“Lão đại... À không, thượng tướng.” Lục An Hòa run rẩy mở lời khi chứng kiến tất cả.
Đây là lần đầu tiên trong đời Hạ thượng tướng thưởng thức hương vị caramel, anh cẩn thận liếʍ, nhai để xác định đây chính là mùi thơm ngọt ngào mà mình đã ngửi thấy trước đó.
Anh đặt thìa xuống, lạnh lùng liếc nhìn Lục An Hòa: “?”
Lục An Hòa quyết tâm nhìn thẳng vào đối phương: “Pudding có ngon không?”
Lão đại của mình cuối cùng cũng quyết định thay đổi, từ bỏ cuộc sống thanh tịnh để đón nhận những điều tốt đẹp hơn sao?
“Cũng được.” Hạ Vân Đình lạnh lùng đáp, dường như người vừa xin thêm hai cái pudding không phải là anh.
Lục An Hòa quan sát thấy cái pudding thứ hai chỉ bị Hạ thượng tướng mở lớp trên bề mặt, anh ta nhận ra điểm mù và tiếp tục hỏi: “Thế cái này ngon không?”
“Cũng được.” Giọng của thượng tướng vẫn bình thản không gợn sóng nhưng ánh mắt anh chạm đến chỗ Lục An Hòa chỉ thì dừng lại một chút, sau đó hỏi: “Đây là cái gì?”
“...” Lục An Hòa im lặng hồi lâu, mới trả lời: “Caramel.”
Một vị thượng tướng của đế quốc, sở hữu trang viên Selna, có thể lái cơ giáp cao cấp nhất, đã tham gia vô số trận chiến và lập được vô số công trạng, lại chỉ biết về món ăn gọi là caramel trong buổi tiệc mừng của mình, Lục An Hòa nghĩ, nếu kể chuyện này cho người khác nghe, chắc trong cả ngàn người chỉ có một người tin là tốt lắm rồi.
“Cũng được.” Sau khi nhận được câu trả lời, Hạ Vân Đình tiếp tục đưa ra câu trả lời giống hệt như câu hỏi trước.
Lục An Hòa “ồ” một tiếng, tự nhủ lão đại của mình quả nhiên vẫn là người ăn cái gì cũng thấy bình thường. Thật là vô vị.
“Lấy cho tôi thêm một cái nữa.” Hạ Vân Đình vừa mới nói “cũng được” lại mở miệng.
Lục An Hòa: ?
Ngài không phải vừa nói cũng được sao?
Anh ta cầm khay đứng lên, chuẩn bị đi lấy thêm vài cái pudding cho lão đại của mình, tiện thể cũng lấy thêm vài món ngọt cho bản thân.
Khi anh ta quay lại, vừa lúc nhìn thấy một người đàn ông tóc hoa râm, mặc trang phục sang trọng, giơ ly rượu, tiến lại gần Hạ Vân Đình.
Lục An Hòa thấy chuyện này là bình thường, còn tiện miệng chào đối phương: “Chào Giang tiên sinh.”
Người được gọi là Giang tiên sinh nhiệt tình gật đầu chào Lục An Hòa, sau đó lại tiến đến gần Hạ Vân Đình: “Vừa mới đến, nghe tin thượng tướng khải hoàn, tôi đặc biệt đến để kính một ly.”
Hạ Vân Đình không có phản ứng gì, chỉ khẽ nhướng mày, thần sắc gần như có chút khinh miệt.
Đối phương dường như cũng đã quen với thái độ lạnh lùng của Hạ Vân Đình khi được khen ngợi, nhiệt tình không giảm, tiếp tục nói: “Nghe nói lần này đánh tan bọn tinh tặc là nhờ công lao của thượng tướng, nếu không có thượng tướng ra tay, không chừng mấy hành tinh nhỏ xung quanh còn phải lo lắng rất lâu.”
Lần này Hạ Vân Đình thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn ông ta.
Chuyên gia dọn dẹp hậu quả Lục An Hòa thấy thế liền giơ ly rượu của mình lên: “Cảm ơn thiện ý của Giang tiên sinh. Để tôi thay mặt thượng tướng uống cạn ly này.”
“Lục trung tá khách sáo quá.” Đối phương rất tự nhiên nương theo lời của Lục An Hòa, uống cạn ly rượu trong tay rồi tiện miệng khen Lục An Hòa: “Cậu cũng là một nhân tài trẻ tuổi, nhờ có những người như cậu, đế quốc chúng ta mới có thể an ổn tận hưởng hòa bình, thượng tướng cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian…”
“Ô, Giang tiên sinh lại đến kính rượu sao.” Chưa nói hết câu, bên cạnh lại vang lên giọng nói có chút chế giễu.
