May là Lâm Hàm hiện đang đeo găng tay nên cậu không biết Hạ Vân Đình đang nghĩ gì vào lúc này.
Sau khi Hạ Vân Đình nói xong câu đó, anh lại quay mặt đi, chỉ còn lại Lâm Hàm đứng một mình nhìn anh với vẻ bối rối.
“Cách xưng hô này... có vấn đề gì sao?”
“Không có gì.” Hạ Vân Đình cất súng của mình, đứng quay lưng về phía Lâm Hàm: “Chỉ là không cần phải xa cách như vậy thôi.”
“Thượng tướng...” Lâm Hàm muốn nói gì đó nhưng Hạ Vân Đình đã bước nhanh đến cửa, không quay đầu lại mà rời đi.
Thế là những gì cậu định nói đành phải bỏ dở.
Không cần phải xa cách... nhưng họ cũng đâu có thân thiết lắm?
Cậu nhìn bóng lưng của Hạ Vân Đình rồi nhìn lại khẩu súng trong tay, có điều gì đó lướt qua trong tâm trí.
Thực ra cậu không chỉ muốn hỏi về vấn đề xưng hô này, cậu còn muốn hỏi vết thương của anh đã đỡ hơn chưa.
Nếu đã cẩn thận đến mức chuẩn bị sẵn súng cho mình, lại còn ở trong căn cứ thì liệu hung thủ thật sự lần trước đã được tìm ra chưa?
Có khoảnh khắc nào đó Lâm Hàm thậm chí muốn nói cho Hạ Vân Đình về năng lực của mình, sau đó hỏi anh có cần sự giúp đỡ của mình không.
Dù gì, cách một lớp máu, thịt và da, việc biết được suy nghĩ thật sự của đối phương cũng không dễ.
Tuy nhiên, nếu Lâm Hàm nói cho Hạ Vân Đình về điều này, có lẽ người đầu tiên cảm thấy lúng túng sẽ là anh.
Lâm Hàm gác lại những suy nghĩ và cất khẩu súng mà Hạ Vân Đình đưa cho mình, rời khỏi phòng huấn luyện bắn súng.
Thời gian không còn sớm, sau khi Lâm Hàm rời đi, Hạ Vân Đình đã xác nhận tiến độ tuyển chọn với Lục An Hòa rồi vẫn không yên tâm quay trở lại căn cứ số 1.
Khi đẩy cửa bước vào, Lục An Hòa đang giám sát qua màn hình, thấy Hạ Vân Đình tới liền chào một cái: “Hiện tại mọi thứ đều bình thường. Chỉ có tỷ lệ bị loại cao hơn năm ngoái, giai đoạn đầu tiên còn hai ngày nữa, hôm qua còn một nửa, hôm nay gần như không đủ một nửa rồi.”
Lục An Hòa xem qua số liệu, báo cáo: “Lần này tổng cộng có bốn vạn người, alpha một vạn hai, beta hai vạn tám, kết quả bây giờ loại bỏ theo quy tắc. Ngoài những người không thể hoàn thành vòng đầu tiên nên trực tiếp bị loại, trong số người tự nguyện rút lui thì alpha còn nhiều hơn cả beta.”
“Điều quan trọng là nhiều alpha rút lui với lý do không thể chịu khổ... Đúng là được nuông chiều quá mức mà.” Lục An Hòa tặc lưỡi một tiếng, trên khuôn mặt hiếm khi lộ ra vẻ giận dữ: “Nói là cảm thấy với tinh thần và thể lực của mình có thể làm việc khác, còn có người nói rằng huấn luyện thế này không hợp lệ, định viết thư lên hội đồng khiếu nại ngài.”
Hạ Vân Đình tháo mũ xuống, mặc dù vẫn chưa mở miệng, ánh mắt anh đã có thêm một chút khinh miệt.
Việc tuyển chọn người lái cơ giáp diễn ra hàng năm, tình huống như vậy không hiếm gặp.
Hạ Vân Đình không nói gì, chỉ trầm mặt xuống, nhận danh sách những người bị loại từ tay Lục An Hòa.
Do đế quốc ngày càng phát triển phồn thịnh, những người trẻ tuổi đã quen sống trong nhung lụa, nhiều người trở nên lười biếng và kiêu ngạo, cả ngày chỉ biết lý thuyết suông, nghĩ rằng chỉ cần có một bộ cơ giáp trước mặt là có thể điều khiển, tự tin cho rằng mình chính là Hạ Vân Đình tiếp theo, kết quả khi vào căn cứ, nhìn thấy khóa huấn luyện khắc nghiệt, chân họ liền mềm nhũn, lập tức muốn rút lui.
