Lâm Hàm vừa ném băng gạc lên bàn, lại cảm thấy không nên bộc phát cơn giận trước mặt Hạ Vân Đình như vậy.
Nhưng cậu thực sự không hiểu tại sao người này, nhìn bề ngoài lạnh lùng, trong lòng lại có thể nghĩ đến nhiều thứ như thế?
Hơn nữa... vết thương này, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy rất đau rồi.
Cuộc sống hai mươi mấy năm của Lâm Hàm thực sự rất nhạt nhẽo, chưa từng chịu khổ, chưa từng gặp chuyện tồi tệ gì, nếu nói có ấn tượng sâu sắc nhất, có lẽ là sợ đau.
Sau khi phân hóa thành Omega, tâm trạng của Lâm Hàm vẫn khá bình tĩnh, chỉ là lúc mười tuổi, trong lòng âm thầm sợ hãi, nghĩ rằng làm Omega thì khi bị đánh dấu chắc chắn sẽ rất đau.
Khi học đại học, Lâm Hàm từng bị thương một lần, chi tiết cụ thể đã không nhớ rõ, chỉ có cảm giác đau nhói khắc sâu trong tâm trí cậu mãi không phai.
Nghĩ đến đây, Lâm Hàm quay đầu nhìn lại vết thương vừa được băng bó.
Dù cậu đã rất nhẹ nhàng, cũng đã cố gắng cầm máu nhưng bên ngoài vẫn dính một ít máu.
Thay thuốc xong, Lâm Hàm nhìn thấy Hạ Vân Đình đưa tay lấy chiếc áo sơ mi bên cạnh, cánh tay không bị thương nối liền với bả vai, lộ ra những đường nét cơ bắp hoàn hảo.
Trên vai và lưng của anh có những vết sẹo cũ nhưng so với vết thương vừa rồi thì chẳng là gì cả.
Sao anh có thể không thấy đau nhỉ?
Không những không thấy đau, mà còn...
Nghĩ lại, dù Hạ Vân Đình có nhận thức được tâm trạng của mình lúc này hay không thì phản ứng cũng đã quá rõ ràng rồi
Không nghĩ đến điều này thì thôi, nghĩ đến những lời vừa nghe được, mặt Lâm Hàm lại đỏ bừng, quay mặt đi không nhìn đối phương.
Da của cậu trắng, nên khi đỏ mặt rất dễ nhận ra.
Lửa giận vô cớ lại bùng lên, như muốn che giấu sự bối rối do những lời nói của người này gây ra, Lâm Hàm quyết định không để ý đến anh nữa, đứng dậy, không thèm nhìn Hạ Vân Đình, đi thẳng về phía cửa.
"… Đau lắm." Lâm Hàm vừa định mở cửa bước ra ngoài thì nghe thấy giọng nói trầm lặng của Hạ Vân Đình.
Cậu không kìm được, quay đầu lại nhìn anh.
Lâm Hàm không biết biểu cảm của mình lúc này ra sao, chỉ là cố gắng mím môi, để Hạ Vân Đình hiểu cậu thực sự đang rất giận.
Có lẽ vì sợ mình lại đỏ mặt, ánh mắt của Lâm Hàm có phần tránh né, rơi vào người Hạ Vân Đình nhưng không nhìn thẳng vào mắt anh.
Lâm Hàm cười lạnh trong lòng, nghĩ rằng nếu không nghe thấy những lời đó, có lẽ cậu đã tin thật.
Nhưng có người không nghĩ vậy.
Hạ Vân Đình dường như không hiểu tại sao người thanh niên trước đó còn ôn hòa, chủ động đề nghị thay thuốc cho mình, lại thay đổi sắc mặt trong vài phút ngắn ngủi, trông có vẻ giận dữ, thậm chí mặt còn... hơi đỏ.
Vết thương tất nhiên là đau, chỉ là trong vài phút vừa rồi, sự chú ý của anh không đặt vào vết thương.
Hạ Vân Đình không biết phải nói gì để làm cho thanh niên trước mặt vui vẻ hơn nhưng anh không muốn cậu rời đi như vậy.
"Đau lắm đấy." Như sợ Lâm Hàm không nghe thấy, Hạ Vân Đình im lặng một lúc rồi yên tĩnh lặp lại.
