Ngày hôm sau, Lâm Hàm đến viện nghiên cứu đúng giờ.
Dù kỳ phát tình có đến sớm hơn một chút, cậu vẫn chuẩn bị lượng dịch dinh dưỡng và thuốc ức chế nhiều gấp đôi so với thường ngày để phòng ngừa. Khi Thẩm Tu Nam đi ngang qua văn phòng của cậu, thấy những thứ tăng thêm đó, cùng với linh cảm của đồng loại, hỏi: "Cậu đến kỳ phát tình rồi à?"
Lâm Hàm gật đầu, giọng điệu tự nhiên.
Thẩm Tu Nam cũng là một omega, đôi khi không thể hiểu được tâm lý của kẻ cuồng công việc: "Năm nay cậu không nghỉ một ngày nào đúng không? Biết bao omega mong muốn nằm ở nhà ba ngày khi đến kỳ phát tình, chỉ có cậu lại mang theo dịch dinh dưỡng và thuốc ức chế đến làm việc..."
Lâm Hàm không bình luận gì thêm: "Cũng không có gì khó chịu."
Thẩm Tu Nam định nói gì đó nhưng có lẽ Lâm Hàm sợ cậu ấy lo lắng, nên giải thích thêm một câu: "Hơn nữa mấy ngày này có công việc sửa chữa, phải hoàn thành sớm."
"Công việc sửa chữa gì, gần đây cậu đâu có..." Thẩm Tu Nam nói đến một nửa thì bừng tỉnh: “Ồ, đúng rồi, cơ giáp của thượng tướng đang ở chỗ cậu. Nhưng hiện giờ ngài ấy cũng đã trở về, mà lại là cơ giáp cận chiến, theo lý thì không cần gấp quá..."
Thẩm Tu Nam suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là cậu về nghỉ ngơi đi, tôi giúp cậu làm thay hai ngày? Chỉ cần không quá phức tạp, tôi cũng có thể sửa."
Lâm Hàm đáp: "E rằng không được."
"Hả?" Thẩm Tu Nam cao giọng nhưng rồi lại hạ xuống nhanh chóng: “Tôi hiểu rồi."
"Vậy cậu cũng đừng quá sức, có việc gì thì liên lạc với tôi qua thiết bị liên lạc."
Thường khi Lâm Hàm nói như vậy, chỉ có hai lý do; một là phần công việc tinh tế chỉ có cậu làm được, hai là cần kết nối với tinh thần lực.
Thẩm Tu Nam đã được xem là omega xuất sắc, lấy thành tích xuất sắc thi đậu vào viện nghiên cứu làm kỹ sư cơ giáp nhưng tinh thần lực của cậu rất yếu, khi liên quan đến tinh thần lực, vẫn phải nhờ người khác.
Sau khi Thẩm Tu Nam rời đi, Lâm Hàm tiêm thêm một liều thuốc ức chế, xác nhận sẽ không có gì bất thường rồi cầm chìa khóa và mẫu vật mà Hạ Vân Đình đưa cho mình ngày hôm trước bước vào phòng sửa chữa.
Những hư hỏng thông thường và phục hồi mạch điện không cần Lâm Hàm lo lắng, sẽ có đồng nghiệp ở các bộ phận khác và các thiết bị tự động giải quyết. Nhiệm vụ của cậu là kiểm tra hệ thống cốt lõi nhất rồi kiểm tra lại nhiều lần, đảm bảo không có sai sót nào trong việc kết nối tinh thần lực và người lái.
Hiện tại, cơ giáp đều sử dụng chế độ điều khiển bán thủ công bán tinh thần lực, người lái phải tính toán chính xác vị trí trong mỗi lần bay, mỗi lần bắn, đồng thời linh hoạt lái cơ giáp để né tránh hoặc tấn công, tinh thần lực có thể kết nối với AI trung tâm cao cấp hơn, từ đó biến cơ giáp thành vũ khí tối ưu nhất.
Trong quá trình sửa chữa cơ giáp, kỹ sư cơ giáp phải thử nghiệm liên tục, liên tục khởi động cơ giáp và thực hiện vô số lần thao tác trong phạm vi giới hạn trong nhà rồi để người lái ban đầu kiểm tra, đến khi không còn sai sót nào mới được coi là hoàn thành.
Tinh thần lực của Hạ Vân Đình không nghi ngờ gì là đỉnh cao, nên anh mới sợ rằng Lâm Hàm không điều khiển được khi thử nghiệm, đặc biệt để Lục An Hòa đưa mẫu vật cho cậu.
Lâm Hàm thu lại suy nghĩ, chào đồng nghiệp đang xoay quanh m2742, bảo họ tạm thời đổi sang sửa chữa một chiếc khác rồi phòng sửa chữa rộng lớn chỉ còn lại mình cậu.
Cánh tay phải của cơ giáp to lớn này đã được sửa chữa một phần nhưng vì trung tâm cốt lõi bị hư hỏng nên vẫn chưa khôi phục như ban đầu.
