cư xử lịch sự với thượng tướng: “...”
“...Phải.” Ban đầu cậu giữ khoảng cách để đối phương không nhận ra, không ngờ vẫn bị phát hiện.
Vậy nên.
Bộ phận ngửi mùi hương của thượng tướng đế quốc rốt cuộc nằm ở đâu vậy?
Lâm Hàm chìm vào suy nghĩ.
Cậu còn đang nghĩ nên đáp lại thế nào thì nghe Hạ Vân Đình nói tiếp: “Tôi có cần tránh đi không?”
Khi Hạ Vân Đình nói vậy, anh cũng lịch sự lùi lại một bước.
Lâm Hàm thật sự ngạc nhiên.
Lần đầu tiên gặp mặt, vị thượng tướng này đã nói ra những lời kinh ngạc, dù lùi lại một vạn bước, giả sử lúc đó suy nghĩ của Hạ Vân Đình thực sự là vô thức, ít nhất cũng chứng minh anh có thiện cảm với mình.
Một alpha đối diện với kỳ phát tình của omega mình có thiện cảm, thậm chí còn ngửi thấy một chút tin tức tố, lại có thể mặt không biến sắc, định lực cực kỳ mạnh mẽ mà nói lùi là lùi?
Lâm Hàm cảm thấy phức tạp, không biết nên nghi ngờ khả năng đọc tâm của mình có vấn đề, hay cảm thán sự kiên định của thượng tướng đáng kinh ngạc.
Dù sao, ít nhất nguy cơ trước mắt đã được giải quyết.
Dù gì, lần này Hạ Vân Đình đến, ý định cũng là tốt.
“Đã dùng thuốc ức chế rồi, mọi thứ khác đều ổn.” Lâm Hàm dịu giọng nhưng vẫn thận trọng nói: “Thượng tướng còn gì muốn hỏi không?”
Lâm Hàm trong lòng nghĩ, nếu Hạ Vân Đình nói ra một câu nào đó liên quan đến buổi tối hôm ấy, cậu có thể thuận tiện hỏi ngay, liệu trước đây vị thượng tướng này đã gặp mình chưa, hoặc tại sao lần đầu gặp mặt, lại có những suy nghĩ không đúng đắn như vậy về mình. Dù là hiểu lầm cũng tốt, ít nhất có thể nói rõ ràng. Nhưng nếu không phải hiểu lầm thì sao? Liệu có phải… anh thực sự yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên?
Nghĩ đến điều này, Lâm Hàm liền tự cười nhạo bản thân. Cậu chờ đợi câu trả lời từ đối phương.
Vị thượng tướng từng vô địch trên chiến trường mang đầy khí phách uy nghiêm, khi đối diện với câu hỏi này, lại suy nghĩ rất lâu.
Trong phòng sửa chữa rộng lớn, chỉ còn lại âm thanh chờ của M2742.
Hai người đứng đối diện nhau, phía sau là cơ giáp khổng lồ đã cùng thượng tướng chiến đấu vô số lần, mang lại vô số vinh quang, lặng lẽ đứng bên họ.
Lâm Hàm nhìn Hạ Vân Đình im lặng, không khỏi tự hỏi liệu mình có nói quá thiếu tế nhị hay không.
Sau khi phủ nhận khả năng yêu từ cái nhìn đầu tiên, trong lòng cậu lại có chút dao động. Dù sao, không ai nghe được những lời như thế mà không cảm thấy bị xúc phạm, hoặc ít nhất cũng phải hỏi rõ ràng.
Cũng không đúng.
Đối với một omega, trong câu hỏi “dù là ai” này, chắc chắn không bao gồm Hạ Vân Đình.
Nhưng đã nói ra rồi, không có lý gì lại thu lại.
Khi Lâm Hàm lần thứ ba suy nghĩ có nên tìm một chủ đề khác để kết thúc sự ngượng ngùng hiện tại thì vị thượng tướng giống như một bức tượng kia cuối cùng cũng quyết định lên tiếng.