Lâm Hàm không biết nói gì.
Nếu là người khác, có lẽ Lâm Hàm đã chỉ ra ngay lập tức.
Nhưng người trước mặt lại khác, người sẽ chờ đến khi cậu vào buồng lái khác trong kỳ phát tình, mới thả một ít pheromone để an ủi cậu, sẽ kéo tay cậu lại khi cậu gặp nguy hiểm, không muốn cậu thấy cảnh máu me.
Anh thật sự là… rất kỳ quái.
Lâm Hàm càng nghĩ càng tức, cũng không biết bản thân đang tức cái gì. Nhưng bên cạnh cậu lại chẳng có thứ gì, cuối cùng chỉ có thể lấy một chiếc găng tay ra từ trong túi, ném về phía Hạ Vân Đình: “Nếu đau, chúc thượng tướng sớm lành vết thương.”
“Ồ.” Lần này Hạ Vân Đình không ngừng lại, nhận lấy găng tay nhanh chóng đáp một tiếng.
Nói xong, anh còn cúi đầu nhìn chiếc găng tay một cái.
Sau ngày hôm nay, Lâm Hàm quyết định mua một đống găng tay. Cậu rầm một tiếng đóng cửa lại.
Kết quả là, cậu chưa đi được hai bước, phía sau đã nghe thấy tiếng Hạ Vân Đình đuổi theo.
Lâm Hàm trong đầu chỉ nghĩ đến việc tránh xa tên biếи ŧɦái này một chút nhưng không biết tại sao cuối cùng vẫn dừng lại.
Nếu Hạ Vân Đình đi quá nhanh, có khi lại làm đau vết thương.
“Anh còn có chuyện gì sao?” Lâm Hàm hiếm khi không vui trả lời.
Hạ Vân Đình sau khi đuổi kịp Lâm Hàm, ngẩng đầu đưa găng tay lại cho cậu, trên mặt hiếm khi có chút biểu cảm nghi hoặc: “Của cậu.”
Lâm Hàm lười không muốn nhận.
“Tại sao tức giận?” Hạ Vân Đình có lẽ chưa bao giờ biết cái gọi là lòng vòng, không hiểu thì hỏi thẳng, còn hỏi ngay trước mặt người đang không vui.
Anh dám hỏi.
Lâm Hàm không dám nói chuyện.
Hạ Vân Đình dường như cũng không thấy ngại ngùng, Lâm Hàm không trả lời anh cũng không giận.
Đôi mắt xanh biếc của anh chỉ hơi tối lại một chút, sau đó tiếp tục mở miệng: “Tôi đưa cậu về.”
“Chuyện chưa điều tra rõ, lúc đó cậu lại ở cùng tôi, không an toàn.” Hạ Vân Đình nói ngắn gọn.
Lâm Hàm ngây người một chút, nói: “Tôi ở một mình cũng không sao.”
Nhưng Hạ Vân Đình không nói thêm, cũng không lùi bước, chỉ im lặng chờ đợi Lâm Hàm.
Sự im lặng này luôn khiến Lâm Hàm có một loại ảo giác, rõ ràng Hạ Vân Đình mới là người có địa vị cao nhất nhưng cậu lại cảm thấy đối phương đã trao toàn bộ quyền lựa chọn vào tay mình, còn mặc nhiên đồng ý với quy tắc này - nếu Lâm Hàm từ chối thêm một lần nữa, Hạ Vân Đình chắc chắn sẽ tôn trọng cậu mà rời đi nhưng nếu Lâm Hàm không nỡ từ chối thì coi như đã đồng ý với yêu cầu này.
Nhưng Lâm Hàm cũng biết, Hạ Vân Đình bây giờ mới là người không an toàn.
Nếu đối phương còn có đồng phạm, dù Hạ Vân Đình có thể chế ngự, vết thương vừa cầm máu chắc chắn sẽ lại bị rách toạc ra, khiến anh đau đớn thêm lần nữa.
Lâm Hàm là người sợ đau, chỉ cần nhìn vết thương thôi cậu cũng đã thấy màng mắt đau nhói, huống chi là chủ nhân của vết thương đó.
