Nói xong, Lâm Hàm thở ra một hơi, giọng trầm xuống: "Đây là tất cả những gì tôi biết. Tôi không rõ những thông tin này có ích gì cho tướng quân, nhưng nếu không nói ra, tôi sẽ cảm thấy áy náy.”
“Tin hay không tùy tướng quân quyết định, tôi chỉ muốn thông báo cho anh sự thật.”
Hạ Vân Đình khẽ cử động ngón tay, sau đó tiến lại gần Lâm Hàm.
"Tôi biết rồi." Anh nói, “Tôi sẽ cân nhắc.”
Không nói thẳng ra là tin, cũng không nói là không tin.
Nói không thất vọng thì là dối lòng, nhưng Lâm Hàm vẫn nở một nụ cười nhẹ và cúi chào Hạ Vân Đình.
"Vậy tôi xin phép đi trước." Lâm Hàm đứng thẳng dậy, nhìn Hạ Vân Đình.
Đối phương không trả lời ngay, sau hai giây mới chần chừ hỏi:
"Anh ta có làm cậu bị thương không?"
Lâm Hàm thoáng ngạc nhiên, mất một lúc mới nhận ra “anh ta” ở đây ám chỉ ai.
Hóa ra Hạ Vân Đình đang hỏi liệu khi Văn Thiên Nghiêu tiếp cận cậu, cậu có bị tổn thương hay bị đe dọa gì không.
Trong lòng Lâm Hàm dâng lên một chút ấm áp, cảm giác thất vọng vì Hạ Vân Đình chưa hoàn toàn tin tưởng mình cũng phai nhạt đi. Cậu ngẩng đầu cười với Hạ Vân Đình: “Không có.”
"Vậy tôi xin phép đi trước." Lâm Hàm nói lại lần nữa.
Lần này, Hạ Vân Đình không ngăn cậu lại, chỉ đứng đó nhìn cậu rời đi.
Nhưng khi đến cửa, người dừng lại lại là Lâm Hàm.
Không hiểu sao, Lâm Hàm chợt nhớ lại lần trước khi cậu rời khỏi nơi này, Hạ Vân Đình đã ngại ngùng muốn bắt tay với cậu.
Lúc đó, Hạ Vân Đình vẫn như thường ngày, giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng khó gần, nhưng lại hai lần nói "Tạm biệt Lâm tiên sinh" chỉ để mong cậu đưa tay ra bắt.
Lâm Hàm xoay người lại.
Hạ Vân Đình đang cầm chiếc áo khoác mà Lâm Hàm trả lại cho anh, không nói lời nào, như thể không biết liệu có nên làm như lần trước không.
Một cảm xúc mơ hồ nổi lên, dù lần này không có lý do để đọc tâm trí Hạ Vân Đình, và anh cũng không nói gì, nhưng Lâm Hàm vẫn bước tới hai bước, chìa tay ra: “Tạm biệt tướng quân.”
Lâm Hàm thực sự có chút lo sợ rằng nếu lần này Hạ Vân Đình từ chối thì cậu sẽ vô cùng lúng túng.
Nhưng Hạ Vân Đình không để cho Lâm Hàm phải suy nghĩ quá lâu, anh nhanh chóng đưa bàn tay lớn của mình ra, nắm lấy tay cậu, rồi nói: "Tạm biệt."
[Có lẽ tôi nên tin Lâm tiên sinh.]
Nghe thấy câu này, Lâm Hàm ngẩn người trong giây lát, tay không rút lại ngay lập tức.
Vì thế, cậu lại nghe thêm một câu nữa.
[Vậy là Lâm tiên sinh không hợp với anh ta thật.]
"Anh ta" rõ ràng chỉ Văn Thiên Nghiêu.
Giai đoạn hai của đợt tuyển chọn chính thức kết thúc, đó là một vòng loại khắc nghiệt, và những người còn lại đều là những tinh anh xuất sắc, có sức mạnh tinh thần và thể chất vượt trội.
Alpha tên Kỳ Gia Mộc vẫn dẫn đầu, bỏ xa người xếp thứ hai với khoảng cách lớn.
Giai đoạn ba là thử nghiệm thực tế với cơ giáp, một loạt cơ giáp được phân cho những phi công đã vượt qua hai vòng đầu tiên để bắt đầu bài kiểm tra mới.
Khác với giai đoạn đầu kiểm tra thể lực và giai đoạn hai trong buồng mô phỏng, giai đoạn ba là huấn luyện thực tế, rủi ro lớn và tiêu hao nhiều năng lượng.
