Giọng điệu của Lâm Hàm rất tự nhiên, như thể cậu đang hỏi về thời tiết hôm nay vậy.
Hàng lông mày của Hạ Vân Đình khẽ động, trông anh vẫn rất bình tĩnh, như thể vừa nghe thấy một câu hỏi liên quan đến thời tiết. Nhưng anh lại có chút không hiểu.
Lâm tiên sinh chẳng phải rất thích sạch sẽ sao, tại sao đột nhiên lại tháo găng tay trước mặt mình? Lâm tiên sinh còn mỉm cười với mình. Lâm tiên sinh vừa ngủ trên giường mình. Lâm tiên sinh trước đó đã ôm mình rất lâu. Lâm tiên sinh… thật là tốt. Lâm tiên sinh hỏi mình có thích cậu ấy không.
Những thứ trong đầu Hạ Vân Đình tất nhiên không giống Lâm Hàm nghĩ.
Cậu thầm nghĩ Hạ Vân Đình đang nghĩ gì? Tại sao Hạ Vân Đình lại tỏ ra bối rối? Anh đã đưa cậu lên giường của anh khi nào? Tại sao trong kỳ phát tình Hạ Vân Đình lại đến ôm mình, sao mình không đẩy anh ra?
Hạ Vân Đình… cũng không tệ lắm.
Vì vậy, Lâm tiên sinh quyết định đọc tâm.
Não bộ của Hạ Vân Đình bắt đầu hoạt động với tốc độ cao, cố gắng tìm ra bằng chứng cho việc mình thích Lâm Hàm từ những điều kiện trên. Đôi mắt anh hiếm khi lộ ra vẻ bối rối, dường như không thể định nghĩa hai từ đơn giản đó. Trong cuộc sống đầy rẫy chiến trận của mình, nơi đó dường như đã đầy những thứ khác, kỹ năng chiến đấu, huấn luyện lái, chiến thuật và chiến lược, nhưng một nơi nào đó trên trái tim vẫn còn trống rỗng.
Vì quá cẩn thận, anh thậm chí không biết làm thế nào để chứa một người, đặt người ấy vào nơi mềm mại, che chắn cho người ấy khỏi gió bão, chiến đấu vì người ấy.
Nhất thời, Hạ Vân Đình hoàn toàn không thể phân biệt được những cảm xúc hỗn loạn này. Thay vì phải đưa ra một kết quả ngay bây giờ, anh thà đến sân tập luyện cho sảng khoái còn hơn. Nhưng dù sao thì Lâm tiên sinh chắc chắn là người đặc biệt. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã cảm thấy cậu không giống ai.
Lâm Hàm quan sát từng cử động của Hạ Vân Đình. Từ lúc nghe câu hỏi này, sự thay đổi của đôi mắt anh, cho đến vài giây sau, khi trên khuôn mặt dần xuất hiện vẻ bối rối, tất cả đều thu vào mắt cậu. Thực ra cậu cũng không chắc chắn. Theo một cách nào đó, câu hỏi đột ngột này cũng mang tính thử nghiệm, hoặc có thể nói, cậu có chút đùa giỡn.
Nếu nói ra chắc chẳng ai tin, một kỹ sư cơ giáp chuyên nghiệp muốn ỷ vào khả năng đọc tâm trí để “chọc ghẹo” vị thượng tướng lạnh lùng kiêu hãnh của đế quốc.
Nhưng Hạ Vân Đình mãi không thể đưa ra câu trả lời khiến Lâm Hàm đột nhiên thấy không yên tâm. Cậu thậm chí cảm thấy mình đã thay đổi, những thứ trước đây không quan tâm, giờ lại muốn tìm hiểu rõ ràng. Có thể nói tiếng lòng của Hạ Vân Đình khiến cậu trở nên không tỉnh táo, hoặc có thể nói cái ôm trước đó đã khiến cậu nảy sinh suy nghĩ khác.
Từ khi nào mình lại thích sử dụng đọc tâm trí để thăm dò người khác, còn hỏi những câu hỏi như thế này?