Nếu không ở trong tình cảnh đó, không ai có thể thấy được những cơn sóng ngầm dưới sự bình yên.
Ngay cả việc Hạ Vân Đình bị ám sát cũng đã lên báo, họ cũng chỉ biết chế giễu kẻ hành thích không tự lượng sức rồi nhân tiện ca ngợi Hạ Vân Đình, nói rằng những trò nhỏ nhặt này làm sao có thể làm tổn thương anh.
Vòng tuyển chọn đầu tiên là kiểm tra thể lực thuần túy, huấn luyện cường độ cao có thể nhanh chóng nhận ra khả năng chịu đựng của cơ thể người tham gia. Nếu không phải Lục An Hòa cản lại, Hạ Vân Đình có lẽ đã làm cho khắc nghiệt hơn nữa.
Các binh sĩ đăng ký không có phòng riêng, cần phải ở chung cùng đồng đội trước khi vào vòng thứ hai.
Ngoài nhà vệ sinh, hầu như mọi nơi đều có giám sát, quan sát mọi hành động của tân binh từ mọi góc độ.
Ngoài các huấn luyện viên cơ bản sẽ trực tiếp đối mặt với những binh sĩ này, mỗi giai đoạn đều có người chuyên trách giám sát, từng chi tiết đều sẽ được chấm điểm, mỗi người có một trăm điểm, bị trừ hết sẽ bị loại.
Trong tay Hạ Vân Đình là bảng điểm đã được sắp xếp lại, ngoài những người bị loại, cũng không thiếu những người nổi bật.
Hiện tại đứng đầu là một alpha tên Kỳ Gia Mộc, chỉ vì lần đầu không hiểu quy tắc mà bị trừ một điểm, còn lại biểu hiện đều hoàn hảo.
Đứng sau là một vài beta, họ có thể thể lực và tinh thần không bằng alpha nhưng nỗ lực bù lại cuối cùng cũng có thể đưa họ lên hàng đầu.
Trời đã sụp tối, các binh sĩ tạm ngừng huấn luyện, bắt đầu tản ra các căn tin của từng căn cứ để ăn uống.
Lúc này Hạ Vân Đình mới rời mắt khỏi màn hình, xoa xoa lông mày.
Lục An Hòa làm gì cũng nhanh, tốc độ ăn cơm cũng thuộc hàng top, sau khi xong việc liền vội vàng chạy tới căn tin... Dù thực đơn giống nhau nhưng nếu đến sớm ít nhất còn có thể ăn chút đồ tráng miệng khác biệt.
Nhưng vừa bước ra cửa, Lục An Hòa cảm thấy kỳ lạ nên nhíu mũi.
“Lão đại.” Anh ta nghi ngờ hỏi: “Vừa nãy anh đã làm gì với Lâm tiên sinh?”
Hạ Vân Đình không hiểu tại sao Lục An Hòa lại hỏi như vậy: “Dạy cậu ấy sử dụng súng.”
“Chỉ thế thôi?” Lục An Hòa dường như vẫn không tin.
Hạ Vân Đình không hài lòng liếc qua: “Chỉ thế thôi.”
“...Ồ.” Lục trung tá ủy khuất đáp: “Tôi còn tưởng hai người...”
“?”
“Khụ, đã dung hợp tin tức tố.” Lục An Hòa lanh trí chọn một cách diễn đạt mà mình nghĩ sẽ không sai.
“Vì tôi luôn cảm thấy... hình như ngửi thấy một chút tin tức tố của anh.” Lục An Hòa bổ sung hoàn chỉnh.
Lục An Hòa là một alpha, do thiên tích bài xích đồng loại, anh ta có thể nhạy bén ngửi thấy tin tức tố của đồng loại.
Tuy nhiên,Hạ Vân Đình thực sự không làm gì với Lâm Hàm... không chỉ không làm, mà còn cách khá xa, anh mặt lạnh nói: “Không có. Đi ăn cơm của cậu đi.”
Lục An Hòa “ừ” một tiếng rồi rời đi.
Hạ Vân Đình thì gọi nhân viên nội bộ mang bữa tối tới, bản thân tiếp tục ở lại phòng chỉ huy một mình.
Chờ Lục An Hòa đi rồi, anh mới rảnh rỗi ngẫm lại chuyện vừa rồi.
Anh thật sự chỉ đơn thuần vì nghĩ cho sự an toàn của Lâm Hàm mới muốn đưa súng cho cậu rồi dạy một vài kiến thức cơ bản.
Dù không thừa nhận lời của Lục An Hòa về tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, anh cũng không phủ nhận bản thân thực sự có thiện cảm với Lâm Hàm, nếu không cũng sẽ không tò mò về tin tức tố của cậu, sẽ không muốn gặp cậu, sẽ không muốn mời cậu đến vũ hội...
