Chương 22.2 (Chưa beta, đừng đọc)

Lục An Hòa vốn đã rất dễ gần, thêm vào việc anh ta rất có thiện cảm với Lâm Hàm, lại nghe nói có thể nâng cấp cơ giáp của mình, không khỏi nói nhiều hơn: “Zeus thực sự đã đồng hành với tôi lâu lắm rồi, tôi biết nó yếu hơn so với những cơ giáp cao cấp khác về mặt tấn công, nhưng tôi vẫn muốn nâng cấp nó từng lần một chứ không nỡ thay đổi, dẫu sao cũng có tình cảm rồi. Tôi đã nghĩ rồi, nếu sau này không thể sử dụng nữa, tôi sẽ gửi chìa khóa của nó vào viện bảo tàng Ngân Hà, khi già rồi còn có thể nhớ về nó, tôi đã tiết kiệm tiền đủ rồi——”

Lục An Hòa gãi đầu: “Lâm tiên sinh chắc thấy tôi ngốc lắm.”

Lâm Hàm phủ nhận: “Không, rất tốt mà.”

“Eh?”

“Tôi nghĩ có thứ gì đó để lưu vào viện bảo tàng là rất tốt,” Lâm Hàm nhẹ nhàng mỉm cười, mắt cụp xuống, “Cứ như tôi này, suy nghĩ mãi vẫn không biết nên lưu cái gì.”

“Phải rồi,” Lâm Hàm nhìn Lục An Hòa dường như muốn an ủi anh ta, bèn tiếp tục nói, “Không biết tướng quân có lưu trữ gì trong viện bảo tàng Ngân Hà không?”

Biểu cảm của Lục An Hòa thoáng cứng lại, sau đó nói: “Không có.”

Hoá ra Hạ Vân Đình cũng không có.

Lâm Hàm không biết mình có cảm giác gì, thậm chí không biết tại sao lại hỏi Lục An Hòa câu hỏi này, nếu Lục An Hòa trả lời là có, cậu sẽ có suy nghĩ gì?

Cậu nghĩ không ra, chỉ gật đầu: “Ừ, tôi hiểu rồi.”

Hai người im lặng một lúc.

Một lát sau, Lục An Hòa hít một hơi sâu, phá vỡ sự im lặng.

“Lâm tiên sinh.” Giọng anh ta bỗng trầm xuống, “Thực ra tôi đến tìm cậu… là có chuyện muốn nhờ cậu.”

Lâm Hàm ngước mắt nhìn anh ta: “Chuyện gì vậy.”

“Hôm nay thượng tướng… đến kỳ phát tình rồi.”

“Tôi biết đến tìm cậu thật là vô lý, thật quá đáng, nhưng tôi không nghĩ ra cách nào khác.”

Lâm Hàm không bất ngờ với lời nói của Lục An Hòa.

Dù sao một alpha lại đi nói chuyện kỳ phát tình với mình, không ai hơi đâu làm vậy.

Lục An Hòa cắn răng: “Cậu không muốn cũng đừng miễn cưỡng… Tôi chỉ là đến thử vận may thôi, thử một chút ấy mà.”

Dù sao trong căn cứ này không còn omega nào khác——tất nhiên đó không phải là điểm quan trọng, điểm quan trọng là cậu rất đặc biệt trong mắt thượng tướng.

Câu này Lục An Hòa không nói ra.

“Tôi không biết phải giải thích thế nào với cậu… nhưng tôi tin thượng tướng sẽ không làm tổn thương cậu.”

Vừa bước vào căn phòng riêng của Hạ Vân Đình, Lâm Hàm đã ngửi thấy mùi hương nồng nặc của gỗ mun.

Dựa vào bản năng sinh lý bài xích đồng loại, Lục An Hòa không thể ở lại thêm một giây nào, trước tiên là chào Hạ Vân Đình, sau đó lại nói với Lâm Hàm: “Thật xin lỗi, Lâm tiên sinh.”

"Thông tin liên lạc của tôi đã mở kênh khẩn cấp cá nhân dành cho cậu. Nếu có bất kỳ tình huống nào ngoài ý muốn, tôi sẽ xuất hiện ngay lập tức." Lục An Hòa lặp lại lần nữa, vì thật ra gọi Lâm Hàm đến đây là điều rất có lỗi.

"Tôi biết rồi." Lâm Hàm gật đầu.

Lục An Hòa đứng thẳng, ánh mắt kiên định nhìn Lâm Hàm, sau đó tay phải tháo mũ, bốn ngón tay trái chụm lại đặt lên vai phải, cúi người tỏ lòng kính trọng với Lâm Hàm bằng một nghi lễ hoàn chỉnh của Đế quốc.

Nghi lễ này thường chỉ dùng cho hoàng tộc hoặc các quý tộc có địa vị cao. Nếu không phải vậy, việc một người thực hiện nghi lễ này với người khác chứng tỏ người đó có một ủy thác hoặc yêu cầu rất quan trọng, mong đối phương đồng ý.

"Chắc là không công bằng với cậu, dù sao cậu cũng chưa gặp thượng tướng nhiều lần," Lục An Hòa vẫn cúi đầu, nói xong mới chậm rãi ngẩng lên, "Nhưng mỗi lần thượng tướng vào kỳ phát tình đều... rất khổ sở, tôi không tìm được cách nào giúp ngài ấy giảm bớt, nên mới mạo muội mời cậu đến."

Lâm Hàm nhớ lại những gì Lục An Hòa nói về việc cậu ta thích cầm chìa khóa của mình trong kỳ phát tình, cậu vô thức nhìn Hạ Vân Đình, rồi nói với Lục An Hòa, "Được."Sau đó cậu còn thêm một câu, "Không sao."

Lục An Hòa lúc này mới kính cẩn quay người, lui ra ngoài đóng cửa lại.

Khi cửa đóng lại, Lâm Hàm mới quay đầu nhìn Hạ Vân Đình ngồi bên cạnh.

Hạ Vân Đình trong kỳ phát tình trông không khác ngày thường là mấy, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy sự thay đổi rõ rệt.

Lúc này, giữa lông mày Hạ Vân Đình có vẻ lạnh lùng hơn, ánh mắt cũng sâu thẳm hơn so với ngày thường. Thấy Lâm Hàm nhìn, anh bèn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cậu.

Nếu không biết trước Hạ Vân Đình đang trong kỳ phát tình, ánh mắt này có thể lạnh lẽo đến mức khiến Lâm Hàm cảm thấy khó chịu.

Cậu không thấy rõ trong mắt Hạ Vân Đình có gì, cụ thể thì không nói được, nhưng cảm nhận được trạng thái của anh không tốt.

Không khí tràn ngập hương tin tức tố của Hạ Vân Đình khiến đôi chân Lâm Hàm hơi mềm nhũn, nhưng kỳ lạ là sau khi Lục An Hòa đóng cửa, cảm giác nhức nhối và châm chích giảm đi nhiều. Mặc dù bây giờ Lâm Hàm như đang ngâm mình trong hương gỗ mun của Hạ Vân Đình, nhưng cậu không cảm thấy khó chịu nhiều.

Như thể Hạ Vân Đình biết điều đó sẽ khiến cậu khó chịu nên cố ý kiềm chế tính tấn công của tin tức tố vậy.

Lâm Hàm đứng yên không động đậy.

Hạ Vân Đình thực sự rất kỳ lạ.