Đây cũng là giai đoạn Lâm Hàm bận rộn nhất, cậu phải thường xuyên điều chỉnh và sửa chữa các hệ thống, đôi khi còn phải nhập liệu mới vào hệ thống theo sức mạnh tinh thần của phi công, sau khi tính toán và thử nghiệm, mới bàn giao lại cho họ.
Trong một ngày bận rộn tại trường huấn luyện, Lâm Hàm cuối cùng cũng gặp được người Alpha xuất sắc nhất đợt tuyển chọn này, Kỳ Gia Mộc.
Anh ta có sức mạnh tinh thần SS, được coi là rất cao. Vì cơ giáp được chỉ định cho anh ta thuộc lô trước đó, nên Lâm Hàm cần dùng mẫu tinh thần lực của Kỳ Gia Mộc để thực hiện một vài cải tạo.
“Chào Lâm tiên sinh.” Kỳ Gia Mộc trông rất trẻ, dù trong lúc huấn luyện anh ta rất kiên định, nhưng khi giao tiếp với người khác vẫn giữ được nét ngây thơ của tuổi trẻ.
Anh ta rất lịch sự, đưa mẫu tinh thần của mình cho Lâm Hàm: “Cảm ơn Lâm tiên sinh đã vất vả.”
Lâm Hàm gật đầu, đáp lại: “Không cần cảm ơn,” rồi bắt đầu làm việc.
Vì trước đây đã có nhiều tân binh bị trừ điểm vì cứ mãi nhìn chằm chằm vào Lâm Hàm, lần này không ai dám lén nhìn cậu nữa, tất cả đều nhìn thẳng và tập trung vào việc chuẩn bị cho buổi huấn luyện.
Khi Hạ Vân Đình bước vào trường huấn luyện, anh hài lòng khi thấy cảnh tượng này.
Vì đây là huấn luyện thực tế và là ngày đầu tiên, với tư cách chỉ huy, Hạ Vân Đình không ở lại phòng chỉ huy mà cùng Lục An Hòa đi kiểm tra các phi công dự bị của vòng ba.
Anh đã ghi nhớ hết danh sách trong đầu, từng người một quét qua không thấy gì bất thường.
Trường huấn luyện bắt đầu thông báo các quy định chú ý cho vòng ba.
Lâm Hàm làm việc rất nhanh, khi cậu xử lý xong hệ thống và bước ra khỏi cơ giáp, thì Hạ Vân Đình đã đứng trước mặt cậu.
Kể từ lần gặp trước, đã hai ngày trôi qua. Lâm Hàm lịch sự chào Hạ Vân Đình rồi quay về tiếp tục công việc mà không làm phiền anh.
Vì nhiệm vụ của giai đoạn ba khá phức tạp, phòng làm việc của Lâm Hàm cách trường huấn luyện hiện tại khá xa, nên để tiện cho công việc, cậu quyết định không quay về mà ở lại phòng điều khiển trong trường huấn luyện, để quan sát xem có trục trặc nào với các cơ giáp hay không.
Ngày hôm nay, Lâm Hàm thực sự rất bận, không có thời gian để nói chuyện với Hạ Vân Đình, cậu chỉ chạy tới chạy lui giữa trường huấn luyện và phòng điều khiển. Nếu có sự cố, cậu sẽ xuống kiểm tra, xử lý xong rồi lại quay về.
Mãi đến khi buổi huấn luyện kết thúc, Lâm Hàm mới quay trở lại phòng điều khiển, định lấy bản ghi chép công việc hôm nay rồi về nghỉ ngơi.
Khi mở cửa, cậu nhìn thấy Hạ Vân Đình, người đáng lẽ đã rời đi, đang ngồi trên ghế với một ống dịch dinh dưỡng trong tay.
Thấy Lâm Hàm bước vào, Hạ Vân Đình không nói gì, chỉ đưa thứ trong tay cho cậu.
“Cảm ơn.” Dịch dinh dưỡng đã được mở sẵn, Lâm Hàm không cần tốn sức, liền cảm ơn Hạ Vân Đình.
Sắc mặt Hạ Vân Đình không thay đổi.
Kể từ hôm đó, Văn Thiên Nghiêu không quay lại, và hai người như có một sự đồng thuận, không hẹn mà cùng không nhắc lại chuyện này.
Lâm Hàm vẫn ổn, mấy ngày nay quá bận rộn để bận tâm, huống hồ lúc rời đi hôm ấy, cậu đã nghe thấy câu “tôi nên tin tưởng” từ lòng Hạ Vân Đình.
Như thế là đủ rồi.
Nhưng Hạ Vân Đình thì không.
Hai ngày qua, anh vẫn chìm trong một cảm giác rối rắm kỳ lạ.