Lâm Hàm bỗng nhiên cảm thấy có chút áy náy, nhưng cậu thực sự muốn biết câu trả lời. Cậu nghiêng người, kéo gần khoảng cách với Hạ Vân Đình, rồi giả vờ như muốn lấy bữa tối, ngón tay vô tình chạm vào mu bàn tay Hạ Vân Đình.
Lúc này, Hạ Vân Đình cũng mở miệng. Lâm Hàm thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt anh, trong sáng và thuần khiết. Cậu có chút do dự, vừa muốn từ bỏ ý định không hợp lý này thì—
“Tôi không biết.”
[Tôi không biết.]
[Nhưng pheromone của Lâm tiên sinh thật ngọt ngào.]
Giọng nói của anh và tiếng lòng cùng vang lên bên tai Lâm Hàm, chồng lên nhau. Lâm Hàm bối rối rút tay lại.
“Tôi không biết.”
Hạ Vân Đình thật thà quyết định lặp lại lần nữa câu nói đầu của mình. Lâm Hàm lúc này mới cảm nhận được nỗi khổ do chính mình gây ra, cậu hạ mắt xuống, không nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Hạ Vân Đình nữa.
Dù là từ lời nói của Hạ Vân Đình hay suy nghĩ trong lòng anh, bỏ qua pheromone, Hạ Vân Đình vẫn không có câu trả lời rõ ràng. Lâm Hàm không biết người khác thế nào, chỉ cảm thấy có một cảm giác lạ lẫm và hụt hẫng.
Đây là gì? Hời hợt? Nhưng Hạ Vân Đình chưa từng nói thích, chính mình mới là người hỏi trước.
“Tôi hiểu rồi.” Cậu nói, mỉm cười với Hạ Vân Đình, “Chỉ nói vu vơ thôi, tướng quân đừng bận tâm.”
Lâm Hàm nhặt bữa tối mà Hạ Vân Đình mang đến cho mình, đứng dậy: “Vậy tôi về phòng trước. Nếu tướng quân có công việc gì cần, có thể nhờ trung tá Lục báo cho tôi, tôi sẽ có mặt ngay.”
Tâm trạng cậu có chút phức tạp, thậm chí bắt đầu có chút khó chịu. Nếu tính ra thì có lẽ là giận, nhưng đối tượng lại là chính mình. Tự trách vì cậu không đủ lạnh lùng, tự trách vì cậu đã mất đi lý trí.
“Ồ.” Người hoàn toàn không hiểu được quá trình tâm lý của Lâm Hàm lúc này, ngược lại còn nghĩ câu trả lời của mình rất thành thật, Hạ Vân Đình gật đầu, “Được.”
Khi Lâm Hàm sắp quay người rời đi, Hạ Vân Đình lại gọi cậu: “Lâm tiên sinh.”
“?”
“Liên lạc trực tiếp với cậu không được sao?”
Lâm Hàm không hiểu được suy nghĩ của Hạ Vân Đình hiện tại, sững sờ: “?”
“Tôi muốn nói, về công việc, không cần thông qua Lục An Hòa, liên lạc trực tiếp với cậu không được sao?” Hạ Vân Đình hiếm khi nói một câu dài, để bày tỏ sự bối rối của mình.
Lâm Hàm: “Hả?”
Thấy Lâm Hàm ngây ra, Hạ Vân Đình lại bổ sung: “Vì hôm nay thật sự rất cảm ơn Lâm tiên sinh.”
Lâm Hàm mở miệng: “...Không có gì.”
Sau khi trình bày xong, Hạ Vân Đình nhấn mạnh mục tiêu: “Vậy có thể liên lạc trực tiếp với cậu không?”
Ý là, ôm cũng đã ôm rồi, mối quan hệ chắc có thể gần gũi hơn một chút. Lâm Hàm tiếp tục đứng đờ ra: “…”
Thế là, cơn giận không tên trong lòng Lâm Hàm bị từng câu từng câu của Hạ Vân Đình, như từng bình cứu hỏa nhỏ, “phù” một tiếng, “phù” một tiếng, cuối cùng dập tắt hoàn toàn.
“…Tùy anh.” Lâm Hàm về phòng của mình.