Lục An Hòa xoay người lại, đối phó một cách thành thạo: “À, đây chẳng phải là La tiên sinh sao…”
Người này cũng cầm một ly rượu nhưng dường như đã gặp thất bại, không tự chuốc lấy phiền phức với Hạ Vân Đình, chỉ giơ ly rượu lên lắc lắc trước mặt Lục An Hòa: “Tôi tự uống, Lục trung tá cứ tự nhiên.”
Giang Liên đến mời rượu đầu tiên, rõ ràng không vui: "Hy vọng La tiên sinh có thể biết điều một chút, đừng tùy tiện cắt lời người khác."
Đối phương không chịu thua kém: "Ai mà không biết ông đang nghĩ gì, chẳng qua là lại đến nói mấy lời vô nghĩa thôi..."
Thấy hai người trước mặt lại sắp cãi nhau, Lục An Hòa mặc dù đang cười nhưng cũng không có ý định lên tiếng khuyên can, ngược lại còn lùi một bước.
Hạ Vân Đình dường như hoàn toàn không nhìn thấy hai người trước mặt, liếc mắt qua hai cái bánh pudding caramel thơm ngọt vừa được Lục An Hòa đưa tới, cuối cùng không hài lòng cau mày lại.
Đường nét trên khuôn mặt anh rõ ràng, chân mày sâu, mang đầy tính xâm lược, bộ quân phục càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng, không thể chạm vào.
Hạ Vân Đình vốn là alpha mạnh nhất của đế quốc, sức mạnh tinh thần và pheromone của anh khiến người khác không thể kháng cự. Khi anh thể hiện sự không hài lòng, càng làm người khác sợ hãi.
Hai người sắp cãi nhau bên cạnh thấy Hạ Vân Đình đột nhiên lạnh mặt, khí thế lập tức tan biến.
"Hạ thượng tướng..." Giang Liên còn muốn nói gì thêm nhưng Hạ Vân Đình đã đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng lướt qua hai người, mang theo hơi lạnh mà đi thẳng ra ngoài.
Lục An Hòa theo sau: "Mấy ngày nữa có lẽ bọn họ sẽ lại đến trang viên, lão đại đừng để ý làm gì, để tôi xử lý là được."
Trong hệ thống của đế quốc, hoàng đế đương nhiên là người đứng đầu tối cao, là trung tâm quyền lực, do đó hoàng thất đương nhiên là tồn tại cao quý nhất của đế quốc.
Dĩ nhiên, nghị viện cũng là một phần cực kỳ quan trọng, mà có nghị viện thì cũng có các cuộc đấu tranh giữa các giai cấp.
Trong đó, có hai bên tranh cãi không ngừng mỗi ngày là giữa phe ôn hòa chủ hòa và phe cấp tiến chủ chiến.
Nhưng sức mạnh của Hạ Vân Đình đủ để anh không phụ thuộc vào bất kỳ phe nào, vì vậy anh trở thành đối tượng mà cả hai phe tranh giành suốt ngày.
Giang Liên của phe chủ hòa và La Kỳ của phe chủ chiến mỗi ngày đều nỗ lực lôi kéo Thượng tướng về phe mình nhưng đáng tiếc là Hạ Vân Đình rất kiêu ngạo, không nghe ai, không để ý đến ai, giữ vững vị trí trung lập khó xử.
Lục An Hòa và Hạ Vân Đình cùng rời khỏi chính điện, mặc dù vậy, anh ta vẫn tò mò hỏi: "Lão đại, hôm nay hai người họ còn chưa đánh nhau, sao anh đã giận như vậy rồi?"
Hạ Vân Đình lẽ ra đã quen với chuyện này rồi mới phải, thường thì không để ý là xong nhưng hôm nay anh lại trông có vẻ tức giận hơn bình thường.
Hạ Vân Đình không nói gì, môi mím chặt.
"Lão đại?"
Anh đang tức giận chuyện gì?
Lục An Hòa vừa suy nghĩ xem tối nay đã xảy ra chuyện gì, vừa cùng Hạ Vân Đình bước vào phi hành khí.
Không suy nghĩ ra được kết quả, Lục An Hòa mở hệ thống lái, điều chỉnh vị trí rồi lấy một viên kẹo từ túi ra, vừa ăn vừa nghĩ.
Tuy nhiên, chưa kịp ăn xong, Hạ Vân Đình ngồi bên cạnh đang im lặng đột nhiên lên tiếng, gọi tên anh ta.
Lục An Hòa đáp một tiếng: "Sao vậy?"
Khuôn mặt Hạ Vân Đình không vui, anh tháo mũ quân đội, mái tóc bạc khẽ tung bay: "Cậu vừa nói cái đó, là caramel phải không?"
Lục An Hòa không ngờ chủ đề lại thay đổi nhanh như vậy, ngơ ngác trả lời: "À."
"Từ ngày mai, thêm nó vào thực đơn tiêu chuẩn."
---
Lục An Hòa: “??”
Trong tích tắc, Lục trung tá bỗng dưng sáng suốt, dường như hiểu được tại sao vừa rồi Hạ Thượng tướng lại đột nhiên nổi giận.