Anh biết mình không thể tùy tiện nói rằng mình tin tưởng Lâm Hàm, nhưng kể từ khi không thốt ra lời đó, anh lại không tìm được cách nào để phá vỡ sự im lặng kỳ lạ giữa hai người.
Lâm Hàm dùng xong dịch dinh dưỡng, chuẩn bị về phòng mình.
“Tướng quân, tôi về trước đây.” Cậu không biết Hạ Vân Đình đang nghĩ gì, chỉ nói với anh.
Đối phương gật đầu.
Bầu không khí giữa hai người trở nên kỳ lạ.
Lâm Hàm nhìn Hạ Vân Đình im lặng, cảm thấy anh có chút khác lạ trong hai ngày qua.
Dù cậu không đọc được suy nghĩ của Hạ Vân Đình, nhưng trực giác mách bảo rằng có gì đó không ổn.
Có vẻ như Hạ Vân Đình muốn nói gì đó với cậu, nhưng cuối cùng lại im lặng, ngập ngừng không thốt nên lời.
Lâm Hàm vốn rất ghét việc bị động nghe lén suy nghĩ của người khác, vì thế cậu mới thường xuyên đeo găng tay.
Nhưng Hạ Vân Đình thì khác. Dù không bao giờ biết đối phương đang nghĩ gì, Lâm Hàm cũng không cảm thấy khó chịu.
Cậu suy nghĩ một lát.
Sao không thử xem.
“Tướng quân.” Lâm Hàm ngập ngừng nói với Hạ Vân Đình, “Hôm nay, anh có muốn bắt tay không?”
Có lẽ nói ra thì không ai tin được, một kỹ sư cơ giáp suốt ngày làm việc với kim loại lạnh lẽo và các chương trình phức tạp, và một vị thượng tướng đế quốc lạnh lùng, lúc này lại đang đối diện nhau, hỏi xem có nên bắt tay hay không.
Khung cảnh tuy lạ, nhưng lại hòa hợp đến bất ngờ.
Hạ Vân Đình dường như không muốn trực tiếp thừa nhận, giữ vẻ mặt lạnh lùng không biết đang nghĩ gì, nhưng cũng không từ chối, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Hàm.
Lâm Hàm đột nhiên cảm thấy, mình đang dỗ dành anh.
Từ "dỗ" vốn đã không hợp trong tình huống này, nhưng khi nhìn biểu cảm của Hạ Vân Đình, Lâm Hàm không thể không nghĩ đến từ đó.
Không rõ là cảm xúc gì, Lâm Hàm bước tới trước mặt Hạ Vân Đình, nhìn người đàn ông ngồi trên ghế, giống như lần hai người tạm biệt trước đó, chìa tay ra.
“Tướng quân,” giọng cậu pha chút ý cười, nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, khiến Hạ Vân Đình đột nhiên nhớ đến những bông tulip tím trong trang viên của mình chưa kịp nở, luôn mang lại cho người ta một cảm giác vui vẻ nhẹ nhàng, “Đưa tay cho tôi.”
Biểu cảm của Hạ Vân Đình thoáng thay đổi một chút, dù anh vẫn giữ nguyên vẻ ngoài lạnh lùng khó gần, nhưng anh vẫn làm theo lời Lâm Hàm.
Tay của anh rất lớn và ấm áp, dù qua bao nhiêu năm luyện tập, nó đã trở nên chai sạn, nhưng lại mang đến một cảm giác khác biệt so với người khác, khiến người ta cảm thấy an tâm.
Lâm Hàm khẽ cười, nhưng nụ cười rất nhẹ, đôi mắt của cậu dịu dàng, ngón tay trắng muốt chạm vào lòng bàn tay của Hạ Vân Đình.
Khoảnh khắc này, đột nhiên cậu có một sự thôi thúc.
Đầu ngón tay của Lâm Hàm mang theo cảm giác lành lạnh, khi chạm vào lòng bàn tay của Hạ Vân Đình, cậu cất lời: “Nếu tôi nói tôi có khả năng đọc tâm trí, tất cả suy nghĩ trong lòng tướng quân tôi đều biết... Anh có tin không?”
Lâm Hàm cảm thấy bàn tay vốn chỉ nắm hờ các ngón tay của mình bỗng dưng siết chặt lại.
Dù trong lòng có chút bốc đồng và kích động, cậu thật sự muốn chia sẻ với Hạ Vân Đình sự thật này, bất kể Hạ Vân Đình có tin hay không. Hôm nay, vòng ba của cuộc tuyển chọn vừa mới bắt đầu, và Hạ Vân Đình đích thân xuống kiểm tra, vì vậy anh mặc bộ quân phục rất trang trọng thay vì trang phục thường ngày.