Sáng hôm sau, Lâm Hàm lần đầu bị tiếng kèn quân sự của căn cứ đánh thức.
Mặc dù căn phòng được cấp cho cậu xa hoa như một căn hộ cá nhân nhưng vì cậu lạ giường, cả đêm không ngủ được ngon, cuối cùng miễn cưỡng ngủ thì lại như bị ác mộng quấy nhiễu. Khi tỉnh dậy, đầu óc còn mơ màng, cậu ngồi trên giường một lúc mới dần dần tỉnh táo lại.
Giấc mơ đêm qua, khi tỉnh dậy, cậu không nhớ rõ nữa, chỉ cảm thấy có thứ gì đó cứ mãi đuổi theo cậu. Cậu cố gắng chạy về phía trước nhưng vì thể lực quá kém nên bị con quái vật kinh khủng phía sau bắt kịp. Cậu không thể kêu cứu, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị bóng tối nuốt chửng.
Lâm Hàm chống tay lên trán, từ từ quên đi cảm giác đáng ghét và không rõ ràng này.
Cậu nhìn quanh phòng xa lạ, nhớ ra mình đã đến căn cứ rồi.
Lâm Hàm hồi tưởng lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua, gần như ngay lập tức nghĩ đến "phần ăn đặc biệt của thượng tướng".
Hạ Vân Đình anh...
Nghĩ đến đây, biểu cảm của Lâm Hàm trở nên khó tả, sự mệt mỏi do ác mộng cũng bị xua tan không ít.
Cậu thực sự không biết phải đánh giá Hạ Vân Đình như thế nào.
Lâm Hàm thậm chí còn tưởng tượng, nếu mình không có khả năng đọc tâm trí, cậu sẽ nhìn nhận đối phương ra sao.
Nhưng cậu nghĩ rất lâu mà không có một câu trả lời rõ ràng.
Cậu dứt khoát dậy khỏi giường, chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc.
Trong khi đó, ở phòng chỉ huy, Lục An Hòa trước tiên lịch sự gõ cửa nhưng bên trong không có ai đáp lại.
"Anh ở đây không? Tôi đã tìm anh cả buổi sáng."
Không có tiếng trả lời.
Lục An Hòa gọi vào đường dây nội bộ của Hạ Vân Đình, sau một lúc lâu mới kết nối được, anh ta hỏi: "Anh ta đâu rồi?"
Hạ Vân Đình không thể dậy muộn, cũng không thể không có mặt ở phòng chỉ huy vào lúc này.
Đối phương không nói gì, Lục An Hòa chỉ nghe thấy một chút tiếng thở.
Sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, nhớ lại mùi hương thoang thoảng khi rời đi hôm qua.
Một cảm giác bất an trào dâng, Lục An Hòa gần như không do dự, lập tức quay người chạy theo hướng ngược lại.
Anh ta thực sự đã sơ suất.
Từ hôm qua anh ta đã nên cảnh giác chuyện kỳ phát tình của Hạ Vân Đình đã đến rồi.
...
Lâm Hàm hôm nay cố tình không gọi "phần ăn đặc biệt của thượng tướng", sau khi ăn trưa xong, cậu ở trong phòng không ra ngoài, tiếp tục một mình nghiên cứu bản vẽ, ngồi trước bàn viết viết vẽ vẽ.
Khi cậu chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc, cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ.
"Lâm tiên sinh có ở đây không?" Là giọng của Lục An Hòa.
Lâm Hàm bước ra mở cửa, thấy Lục An Hòa đang mỉm cười đứng ở cửa, trên tay còn ôm một đống đồ ăn vặt.
"Sống có quen không?" Lục An Hòa dùng cằm chỉ vào đống đồ trong tay: “Đây là đồ tôi tích trữ trong phòng, sợ cậu thấy căn cứ quá nhàm chán, nên "tuồn" một ít cho cậu."
Lâm Hàm nhận lấy, cảm ơn, Lục An Hòa xua tay tỏ ý không cần để ý.
"Đợt tuyển chọn đầu tiên kết thúc sẽ có hai ngày nghỉ ngơi, lúc đó có lẽ cậu sẽ bận rộn hơn.” Lục An Hòa nói: “Tôi ngồi tâm sự chút với Lâm tiên sinh nhé?"