Chính anh cũng biết omega đó đặc biệt.
Anh vào quân đội quá sớm, sớm đến mức đã coi vinh quang và nhiệm vụ của đế quốc là sứ mệnh không thể thay đổi của bản thân, luôn trung thành, luôn kiên định.
Khi một người bị chú ý quá lâu, căng thẳng quá mức, thường sẽ quên mất làm thế nào để trở thành một người bình thường.
Đừng nói đến những chuyện này, anh còn không biết cách biểu đạt cảm xúc của mình.
Một alpha bình thường sẽ có những cảm xúc như thế nào? Có hành động đặc biệt gì với omega mình thích?
Họ sẽ biểu hiện ra sao trước omega, sẽ làm những gì với đối phương, liệu có giống như lời Lục An Hòa nói, vùi đầu vào cổ đối phương, dùng răng nanh sắc bén đâm thủng tuyến thể mỏng manh dễ vỡ của đối phương, tiêm vào tin tức tố của mình?
Nhưng mà...
Hạ Vân Đình vô thức dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ răng nanh alpha sắc bén của mình, suy nghĩ.
Omega đó trông sạch sẽ và đẹp đẽ như vậy, nếu cắn xuống, đối phương sẽ rất đau đúng không.
Cậu có nhắm mắt lại vì không chịu nổi, hay là đau đến mức mắt đẫm lệ không?
Hạ Vân Đình nhớ lại Lâm Hàm hỏi mình, cậu nhìn anh hỏi tại sao không cần dùng kính ngữ.
Anh không thể trả lời, chỉ có thể vội vàng rút lui.
... Bởi vì ngay cả Hạ Vân Đình cũng không biết.
Chỉ cần nghe thấy đối phương lễ phép ôn hòa nói “Ngài” rồi nhìn vào mắt mình cười, Hạ Vân Đình bèn không khỏi nghĩ nhiều hơn, nghĩ đến những việc có thể làm tổn thương omega.
Vậy nên anh thử cố gắng giữ khoảng cách với đối phương một hai bước, thử đè nén cảm xúc mơ hồ trong lòng, thử chỉ đơn thuần đối xử bình thường với đối phương.
Nhưng cũng chính vì thế, mà sự điềm tĩnh và tự chủ anh luôn có đã gần như không thể kiềm chế được, anh suýt nữa tiết lộ tin tức tố.
Đối phương tiến một bước, anh liền lùi một bước.
Anh sợ tin tức tố của mình sẽ khiến đối phương sợ hãi, lại sợ cậu có phản ứng gì khác.
Gần như không thể chịu nổi.
Hạ Vân Đình cảm thấy khó nói thành lời, lại thấy không thể tin được.
Ngoài việc huấn luyện không ngừng, anh thiếu thốn quá nhiều thứ.
Nhưng ít nhất theo anh nhận thức, nếu thực sự thích một người, sẽ không làm đối phương đau.
Nếu làm tổn thương omega mình thích thì đó đâu phải là thích chứ?
Dù sao ngày đầu tiên đến căn cứ, thêm việc tuyển chọn còn dừng lại ở giai đoạn đầu tiên, Lâm Hàm tạm thời không có việc gì liền trở về phòng mình.
Trong thời gian tuyển chọn người lái, thiết bị liên lạc của cậu không thể liên lạc với bên ngoài, Lục An Hòa đã đưa cho cậu mật mã của đường dây nội bộ căn cứ, còn chu đáo thêm vào một số liên lạc của các nhân viên nội vụ mà Lâm Hàm có thể cần, giúp cậu nhanh chóng thích nghi.
Trưởng nhóm nội vụ nghe Lục An Hòa nói đây là kỹ sơ cơ giáp được thượng tướng đích thân mời đến, ngoài ra không biết gì thêm, chỉ biết nhất định phải chiêu đãi cẩn thận.
Anh lịch sự gõ cửa phòng Lâm Hàm, sau khi cậu mở cửa liền tự giới thiệu một chút, lại biết được đối phương là omega, thể chất không tốt, lập tức nói sẽ mang dịch dinh dưỡng đặc biệt của quân đội đến cho cậu, hiệu quả chắc sẽ tốt hơn loại cậu tự mua.
Còn về thuốc ức chế là vật dụng cá nhân, Lâm Hàm nói mình mang rồi, không cần chuẩn bị thêm.
Trưởng nhóm nội vụ ghi nhớ từng việc một: "Đúng rồi, tôi thuận tiện mang bữa tối cho cậu nhé? Nhưng vì để rèn luyện thể lực của người lái căn cứ, ở đây bữa ăn đều được chuẩn bị thống nhất, nếu Lâm tiên sinh thấy không hợp khẩu vị có thể nói với tôi, tôi có thể làm riêng cho cậu."