Sau khi vòng tuyển chọn đầu tiên kết thúc, các kỹ sư cơ giáp đặc biệt mời tới cuối cùng cũng được ra sân. Công việc của Lâm Hàm là kiểm tra và sửa chữa cơ giáp mà tân binh sẽ sử dụng trước khi vòng tuyển chọn thứ hai bắt đầu và sửa chữa ngay lập tức khi cần. Đôi khi còn phải tạm thời viết lại chương trình bên trong cơ giáp hoặc thay đổi cách thức hoạt động dựa trên nhu cầu cá nhân và mức độ tinh thần của mỗi người.
Công việc này thực ra không quá khó khăn vì cơ giáp cho tân binh không phải là những cơ giáp cao cấp chuyên dụng, nhưng điều quan trọng là có rất nhiều lô, nhiều loại khác nhau, công việc rườm rà và chi tiết. Kỹ sư cơ giáp phải quen thuộc với mọi loại cơ giáp để có thể biết chính xác vị trí cần sửa chữa và điều chỉnh nhanh chóng. Thế nên đây không phải là công việc mà viện Nghiên Cứu có thể tùy tiện giao cho bất kỳ ai.
Lâm Hàm bắt đầu tham gia vào công việc này từ ngày hôm sau.
Lúc đầu khi đối diện với nhóm tân binh đó, không ít người đã sững sờ. Một omega xinh đẹp như vậy lại là kỹ sư cơ giáp đặc biệt. Tuy nhiên, mọi người dù gì cũng đang ở địa bàn của Hạ Vân Đình, dù có ý nghĩ gì cũng không dám nói ra, chỉ có vài người gan dạ hơn dám nhìn Lâm Hàm thêm vài lần khi cậu đi qua, cuối cùng bị huấn luyện viên chỉ đích danh phê bình và bị trừ điểm, kết quả được đưa lên tay Hạ Vân Đình.
Thế nên, vào ngày tuyển chọn thứ hai kết thúc, ngoài việc loại bỏ thêm một số người, Hạ Vân Đình lạnh lùng nhìn danh sách ghi chép trên tay, ghi nhớ từng nguười một trong đầu.
Bản thân Lâm Hàm thì không quan tâm đến ánh mắt của người khác, chỉ lo làm tốt công việc của mình. Sau khi hoàn thành công việc, cậu trở về văn phòng mà căn cứ đã chuẩn bị sẵn cho cậu, đợi khi có tình huống mới lại xuất hiện.
Hai ngày nay cậu không nói chuyện với Hạ Vân Đình, ban đầu vì địa vị hai người khác nhau, nếu ai đó cứ cố gắng thì thực sự cũng chẳng có gì để nói. Mặc dù Lâm Hàm đã đồng ý Hạ Vân Đình có thể liên lạc trực tiếp với mình mà không cần thông qua Lục An Hòa, nhưng mấy ngày nay Hạ Vân Đình thực sự cũng bận rộn, qua lại như vậy, Lục An Hòa vẫn trở thành công cụ trung gian không thể thay thế giữa hai người.
Lục An Hòa tất nhiên nhận ra được dòng chảy ngầm giữa hai người sau kỳ phát tình, Lâm tiên sinh trở nên càng ngày càng lịch sự, còn đại ca lại càng lạnh lùng, mối quan hệ giữa hai người dần dần trở nên xa lạ gần như người dưng.
Đặc biệt là Hạ Vân Đình, hai ngày nay hóa thân thành kẻ cuồng công việc, thậm chí có một ngày còn trực tiếp đi xuống căn cứ thứ nhất để thị sát, lạnh lùng lôi ra mấy alpha tân binh mà trông có vẻ không phạm lỗi lớn nào, chỉ định một vài bài tập mà đối phương không hoàn thành được rồi trực tiếp loại bỏ, đuổi ra khỏi căn cứ.
Dù là thật hay giả, các tân binh trong căn cứ đều im lặng không dám hé môi, không còn ai dám dòm ngó kỹ sư cơ giáp omega xinh đẹp đó nữa.
Còn có người thì thầm với nhau rằng Thượng tướng quả thực lạnh lùng vô tình, rất đáng sợ.
Hôm nay Lâm Hàm cũng hoàn thành công việc sớm và dự định trở về phòng.
Cậu rõ ràng cảm nhận được rằng khi cậu đi qua đám tân binh đó, không còn ai dám dán mắt vào cậu nữa.