Lâm Hàm mời anh ta vào, rót cho Lục An Hòa một cốc nước.
Lục An Hòa tính cách tốt, nói chuyện thú vị, còn biết tìm chủ đề, nên Lâm Hàm cảm thấy không có áp lực khi giao tiếp với anh ta, trò chuyện cũng thoải mái.
"Đúng rồi, kể cậu nghe một tin đồn.” Lục An Hòa nói: “Hôm nay trong doanh trại có một tân binh đến kỳ phát tình, suýt nữa xé xác đồng đội."
"Người đó còn trẻ, chính mình còn suýt không nhận ra, may mà giáo quan bên cạnh phát hiện sớm, kịp thời kéo ra, bây giờ đang bị cách ly rồi."
“Kỳ phát tình, đáng sợ như vậy sao?” Lâm Hàm tò mò hỏi.
“Tuỳ người mà có cách giải quyết khác nhau.” Lục An Hòa suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Có người thì không thể tiếp cận, có người thì nhẹ nhàng.”
“Nếu nghiêm trọng thì có gây hại đến người xung quanh không?”
“Sao mà nói được… Dù sao nếu là người rất quan trọng thì không có đâu.” Lục An Hòa nói: “Cho dù lúc đó chúng tôi có mất tỉnh táo đến đâu nhưng những điều khắc sâu nhất trong đầu vẫn là sẽ không làm tổn thương người ấy.”
Anh ta nói rồi có chút ngượng ngùng: “Lâm tiên sinh đừng cười tôi nhé, mỗi lần đến kỳ phát tình, tôi đều nắm chặt chìa khóa của Zeus trong tay, còn hiệu quả hơn cả omega nào đến, có nó là tôi thấy an tâm.”
Lâm Hàm nheo mắt, không tỏ ra bất cứ sự khó chịu hay ngạc nhiên nào: “Vậy khi nó cần kiểm tra định kỳ, cứ gửi đến chỗ tôi, tôi sẽ xem có thể giúp thêm vài tính năng, hoặc nâng cấp một chút không.”
Mắt Lục An Hòa bỗng sáng rực lên, vô cùng phấn khích: “Thật sao Lâm tiên sinh! Tốt quá, tốt quá!”
Lâm Hàm cũng cười theo anh ta: “Không vấn đề gì.”
Lục An Hòa vốn đã rất dễ gần, thêm vào việc anh ta rất có thiện cảm với Lâm Hàm, lại nghe nói có thể nâng cấp cơ giáp của mình, không khỏi nói nhiều hơn: “Zeus thực sự đã đồng hành với tôi lâu lắm rồi, tôi biết nó yếu hơn so với những cơ giáp cao cấp khác về mặt tấn công nhưng tôi vẫn muốn nâng cấp nó từng lần một chứ không nỡ thay đổi, dẫu sao cũng có tình cảm rồi. Tôi đã nghĩ rồi, nếu sau này không thể sử dụng nữa, tôi sẽ gửi chìa khóa của nó vào viện bảo tàng Ngân Hà, khi già rồi còn có thể nhớ về nó, tôi đã tiết kiệm tiền đủ rồi... ”
Lục An Hòa gãi đầu: “Lâm tiên sinh chắc thấy tôi ngốc lắm.”
Lâm Hàm phủ nhận: “Không, rất tốt mà.”
“Eh?”
“Tôi nghĩ có thứ gì đó để lưu vào viện bảo tàng là rất tốt.” Lâm Hàm nhẹ nhàng mỉm cười, mắt cụp xuống: “Ai lại như tôi này, suy nghĩ mãi vẫn không biết nên lưu cái gì.”
“Phải rồi.” Lâm Hàm nhìn Lục An Hòa dường như muốn an ủi cậu, bèn tiếp tục nói: “Không biết thượng tướng có lưu trữ gì trong viện bảo tàng Ngân Hà không?”
Biểu cảm của Lục An Hòa thoáng cứng lại, sau đó nói: “Không có.”
Hoá ra Hạ Vân Đình cũng không có.
Lâm Hàm không biết mình có cảm giác gì, thậm chí không biết tại sao lại hỏi Lục An Hòa câu hỏi này, nếu Lục An Hòa trả lời là có, cậu sẽ có suy nghĩ gì?