Trước tiên anh giơ tay đặt lên vai phải của mình, nhưng trên mặt không có biểu hiện đau đớn nào. Lâm Hàm vừa nhớ ra người này hình như vẫn còn bị thương, chỉ thấy Hạ Vân Đình hạ tay trái xuống, gương mặt thể hiện một biểu cảm khác so với lần đầu gặp mặt. Môi anh khẽ nhúc nhích, đưa ra một câu trả lời mà anh cho là rất hợp thời và chu đáo: “Uống nhiều nước ấm.”
“...?” Có lẽ đã lâu rồi không nghe thấy sự quan tâm nào tầm thường như vậy, Lâm Hàm ngẩn ra một chút, nín cười đáp lại: “Cảm ơn anh, tôi sẽ làm vậy.”
Chẳng lẽ thực sự là mình quá nhạy cảm, hoặc suy nghĩ quá nhiều.
Câu trả lời này khiến cậu bất ngờ, Lâm Hàm gần như muốn tháo găng tay ra, tìm một cái cớ để chạm vào tay đối phương, để kiểm chứng thượng tướng thực sự nghĩ gì về mình.
Nhưng rất nhanh cậu bị suy nghĩ này của mình làm cho kinh ngạc, định thần lại, cậu nói với Hạ Vân Đình: “Vậy chúng ta bắt đầu thôi.”
Hạ Vân Đình cũng không nhắc lại chuyện này, hai người ngầm hiểu lẫn nhau, lần lượt lên cơ giáp.
Hạ Vân Đình rất quen thuộc với cơ giáp yêu quý của mình nhưng lại không rành về sửa chữa. Khi chờ Lâm Hàm vào buồng lái, anh hỏi: “Tôi cần phối hợp thế nào với cậu?”
Khi dính đến công việc của mình, Lâm Hàm không còn những suy nghĩ lung tung trước đó, cậu đóng cửa buồng lái lại, tiến đến gần Hạ Vân Đình: “Tôi đã khởi động bằng chìa khóa rồi, thượng tướng chỉ cần, dùng tinh thần lực để kết nối với trung tâm AI như bình thường là được. Tôi sẽ giám sát, trong phòng sửa chữa cũng có camera, sẽ ghi lại toàn bộ quá trình.”
“Được.” Hạ Vân Đình đi đến ghế lái ngồi xuống, thành thạo đội mũ bảo hiểm.
Lâm Hàm dùng ngón tay đeo găng tay chạm vào màn hình trước mặt anh vài lần: “Được rồi.”
Cậu lùi lại hai bước từ bên cạnh Hạ Vân Đình, thấy tay phải của đối phương nắm chặt cần điều khiển, khi ấn xuống, lòng bàn tay khẽ run một chút.
Môi anh cũng mím chặt hơn, như đang chịu đựng điều gì đó.
Lâm Hàm nhớ lại mồ hôi lạnh trên trán Hạ Vân Đình trong buổi tiệc tối hôm ấy: “Vết thương của anh, có phải…”
Hạ Vân Đình không nói lời nào nhưng biểu cảm trên gương mặt đã cho cậu câu trả lời.
“Anh có cần tôi giúp không?” Lâm Hàm hỏi, dù rằng chính cậu cũng không biết mình có thể giúp gì cho Hạ Vân Đình.
“Cậu có biết lái cơ giáp không?” Hạ Vân Đình đột ngột hỏi.
Lâm Hàm sững người, sau đó cười gượng: “Tôi thể chất D-, không thể lái được. Hơn nữa cũng không có chỗ ngồi…”
“Tôi dùng tinh thần lực kết nối hệ thống.” Hạ Vân Đình nói: “cơ giáp này dù chỉ mình tôi sử dụng nhưng khoang lái phụ cũng có thể điều khiển nó.”
“Nếu cậu muốn thử.”
Lâm Hàm im lặng.
Cậu đã từng thử.