Lâm Hàm thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên đợt tuyển chọn này rất nghiêm khắc.
Nhưng khi nghĩ đến sự nghiêm khắc, cậu lại không thể không nghĩ đến Hạ Vân Đình.
Suy nghĩ này khiến cậu có chút phiền muộn, có lẽ là vì cái ôm mơ hồ đó, hoặc là vì cậu cố tình tò mò mà hỏi rõ ràng, cuối cùng khiến hai người chia tay không vui vẻ.
Nhưng cậu đại khái đã hiểu tại sao Lục An Hòa có thể ở bên đối phương lâu như vậy, thậm chí còn có thể giấu đồ ăn vặt dưới mũi anh, đôi khi còn không tôn trọng mà gọi là "đại ca". Vẻ ngoài của Hạ Vân Đình thực ra không thể hoàn toàn đại diện cho cá nhân anh, cũng như mấy ngày trước Lâm Hàm cũng không ngờ người này lại chỉ muốn xin cậu một cái ôm với nỗi mơ hồ gần như tuyệt vọng,.
Thế nhưng Hạ Vân Đình vẫn không biết cười.
Cũng không hề thích cậu.
Lâm Hàm gạt bỏ những suy nghĩ vô lý này ra khỏi đầu, hoàn thành công việc rồi trở về một mình.
Căn cứ rất rộng, trong lòng cậu lại có chút bực bội, thế nên cậu quyết định về trễ một chút, đi dạo quanh căn cứ.
Cậu mặc bộ đồng phục trắng của viện Nghiên Cứu, dù không ai biết tên cậu, nhưng cũng có thể nhận ra thân phận của cậu.
Có vài binh lính thấy cậu liền cung kính chào, Lâm Hàm cũng gật đầu đáp lại.
Căn cứ đối với Lâm Hàm mà nói là nơi đầy mới mẻ, cậu một mình đi dạo rất lâu, thấy được nhiều thứ kỳ lạ, cuối cùng cảm thấy tâm trạng tốt hơn, rồi mới bắt đầu quay trở về.
Kết quả là đi chưa được mấy bước, cậu đã gặp một người quen.
"Lâm tiên sinh!"
Lâm Hàm nghe tiếng gọi liền quay đầu lại.
"Lâm tiên sinh, thật trùng hợp." Người đến mang một cặp kính trông có vẻ cổ điển, khi thấy Lâm Hàm đi đến, còn vuốt lại biểu tượng đoàn văn công trên đồng phục của mình, "Tôi là thầy dạy nhảy mà Thượng tướng tìm cho ngài đấy, ngài không nhớ à?"
Lâm Hàm im lặng một chút, "Nhớ rồi."
"Trước đây nghe nói từ căn cứ bên cạnh rằng ngài đã đến, nhưng mãi mà không gặp được." Có lẽ là do đang ở trong căn cứ, nên thầy giáo này hành xử rõ ràng tự nhiên hơn trước.
Lâm Hàm vừa định nói vài câu qua loa, thì nghe người kia tiếp tục hỏi: "Vậy Lâm tiên sinh có muốn tiếp tục học nhảy không?"
"..." Cậu không ngờ người này lại kiên trì như vậy, "Không cần nữa."
"Ôi, thật là tiếc." Thầy giáo này có vẻ vẫn để tâm đến chuyện này, giọng điệu khá là tiếc nuối.
Lâm Hàm nhìn ông ta, bỗng nhiên nhớ lại cảnh Hạ Vân Đình vụng về dạy mình nhảy trong buổi dạ tiệc hôm đó.
Cậu cúi đầu trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn ngập ngừng mở miệng: "Đợi đã."
Thầy giáo của đoàn văn công quay đầu lại: "Sao thế, Lâm tiên sinh?"
"Thượng tướng..." Lâm Hàm nói chậm rãi, lưỡi ép lên hàm trên hít một hơi, điều chỉnh lại ngữ điệu rồi mới nói tiếp, "Anh ấy bảo ông dạy tôi, vậy anh ấy có học không?"