Lâm Hàm không thích làm phiền người khác, hơn nữa cậu cũng không quá kén chọn về ăn uống, phẩy tay: "Không cần đâu. Cứ như mọi người là được rồi."
Dù sao omega có thể chất kém nếu muốn bổ sung thể lực cũng phải dùng dịch dinh dưỡng.
Đối phương gật đầu, nói đại khái về nội dung bữa ăn: "Cơ bản là như vậy. Nhưng trong thời gian này thượng tướng có một phần đặc biệt của riêng anh ấy, còn lại cũng giống mọi người."
Phần ăn đặc biệt?
Lâm Hàm không nhịn được hỏi: "Có phải vì thể chất của anh ấy mà cần ăn thêm món khác không? Có gì khác bình thường lắm không?"
Chẳng lẽ là vì thể chất của đối phương mà cần ăn món phụ?
Lâm Hàm có chút tò mò, cậu nhớ Lục An Hòa từng nói, Hạ Vân Đình là người rất nhàm chán, khẩu phần ăn nhiều năm không thay đổi, ngay cả khi về trang viên của mình cũng không biết tận hưởng, sao giờ lại có thêm một phần ăn đặc biệt.
Không ngờ sau khi cậu hỏi ra, góc mắt trưởng nhóm nội vụ cũng giật giật.
Dù sao ngay cả anh cũng không biết ý nghĩa của phần đặc biệt này.
Đối phương cẩn thận, thành thật trả lời: "Thực ra… cũng không khác lắm."
Lâm Hàm gật đầu, không hỏi thêm.
"Đúng rồi.” Trưởng nhóm nội vụ đột nhiên nghĩ ra gì đó: “Mặc dù bữa ăn đặc biệt của thượng tướng không khác biệt lắm nhưng Lâm tiên sinh có muốn thử không?"
Nghe nói omega thích ngọt, vậy có lẽ Lâm tiên sinh cũng thích.
Vì căn cứ, quyết định chiêu đãi chuyên gia do thượng tướng mời đến cũng không sai, trưởng nhóm nội vụ nghĩ vậy.
Vì đối phương đã nói vậy, cộng thêm Lâm Hàm thực sự cũng rất muốn biết, không nghĩ nhiều bèn gật đầu: "Được, vậy thì tôi lấy phần đó."
Trưởng nhóm nội vụ liên tục đồng ý, sau khi hỏi thêm Lâm Hàm, thấy cậu tạm thời không cần gì khác thì rời khỏi phòng, đi chuẩn bị cho cậu.
Mười phút sau.
Lâm Hàm nhìn bữa ăn "đặc biệt của thượng tướng" trước mặt, không biết nói gì hơn.
Thức ăn chính và rau thịt đều không có gì đặc biệt, cách nấu nướng cũng đơn giản và lành mạnh.
Nhưng.
Cậu cầm lên một cái thìa nhỏ, biểu cảm phức tạp chọc vào chiếc bát sứ nhỏ không hề ăn khớp với phần ăn này.
Đó là một miếng caramel được nướng bằng đèn khò, trông có vẻ giòn giòn, màu sắc rất hấp dẫn.
Lâm Hàm vốn không có ý kiến gì về việc pheromone của mình là caramel.
Nhưng cậu không biết từ khi nào Hạ Vân Đình thêm món này vào bữa ăn của mình.
Thậm chí ban đầu cậu còn không dám nghĩ đến đây là hương vị của mình.
Để chứng minh thực sự không phải mình nghĩ nhiều, Lâm Hàm đặt thìa xuống, đứng lên, đóng hết cửa sổ lại, sau đó có chút xấu hổ mà giải phóng một ít pheromone của mình.
Hương thơm ngọt ngào nhanh chóng lan tỏa ra.
Lâm Hàm cầm lại dụng cụ ăn, thử cắn một miếng "đặc sản của Thượng Tướng".
So sánh hai bên, cậu mím môi, gương mặt kỳ quái xác nhận - hương vị này giống hệt của mình.
Lâm Hàm: "..."
Trong đầu cậu lại hiện lên lần đầu tiên hai người gặp nhau, giọng nói của đối phương lạnh lẽo, như con sông băng vừa tan chảy cuối mùa đông, mang theo sự lạnh lẽo còn sót lại chảy qua tai cậu...
"Thơm quá."
Lâm Hàm đẩy miếng caramel trước mặt ra.
Sao mà còn bắt đầu thay đổi cả khẩu phần ăn luôn rồi?