Lâm Hàm cười gượng lặp lại: “Tôi không làm được đâu, thượng tướng.”
Đừng nói đến lái ra ngoài, chỉ riêng việc thử lái trong lúc sửa chữa cơ giáp, cậu đã cảm thấy cơ thể mệt mỏi, mà đây lại là cơ giáp cao cấp nhất. Dù tinh thần lực của cậu có thể kích hoạt được nhưng cũng không thể đi xa.
“Cậu có muốn thử không?” Hạ Vân Đình dừng tay phải đặt trên cần điều khiển.
Lâm Hàm ngước lên nhìn, vết thương trên vai phải của thượng tướng dường như rất nghiêm trọng. Khi anh nói câu này, dường như còn hít một hơi.
Hạ Vân Đình không thúc giục thêm.
“Được.” Có lẽ nhìn thấy biểu cảm cố gắng nhẫn nhịn nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh của Hạ Vân Đình, Lâm Hàm cuối cùng cũng đồng ý: “Tôi sẽ đến khoang lái phụ.”
Hạ Vân Đình khẽ gật đầu.
Lâm Hàm liền bước về phía khoang lái phụ. Do quay người lại nên cậu không thấy biểu cảm căng thẳng trên mặt Hạ Vân Đình cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Omega này lại gần quá.
Hạ Vân Đình không chỉ khó chịu vì vết thương ở vai phải, mà còn bởi hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra từ Lâm Hàm khi cậu tiến lại gần anh.
Những tiếng “ngài” khi cậu nói chuyện cũng khiến toàn thân anh nóng bừng.
Lâm Hàm nhanh chóng bước đến khoang lái phụ, dù chưa từng có ai sử dụng nhưng nó được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp.
Cậu vừa ngồi vào ghế lái, đeo mũ bảo hiểm, đã nghe thấy giọng nói của Hạ Vân Đình truyền qua tai nghe: “Sẵn sàng chưa?”
Lâm Hàm không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng: “Ừm.”
Vị trí của khoang lái phụ cao hơn một chút so với khoang lái chính, ngồi trên ghế lái, Lâm Hàm có thể nhìn thấy bờ vai rộng và mái tóc bạc đặc trưng của Hạ Vân Đình phía trước.
“Vậy tôi bắt đầu đây.”
Lâm Hàm mím chặt môi, tay nắm cần điều khiển đã đổ mồ hôi.
Omega trong kỳ phát tình vốn yếu hơn bình thường, cơ thể cũng mệt mỏi hơn.
Cậu nhắm mắt lại.
Trước đây cậu cũng từng làm việc trong kỳ phát tình, không có gì to tát.
Cậu vừa nghĩ vậy, đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hạ Vân Đình không lập tức để cậu lái, mà là…
Thông qua khoang lái, anh quay lưng lại với cậu, giải phóng pheromone của mình.
Có lẽ Hạ Vân Đình biết trực tiếp giải phóng pheromone với một Omega là quá thô lỗ nên mới đợi cậu vào khoang lái rồi từ từ thăm dò thả ra một ít pheromone không có tính công kích, muốn an ủi cậu.
Lâm Hàm cảm nhận một cảm giác nhẹ nhàng khác lạ.
Không giống như thuốc ức chế mạnh mẽ kìm nén các tế bào bồn chồn trong cơ thể, mà như đang bước trên đám mây, có cảm giác nhẹ nhàng không trọng lượng.
Lo sợ rơi xuống nhưng lại muốn chìm đắm trong đó.
Đây là một giao dịch tự nhiên giữa sinh vật, từng chút một thấm vào, sau đó nhẹ nhàng an ủi những pheromone bị thuốc ức chế đè nén của cậu.
“Lâm Hàm.” Hạ Vân Đình gọi tên cậu, giọng trầm thấp, như dòng nước dưới mặt băng lạnh mùa đông, trong xanh như hồ màu cobalt.
Anh nói: “Bây giờ cậu thấy khá hơn chút nào chưa?”