Lâm Hàm nhớ lại câu cuối cùng mà mình đã nói khi đuổi người này ra ngoài là bảo ông ta dạy Hạ Vân Đình trước, rồi hãy đến tìm mình.
Người này cũng thẳng thắn, hỏi gì nói nấy, dù sao Thượng tướng cũng không cấm nói: "Có chứ. Hôm đó tôi về đã chuyển lời của Lâm tiên sinh cho Thượng tướng rồi."
"Nhưng mà mấy ngày nay ngài ấy bận quá không có thời gian, trước đó mấy hôm ngài ấy vẫn theo tôi học."
Lâm Hàm ngơ ngác: "Anh ấy... anh ấy thực sự học theo ông à?"
"Đúng vậy," Đối phương gật đầu, "Tôi thực sự không ngờ Thượng tướng lại muốn học cái này, nhưng dù sao cũng đã dạy... Quả không hổ danh là Thượng tướng, không có chút nền tảng nào mà học rất chăm chỉ."
"…Tôi biết rồi." Lâm Hàm dùng ngón trỏ chống lên mũi, "Vậy tôi về trước đây."
Lâm Hàm một mình đi trên con đường trở về căn cứ số một.
Cậu cảm thấy mình cũng khá thông minh.
Nhưng cậu lại không thể hiểu được Hạ Vân Đình.
Rõ ràng anh không thích cậu, nhưng lại dùng một cái cớ vụng về để mời cậu đến, còn thực sự đi học.
Anh ấy học làm gì chứ?
Chẳng lẽ thật sự là vì sau này có cơ hội để cùng cậu...?
Nhưng Lâm Hàm nhanh chóng tự phủ nhận suy nghĩ này. Đối phương là một Thượng tướng Đế quốc với địa vị cao quý, cho dù không phải vì cậu, sau này anh cũng phải thường xuyên ra vào những nơi như vậy, học nhảy cũng không có gì là không thể.
Nhưng nếu dựa trên điều kiện "anh ấy học nhảy không liên quan gì đến mình," Lâm Hàm nhận ra cậu không những không cảm thấy thoải mái hơn, mà ngược lại còn cảm thấy bực bội hơn.
Rốt cuộc anh ấy muốn làm gì?
Rõ ràng anh ấy không thích mình.
Lâm Hàm cũng không hiểu được suy nghĩ của chính mình.
Cậu vốn dĩ là người điềm tĩnh, không bao giờ nổi giận với ai, cậu luôn nghĩ rằng không cần thiết phải làm vậy.
Chính cậu tự tay gỡ bỏ găng tay để nghe được tiếng lòng của Hạ Vân Đình, kết quả bây giờ lại tự mình rối rắm.
Thậm chí đến khi cậu nhận ra, cậu đã đứng trước cửa phòng của Hạ Vân Đình.
Lục An Hòa đã nói rằng gần đây mỗi ngày sau 5 giờ, Hạ Vân Đình sẽ không còn ở trong phòng chỉ huy nữa mà sẽ trở về phòng riêng của mình. Nếu Lâm Hàm có chuyện gì, cậu có thể trực tiếp đến tìm anh.
Câu nói này nghe như một gợi ý ngầm, nhưng mấy ngày nay Lâm Hàm chưa từng đến đây một lần nào.
Nhưng bây giờ, cậu lại đang đứng trước cửa.
Đầu óc Lâm Hàm rất rối bời, trong lòng cậu cảm thấy khó chịu, còn có một cảm xúc không tên đến từ đâu đó.
Cậu tự an ủi bản thân, liên tục tìm lý do cho mình.
Cậu cần một câu trả lời, muốn hỏi Hạ Vân Đình tại sao.
Có rất nhiều câu hỏi, chỉ cần Hạ Vân Đình trả lời một câu cũng được.
Lâm Hàm hít một hơi sâu, gõ cửa.
"Ai đó?" Một giọng nam vang lên từ bên trong, Lâm Hàm nhận ra đó là Lục An Hòa.
"Là tôi, Lâm Hàm."
Bên trong lần này im lặng một lúc lâu, Lục An Hòa mới cười "hà hà" hai tiếng: "Chờ chút! Tôi ra ngay."
Lâm Hàm nghe thấy tiếng bước chân từ xa dần tiến gần, cảm giác lo lắng trong lòng cậu bỗng nhiên tăng lên.