“Lão đại.”
“?”
“Tôi vừa rồi có phải nên lấy thêm hai cái nữa rồi mới đi không?”
Mặc dù Lục An Hòa không chỉ rõ "hai cái" là gì nhưng Hạ Vân Đình rõ ràng hiểu được ý của Lục An Hòa, càng tỏ ra không hài lòng, nhíu mày chặt hơn, không đáp lời.
Lục An Hòa nghĩ thầm, quả nhiên là như vậy.
Lão đại của mình trước mặt hai quan chức lớn lại đột ngột bỏ đi, hóa ra là vì bọn họ không cho anh ăn pudding caramel mà mình đã mang đến!
Hạ Vân Đình thấy phi hành khí nửa ngày vẫn không động: “Ừm?”
“... Không có gì, không có gì, lập tức khởi động.” Lục An Hòa khởi động phi hành khí, trả lời đầy cảm thán.
Vậy là đế quốc thực sự sắp tàn rồi sao.
---
Lâm Hàm vừa mới sử dụng thuốc ức chế hoàn toàn không biết tại sao Thượng tướng đột nhiên lại thích ăn caramel.
Không chỉ vậy, gần đây cậu cũng không muốn gặp lại vị nam thần của đế quốc này.
Cơ thể Omega vì để chuẩn bị cho kỳ phát tình mà sự thèm ăn sẽ giảm mạnh trong những ngày này, chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng mà sống qua ngày.
Lâm Hàm cảm thấy không sao cả, sau khi dùng thuốc ức chế thì thậm chí không cần ăn cơm, chỉ là sẽ yếu hơn bình thường một chút - nhưng cơ thể cậu vốn dĩ đã không tốt, nên thực chất cũng không khác gì bình thường, đi học vẫn đi, công việc vẫn làm.
Thậm chí, vừa dùng xong thuốc ức chế, rửa mặt xong, cậu bắt đầu buồn chán mà nhớ lại những chuyện xảy ra trong ngày.
Cậu không phải không biết Hạ Vân Đình, phải nói rằng, cả đế quốc không ai không biết anh.
Nhưng Lâm Hàm chưa từng có hứng thú với những điều đó, đại học thì chọn chuyên ngành chế tạo cơ giáp khó nhằn, một lòng chìm đắm vào nó, không quan tâm đến thế giới bên ngoài, cho đến khi tốt nghiệp và thuận lợi vào viện nghiên cứu.
Cái tên Hạ Vân Đình bắt đầu nổi như cồn từ khi nào?
Là hai năm trước khi đối kháng với sao P, một mình chấp trăm à? Hay là năm năm trước khi đối mặt với Trùng tộc đánh bại chúng trong một lần?
Có thể tìm một người dân bình thường nào đó cũng có thể kể lại một cách rành rọt nhưng cậu thì không.
So với những truyền thuyết đó, những gì xảy ra hôm nay lại ấn tượng hơn với cậu.
Đây thật sự là vị Thượng tướng được vạn người tôn kính sao?
Truyền thuyết có lẽ là Hạ Vân Đình một mình tiến sâu vào địch, thắng một trận chiến gần như không thể thắng, dân chúng reo hò vì anh, hoàng đế phong tặng cho anh.
Anh liền trở thành huyền thoại.
Lâm Hàm đôi khi biết mình không nên chìm đắm trong thế giới của riêng mình nhưng cậu lại thực sự không quá quan tâm đến những điều đó.
Vừa dùng xong thuốc ức chế, cơ thể tuy yếu ớt nhưng Lâm Hàm lại không thể ngủ được.
Phòng của cậu có một cửa sổ lớn sát đất, rèm chỉ kéo một nửa, không thể che hết bầu trời bên ngoài.
Lâm Hàm thích ngắm nhìn bầu trời sao.
Cậu chớp mắt, nghĩ ngợi.
Dù bản thân đang ở trên một hành tinh nào đó, dù bản thân đã thiết kế và chế tạo rất nhiều cơ giáp, Lâm Hàm cũng luôn tò mò, liệu khi lái cơ giáp ở cự ly gần, những dải ngân hà nhìn thấy có giống như hiện tại không?
Đã rất muộn rồi.
Bầu trời trước bình minh luôn tối hơn bình thường.
Như bị ai đó thô bạo kéo màn, lại như bị phủ một lớp sương mù đen tối, lúc này bóng đêm trở nên mịt mờ và khi đó bóng tối càng dày đặc hơn.
Đến cả những ngôi sao cũng không thấy rõ.
Lâm Hàm cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ, chớp mắt mỏi mệt rồi từ từ chìm vào giấc ngủ nông.
Trong khoảnh khắc cậu nhắm mắt, lại nhớ đến bản thân mình trong ánh mắt của người kia tại bữa tiệc tối.
Đôi mắt của anh hình như còn đẹp hơn cả sao.