Cậu nghĩ không ra, chỉ gật đầu: “Ừ, tôi hiểu rồi.”
Hai người im lặng một lúc.
Một lát sau, Lục An Hòa hít một hơi sâu, phá vỡ sự im lặng.
“Lâm tiên sinh.” Giọng anh ta bỗng trầm xuống: “Thực ra tôi đến tìm cậu… là có chuyện muốn nhờ cậu.”
Lâm Hàm ngước mắt nhìn anh ta: “Chuyện gì vậy.”
“Hôm nay thượng tướng… đến kỳ phát tình rồi.”
“Tôi biết đến tìm cậu thật là vô lý, thật quá đáng nhưng tôi không nghĩ ra cách nào khác.”
Lâm Hàm không bất ngờ với lời nói của Lục An Hòa.
Dù sao một alpha lại đi nói chuyện kỳ phát tình với mình, không ai hơi đâu làm vậy.
Lục An Hòa cắn răng: “Cậu không muốn cũng đừng miễn cưỡng… Tôi chỉ là đến thử vận may thôi, thử một chút ấy mà.”
Dù sao trong căn cứ này không còn omega nào khác... Tất nhiên đó không phải là điểm quan trọng, điểm quan trọng là cậu rất đặc biệt trong mắt thượng tướng.
Câu này Lục An Hòa không nói ra.
“Tôi không biết phải giải thích thế nào với cậu… Nhưng tôi tin thượng tướng sẽ không làm tổn thương cậu.”
Vừa bước vào căn phòng riêng của Hạ Vân Đình, Lâm Hàm đã ngửi thấy mùi hương nồng nặc của gỗ mun.
Dựa vào bản năng sinh lý bài xích đồng loại, Lục An Hòa không thể ở lại thêm một giây nào, trước tiên là chào Hạ Vân Đình, sau đó lại nói với Lâm Hàm: “Thật xin lỗi, Lâm tiên sinh.”
"Thông tin liên lạc của tôi đã mở kênh khẩn cấp cá nhân dành cho cậu. Nếu có bất kỳ tình huống nào ngoài ý muốn, tôi sẽ xuất hiện ngay lập tức." Lục An Hòa lặp lại lần nữa, vì thật ra gọi Lâm Hàm đến đây là điều rất có lỗi.
"Tôi biết rồi." Lâm Hàm gật đầu.
Lục An Hòa đứng thẳng, ánh mắt kiên định nhìn Lâm Hàm, sau đó tay phải tháo mũ, bốn ngón tay trái chụm lại đặt lên vai phải, cúi người tỏ lòng kính trọng với Lâm Hàm bằng một nghi lễ hoàn chỉnh của Đế quốc.
Nghi lễ này thường chỉ dùng cho hoàng tộc hoặc các quý tộc có địa vị cao. Nếu không phải vậy, việc một người thực hiện nghi lễ này với người khác chứng tỏ người đó có một ủy thác hoặc yêu cầu rất quan trọng, mong đối phương đồng ý.
"Chắc là không công bằng với cậu, dù sao cậu cũng chưa gặp thượng tướng nhiều lần.” Lục An Hòa vẫn cúi đầu, nói xong mới chậm rãi ngẩng lên: “Nhưng mỗi lần thượng tướng vào kỳ phát tình đều... Rất khổ sở, tôi không tìm được cách nào giúp ngài ấy giảm bớt, nên mới mạo muội mời cậu đến."
Lâm Hàm nhớ lại những gì Lục An Hòa nói về việc anh ta thích cầm chìa khóa của mình trong kỳ phát tình, cậu vô thức nhìn Hạ Vân Đình rồi nói với Lục An Hòa: “Được."
Sau đó cậu còn thêm một câu: “Không sao."
Lục An Hòa lúc này mới kính cẩn quay người, lui ra ngoài đóng cửa lại.
Khi cửa đóng lại, Lâm Hàm mới quay đầu nhìn Hạ Vân Đình ngồi bên cạnh.
Hạ Vân Đình trong kỳ phát tình trông không khác ngày thường là mấy nhưng nhìn kỹ sẽ thấy sự thay đổi rõ rệt.