Cậu cảm thấy mình như đang đến để hỏi tội, nhưng cậu lại không hề tức giận, hơn nữa, rõ ràng Hạ Vân Đình không có gì phải xin lỗi cậu.
Nhưng nếu cậu không đến đây — Lâm Hàm nghĩ, có lẽ trong lòng cậu sẽ còn bị bức bối lâu hơn.
Cứ coi như mình tùy hứng một lần vậy.
Lâm Hàm mím chặt môi, chờ cánh cửa trước mặt mở ra.
Lâm Hàm mấy ngày nay chưa gặp lại Hạ Vân Đình.
Trong một phút chờ đợi mở cửa đó, đầu óc cậu vẫn đang suy nghĩ, cậu nên mở lời thế nào? Bắt đầu hỏi từ đâu?
Bởi vì ngay cả cậu cũng không biết mình muốn nghe câu trả lời nào — nếu suy nghĩ theo lẽ này, đáng ra cậu không nên có lửa giận mới đúng.
Nhưng cậu nhớ lại lời của người vừa rồi, lại nhớ đến giọng điệu lạnh lùng của Hạ Vân Đình khi nói "Tôi không biết," cậu lại cảm thấy trong lòng bỗng dâng lên một chút phiền muộn kỳ lạ mà không thể tự kiềm chế.
Những cảm xúc này đối với Lâm Hàm thậm chí còn có chút xa lạ, ngay cả bản thân cậu cũng không biết phải đối mặt thế nào.
Vì vậy, cậu chỉ còn lại một cách duy nhất là đến tìm Hạ Vân Đình.
"Cạch," một tiếng vang lên, cánh cửa mở ra.
Phòng của Hạ Vân Đình rất tối, trong khoảnh khắc ánh sáng và bóng tối đan xen, Lâm Hàm không nhìn rõ được đối phương đang ở đâu.
Nhưng khi cậu nhìn rõ, cậu thấy Lục An Hòa đang cầm hộp thay băng vừa thu dọn xong bước ra, trên đó còn dính một ít vết máu khô.
Hạ Vân Đình đang mặc áo sơ mi, động tác không lớn, cả người toát lên một luồng khí lạnh quen thuộc.
"Chào Lâm tiên sinh!" Lục An Hòa hô một tiếng chào rành mạch, sau đó không nhìn ngang ngó dọc mà bước đi thẳng, giúp hai người họ đóng cửa, sau đó nhanh chóng rời khỏi hiện trường sau khi đã ra khỏi tầm nhìn của Lâm Hàm và Hạ Vân Đình.
Lâm Hàm bước lên trước vài bước, môi mím chặt.
Áo sơ mi mà Hạ Vân Đình vừa thay ra còn dính máu, điều này khiến Lâm Hàm nhớ lại vết thương đáng sợ trên vai phải của đối phương.
Nhưng biểu cảm của Hạ Vân Đình vẫn bình tĩnh như vậy, rõ ràng là vết thương sâu như vậy, anh lại không hề đổi sắc mặt.
Người này thực sự rất kỳ lạ.
Lâm Hàm liên tục nhớ lại vết thương trên vai mà cậu đã nhìn thấy hôm đó rồi so sánh với Hạ Vân Đình lúc này đang im lặng không nói một lời nào, một cảm xúc nào đó bỗng nhiên lấn át suy nghĩ muốn đến hỏi cho ra nhẽ của cậu, nó tràn ngập trong đầu cậu.
Lâm Hàm đi đến trước mặt Hạ Vân Đình, cậu muốn hỏi, vết thương của anh thế nào rồi, có đỡ hơn chưa.
Cậu không còn thời gian để hỏi tội nữa, trong mắt cậu giờ chỉ còn lại vết thương sâu của đối phương, tim cậu như bị cái gì đó đâm vào một cái, những cảm xúc mơ hồ trước khi đến đây cũng im lặng tan biến, cả người dần dần bình tĩnh lại.
Cậu nhìn vai phải của Hạ Vân Đình, lông mi khẽ rung, cúi đầu, trong giọng nói chỉ còn chút run rẩy, nói: "Anh... có đau không?"