Lâm Hàm điều khiển thang máy vào trong khoang, đến phòng lái. Trong tay cậu là chiếc chìa khóa riêng của cơ giáp này và mẫu tinh thần lực của người lái được chỉ định. Lâm Hàm không phải chưa từng lái cơ giáp, chỉ là mỗi lần cậu lái đều là những cơ giáp được gửi đến để sửa chữa, vì để thử nghiệm và xác minh, cậu sẽ khởi động những cỗ máy lớn này, tiến hành kiểm tra và hiệu chỉnh trong không gian hẹp này – nhưng cơ giáp mà cậu lái chưa từng ra khỏi cửa phòng sửa chữa.
Lâm Hàm rũ mắt đóng cửa khoang, ngồi vào ghế lái, lấy chiếc mũ bảo hiểm bên cạnh đội lên. Cậu quá đam mê cơ giáp, mỗi chiếc cơ giáp mà cậu thiết kế đều đã từng tung hoành trong biển sao – dù cậu chưa từng chạm vào trời sao. Cậu nghĩ, ngân hà nhất định có ký ức.
Lâm Hàm cắm chìa khóa vào, bảng điều khiển bắt đầu phản hồi, một loạt nút bấm bắt đầu nhấp nháy và màn hình hiển thị chưa hoàn toàn sửa xong cũng bắt đầu sáng lên. Cậu nhìn mẫu tinh thần lực trong tay, ổn định tâm trạng, chuẩn bị mở ra – thì thông tấn khí của cậu vang lên.
Lâm Hàm có chút kỳ lạ, khi làm việc cậu đều bật chế độ lọc thông tin, những tin nhắn của bạn bè thường không nhận được, chỉ có mệnh lệnh cấp trên hoặc tình huống khẩn cấp mới có thể trực tiếp chuyển đến thông tấn khí của cậu. Lẽ nào có chuyện gì xảy ra? Cậu đặt mũ bảo hiểm xuống, nhìn thấy chỉ thị trên đó: “Gọi Lâm Hàm.”
Thông tấn khí vẫn không ngừng vang lên, Lâm Hàm cầm lên, mới thấy dòng chữ ký trên đó – là đường dây của thượng tướng, không cần thông qua bộ lọc thông tin của người bình thường, có thể liên lạc trực tiếp với người nhận.
Cơ giáp đã bắt đầu khởi động, phát ra tiếng gầm rú đặc trưng của máy móc. Cậu mang theo nghi ngờ nhận cuộc gọi: “Alo?”
Cậu lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng đó, gọi tên cậu: “Lâm Hàm.”
Cậu còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy giọng nói của Lục An Hòa từ trong thông tấn khí: “Lâm tiên sinh!”
“Đừng mở mẫu tinh thần lực ra, cũng đừng kết nối với máy chủ.”
“... Nó đã bị tráo đổi.”
---
Khu A, trang viên Selna.
“Đã hỏi qua rồi, may là liên lạc kịp thời, Lâm tiên sinh vừa mới khởi động, chưa kịp kết nối với trung khu tinh thần lực.”
Hạ Vân Đình mím môi mỏng lạnh, không nói một lời, ánh mắt xanh thẫm chìm xuống, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lục An Hòa ngẩng đầu lên: “Nhưng không hợp lý, mẫu đó là tôi tự tay giao cho cậu ấy, sau đó tôi cũng tự mình đưa cậu ấy về, hoàn toàn không có khả năng tráo đổi... À phải rồi, vết thương của anh đỡ chưa?”
“Sơ suất.” Hạ Vân Đình đột nhiên lên tiếng, không trả lời vấn đề vết thương, trực tiếp chỉ ra đối tượng nghi ngờ: “Người hầu đó.”
Lục An Hòa “Ồ” một tiếng, nhớ lại: “Hôm đó anh vừa nói muốn đưa tôi đi thì cậu ta đến... còn cố ý đẩy cửa va vào vết thương ở vai phải của anh! Tôi sẽ đi điều tra.”
Hạ Vân Đình nói: “Không cần.”
Người dám làm chuyện như vậy nhất định đã có kế hoạch, tên hầu đó chắc chắn chỉ là một con tốt thí mạng, qua một ngày đi tìm chắc chắn không có tung tích gì. Hạ Vân Đình trầm ngâm một lúc, lại hỏi một câu khác: “Cậu ấy nói sao?”
“... À?” Lục An Hòa khựng lại: “Lâm tiên sinh nói cậu ấy đã kịp thời phá hủy mẫu tinh thần lực giả nhưng chưa nói khi nào sẽ đến lấy mẫu mới.”
“Lão đại, anh có manh mối gì không?” Lục An Hòa nhìn anh: “Không đúng, vết thương của anh vẫn đang rỉ máu?”
Hạ Vân Đình chỉ mặc chiếc áo thường phục đơn giản nhất, chiếc áo sơ mi màu tối khắc họa rõ nét những đường cơ bắp mơ hồ, màu sắc ở vai phải càng đậm hơn một chút.