Lúc này, giữa lông mày Hạ Vân Đình có vẻ lạnh lùng hơn, ánh mắt cũng sâu thẳm hơn so với ngày thường. Thấy Lâm Hàm nhìn, anh bèn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cậu.
Nếu không biết trước Hạ Vân Đình đang trong kỳ phát tình, ánh mắt này có thể lạnh lẽo đến mức khiến Lâm Hàm cảm thấy khó chịu.
Cậu không thấy rõ trong mắt Hạ Vân Đình có gì, cụ thể thì không nói được nhưng cảm nhận được trạng thái của anh không tốt.
Không khí tràn ngập hương tin tức tố của Hạ Vân Đình khiến đôi chân Lâm Hàm hơi mềm nhũn, nhưng kỳ lạ là sau khi Lục An Hòa đóng cửa, cảm giác nhức nhối và châm chích giảm đi nhiều. Mặc dù bây giờ Lâm Hàm như đang ngâm mình trong hương gỗ mun của Hạ Vân Đình nhưng cậu không cảm thấy khó chịu nhiều.
Như thể Hạ Vân Đình biết điều đó sẽ khiến cậu khó chịu nên cố ý kiềm chế tính tấn công của tin tức tố vậy.
Lâm Hàm đứng yên không động đậy.
Hạ Vân Đình thực sự rất kỳ lạ.
Ngay lần gặp đầu tiên với Lâm Hàm, đã có suy nghĩ như vậy, đối với bất kỳ omega nào cũng khó mà không giận.
Thậm chí còn... còn dùng tin tức tố của mình cho vào khẩu phần ăn, khiến Lâm Hàm vừa tức giận vừa buồn cười.
Nhưng anh lại cố gắng chỉ dẫn cậu mở cơ giáp, sẽ ngay lập tức không để cậu nhìn thấy cảnh máu me, sẽ vụng về nhưng dũng cảm mời cậu khiêu vũ, còn nói: "Cậu rất đẹp."
Lâm Hàm vẫn im lặng nhìn anh.
Alpha càng cao cấp, kỳ phát tình đến càng dữ dội đáng sợ, đây cũng được coi là hình phạt cho việc họ bẩm sinh có nhiều hơn người khác.
Theo lời Lục An Hòa, có lần Hạ Vân Đình đến kỳ phát tình, anh ngồi một mình trong chiếc m2742 của mình suốt ba ngày, cuối cùng không ai dám hỏi anh đã trải qua những gì.
Trong không gian tĩnh lặng, tràn ngập tin tức tố của Hạ Vân Đình, mùi hương vốn điềm tĩnh giờ đây lan tỏa khắp không gian nhỏ hẹp, biến đổi dần dần trở nên dày đặc vô cùng, thậm chí mang theo một chút cám dỗ.
Giống như đang gửi một lời mời nào đó đến omega - "Cậu xem, tôi đang ở đây."
Lâm Hàm có kiến thức sinh lý khá tốt, đại khái biết được alpha trong kỳ phát tình cần gì, hình như là cũng giống kỳ phát tình của omega.
An ủi, vuốt ve, hôn, lên giường, hoặc đánh dấu bằng tin tức tố.
Dĩ nhiên Lâm Hàm chỉ có thể làm điều đầu tiên.
Cậu do dự một lúc rồi mở miệng.
"Thượng tướng."
Lâm Hàm cách anh một mét, thử gọi: "Nghe thấy không?"
Hạ Vân Đình không nói gì, chỉ lạnh lùng gật đầu.
Cũng may, vẫn còn lý trí.
Lâm Hàm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vừa gọi xong, cậu lại không biết nên tiếp tục nói gì.
Có nên hỏi anh có cần giúp đỡ không?
Hay là nói thẳng ra, tôi có thể giúp anh?
Cậu đang ngồi bên cạnh, Hạ Vân Đình bỗng nhiên lên tiếng.
"Có đau không?" Anh ngẩng đầu nhìn Lâm Hàm, thần sắc lãnh đạm, môi mấp máy, hỏi.
Lâm Hàm còn chưa hiểu câu này có ý gì thì đã thấy Hạ Vân Đình đứng dậy khỏi ghế.
Sắc mặt của Hạ Vân Đình lạnh lùng như có thể làm người khác bị đóng băng, anh không nói gì, chỉ mang theo lượng lớn tin tức tố cùng với áp lực mà một omega không thể phản kháng, bước về phía cậu.
Thông thường, một omega gặp phải tình huống này thường sẽ sợ hãi nhưng Lâm Hàm vẫn đứng nguyên tại chỗ, không lùi lại, cũng không có bất kỳ cảm xúc nào khác.
Dường như cậu biết, Hạ Vân Đình sẽ không làm hại mình.
... Dù cho đang trong giai đoạn mẫn cảm nguy hiểm như vậy.
Ánh sáng trong phòng không quá sáng, Hạ Vân Đình đứng thẳng trước mặt Lâm Hàm, cúi đầu nhìn cậu.
Ánh sáng rơi xuống người cả hai, mà Lâm Hàm hơi thấp hơn một chút, từ góc độ khác nhìn qua, thân hình của Hạ Vân Đình hoàn toàn bao phủ lấy cậu, bóng của cả hai đổ lên nhau.
Hạ Vân Đình đưa tay ra, chạm vào sau gáy của Lâm Hàm.
Ngón tay của anh nóng rực, lại có chút thô ráp, việc lâu ngày bóp cò súng khiến hai bên ngón trỏ của anh có những vết chai do súng để lại, anh chuẩn xác tìm được vị trí, đặt lên tuyến thể của Lâm Hàm.
Tuyến thể, bộ phận yếu ớt nhất của omega đột nhiên bị người ta chạm vào, Lâm Hàm vẫn theo bản năng khẽ run lên, nhắm mắt lại.
Hạ Vân Đình không dùng sức, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa tuyến thể của Lâm Hàm, một lát sau lại tập trung nhìn.
Tuyến thể của đối phương bị một lớp da trắng lạnh bao phủ, hoàn hảo và mịn màng, trông rất mỏng, chỉ cần cắn nhẹ một cái là có thể phá vỡ.
Như xác nhận tuyến thể của Lâm Hàm không bị tổn thương, sắc mặt lạnh lùng của Hạ Vân Đình hơi mềm lại nhưng ngón tay vẫn chưa rời đi ngay, lặp lại động tác ban nãy.
"Có đau không?"
Lâm Hàm hiếm khi cảm thấy bối rối nhưng vẫn lắc đầu.
"Thượng tướng..."
Lâm Hàm chậm rãi gọi anh.
"Ừ." Hạ Vân Đình đáp, ánh mắt rời khỏi tuyến thể của đối phương, nhìn lên mặt cậu.
Anh nhìn thẳng vào mắt Lâm Hàm.
Lâm Hàm ngước lên nhìn đôi môi lạnh lùng của anh, nhìn cặp lông mày sâu sắc và đôi mắt xanh thẳm ấy.
"Không thể đánh dấu.” Hạ Vân Đình âm sắc trầm thấp, như đang tự nói với mình, lẩm bẩm lặp lại: “Không thể đánh dấu."
"Sẽ rất đau." Anh tự nói chuyện.
Lâm Hàm sững sờ.
Cậu muốn nói, tôi có thể thả ra một chút tin tức tố, anh sẽ không khó chịu như vậy.
Nhưng Hạ Vân Đình khó chịu đến mức nào?
Cậu không biết.
"Thượng tướng." Lâm Hàm gọi anh lần thứ ba.
Ánh mắt Hạ Vân Đình di chuyển đến đôi môi của Lâm Hàm, im lặng trả lời.
"Ngài..."
Lâm Hàm vừa thốt ra từ này, chợt nhớ tới trước đây Hạ Vân Đình đã từng nói, đừng dùng kính ngữ với anh.
Lâm Hàm cảm thấy bàn tay Hạ Vân Đình đặt trên tuyến thể của mình dừng lại, sau một lát thì dần hạ xuống.
Giây tiếp theo, Hạ Vân Đình lặng lẽ nâng tay, ôm chặt Lâm Hàm vào lòng mình.
Mùi hương tin tức tố của Hạ Vân Đình không bị kiềm chế nữa. Nó mang theo sự mạnh mẽ và áp đảo vốn có của một alpha cấp cao, nhưng khi cánh tay anh ôm lấy Lâm Hàm lại có một sự dịu dàng khác thường, không thể từ chối được.