“Không sao.” Hạ Vân Đình dường như không muốn xoáy sâu vào vấn đề này: “Chuyện này tạm thời giấu đi.”
“Được.” Lục An Hòa [TD1]gật đầu: “Nhưng tôi cứ cảm thấy mấy lão già bên phe cực đoan kia có vấn đề, lần trước anh nói một đội người là đủ để dẹp bọn tinh tặc rồi, bọn họ cứ nhất quyết bắt anh thêm một lô cơ giáp mới, kết quả anh không chịu, liền xảy ra chuyện…”
Hạ Vân Đình không đáp.
Lục An Hòa biết nói tiếp cũng vô ích, đành tức giận im lặng.
Đến giờ ăn trưa, Hạ Vân Đình không bàn thêm về vấn đề này nữa: “Đi thôi.”
---
Hai người bước đi song song trên hành lang, Lục An Hòa chợt nghĩ đến điều gì đó, quyết định đổi chủ đề: “Vậy anh đã từng gặp Lâm tiên sinh chưa?”
Bước chân của Hạ Vân Đình khựng lại, đôi mắt xanh biếc khẽ chớp nhẹ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhưng rất nhanh, anh trả lời: “Chưa.”
Chỉ là lần đầu gặp đã cảm thấy không giống những người khác thôi.
“Cũng đúng.” Lục An Hòa nói.
Hạ Vân Đình hồi còn ở Học viện Đế quốc đã nổi tiếng là thiên tài và là niềm hy vọng của đế quốc, bất kể cái gì cũng đứng nhất.
Trí nhớ của anh rất tốt, khi đó thầy của anh còn khen ngợi, nói rằng anh chính là biểu tượng của nhóm người nhìn qua một lần là nhớ mãi.
Bất cứ người hay việc gì, chỉ cần qua đầu anh, Hạ Vân Đình đều có thể nhớ và liên kết lại với những sự kiện liên quan.
Vì vậy anh có thể nhanh chóng nhận ra người đổi mẫu chính là người hầu đó, mà anh cũng không sai.
Hơn nữa, Lâm Hàm vốn có ngoại hình rất đẹp, với khả năng nhớ mãi không quên của Hạ Vân Đình, làm sao có thể không có chút ấn tượng nào, hoàn toàn không tồn tại khả năng đã gặp từ trước.
“Vậy, anh...” Có lẽ vì gần đây thật sự khá rảnh rỗi, tính cách nghịch ngợm của Lục An Hòa cũng thể hiện rõ hơn, thậm chí còn dám bàn tán chuyện riêng tư trước mặt sếp: “Anh có phải là...”
Hạ Vân Đình không hài lòng lườm Lục An Hòa một cái: “Dạo này cậu nói hơi nhiều đấy.”
Lục trung tá trông như sợ hãi trong chốc lát, im bặt.
Khi câu nói này vang lên, quản gia mặc lễ phục đuôi tôm vừa vặn bước vào, thấy hai người, liền kính cẩn cúi chào, sau đó ra hiệu về phía sau, bắt đầu dọn món.
Lục An Hòa thường xuyên ở lại đây, vì vậy nhà bếp rất quen thuộc với khẩu vị của anh ta, chuẩn bị nhiều món ăn trông như thừa dầu muối nhưng hương vị chắc chắn rất ngon; còn thực đơn của Hạ Vân Đình thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần theo tiêu chuẩn bữa ăn của quân đội là được.
Nhưng hôm nay, bữa ăn của thượng tướng dường như có thêm một món.
Bên cạnh những món ăn nhạt nhẽo và đơn điệu, có một đĩa nhỏ màu nâu nướng thơm lừng.
Quản gia cẩn thận nháy mắt với Lục An Hòa: Có chắc là không pudding, mỗi caramel nướng không?
Lục An Hòa nhướng mày, tranh thủ lúc Hạ Vân Đình không chú ý, ra hiệu với quản gia: Không vấn đề gì, đừng lo.
Quản gia sau khi chuẩn bị xong liền đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người Hạ Vân Đình.
Lục An Hòa có lẽ thật sự có tâm trạng rất tốt, dù vừa nãy bị sếp trách mắng một chút nhưng vẫn không nản lòng, muốn nói hết những điều còn lại.
Anh ta gọi một tiếng thượng tướng, đợi Hạ Vân Đình dừng tay cầm thìa lại, nhìn anh ta rồi mới không sợ chết mà vuốt râu hổ: “Anh có phải... yêu Lâm tiên sinh từ cái nhìn đầu tiên không?”
Hạ Vân Đình liếʍ môi, sau đó nhanh chóng nhận ra mình vô thức làm động tác này, liền thu lại ngay, chỉ dùng đầu lưỡi nhẹ đẩy lên vòm miệng mà không để Lục An Hòa nhìn thấy, nét mặt vẫn lạnh lùng, thậm chí lông mày còn nhíu chặt hơn, lạnh nhạt nói: “Không có.”