Cậu ngẩng đầu nhìn vị thượng tướng im lặng, biểu cảm trên mặt anh vẫn rất nhạt nhẽo, nếu không phải trên quân phục còn lưu lại vết máu, không ai có thể biết anh đã trải qua những gì, hoặc là… vừa nghĩ đến điều gì.
Lâm Hàm nhìn anh, nảy sinh một suy nghĩ kỳ lạ.
Rõ ràng bản thân có năng lực đọc tâm trí nhưng khả năng này lại khiến cậu càng không nhìn thấu người trước mắt.
“Đi thôi.” Cuối cùng cậu vẫn không thể nhẫn tâm từ chối, đồng ý.
Sau khi lên phi hành khí, hai người cũng không nói nhiều nhưng chức năng lái tự động đã giúp Hạ Vân Đình đỡ được không ít việc, cũng không cần động vào vết thương.
Một lát sau, Lâm Hàm nhìn thấy máy truyền thông tin của Hạ Vân Đình sáng lên, có người gọi, đoán chừng là Lục An Hòa.
Hạ Vân Đình không có ý định tránh mặt cậu, vì vậy tiếng của Lục An Hòa truyền ra: “Lão đại.”
“Ừ.”
“Người đó, không cứu được.” Giọng Lục An Hòa nghe rất chán nản: “Ngay cả ý thức cũng không tỉnh lại, bản thân không có chút ý chí sinh tồn nào, vừa đưa đến bệnh viện vài phút đã không qua khỏi.”
“Biết rồi.” Giọng Hạ Vân Đình rất bình tĩnh.
“Vì vậy tôi vừa kiểm tra lại người trong bữa tiệc chúc mừng trước đó, phát hiện hai người có điểm tương đồng.”
“Đều là omega, sau tuyến gáy đều có một vết sẹo.”
“Văn Thiên Nghiêu thì sao?” Hạ Vân Đình hỏi.
“Hoàng tử điện hạ không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, hơn nữa đã phân tích qua, khả năng là anh ta rất thấp.” Lục An Hòa nói rất nhanh: “Anh ta không có bất kỳ lý do nào để làm như vậy, nếu thật sự là anh ta, dù có lý do gì, cũng không thể ngốc đến mức làm chuyện này trong hoàn cảnh này. Hơn nữa, vừa rồi tôi luôn ở bên cạnh anh ta, những cảm xúc đó không thể nào là giả được.”
Lâm Hàm nhìn Hạ Vân Đình một cái. Ý là, những chuyện này để cậu nghe thật sự không sao chứ?
Hạ Vân Đình “Ừm” một tiếng: “Giữ lại thi thể, đừng để bệnh viện xử lý bừa bãi. Những việc khác đợi tôi về rồi nói.”
“Chuyện này tôi biết.” Lục An Hòa nói: “Vết thương của ngài không sao chứ? Lâm tiên sinh có…”
Giọng của anh ta kịp thời nhỏ lại.
“Có.” Hạ Vân Đình trả lời dứt khoát.
“Vậy ngài…”
“Cạch.” Hạ Vân Đình không đợi Lục An Hòa nói xong, cắt đứt máy truyền tin một cách dứt khoát.
Anh đậu xe trước cửa nhà Lâm Hàm, vẻ mặt lạnh lùng: “Đến nơi rồi.”
“Cảm ơn thượng tướng.” Lâm Hàm vừa mở cửa vừa cảm ơn Hạ Vân Đình.
“Đợi đã.” Hạ Vân Đình lại lên tiếng, như thể muốn nói gì đó.
“Sao vậy?”
Khi Lâm Hàm tò mò không biết vị thượng tướng này còn muốn nói gì thì thấy anh vụng về mở cái hộp bên cạnh ghế lái, lấy mấy gói đồ ăn vặt mà Lục trung tá giấu trong phi hành khí của anh ra, đưa hai gói cho Lâm Hàm: “Ăn không?”
“...Hả?” Lâm Hàm ngạc nhiên.
Ngài thật sự dùng đồ của cấp dưới để lấy lòng người khác sao?
Nhưng dù nghĩ vậy, Lâm Hàm vẫn lấy một gói để giữ thể diện cho anh.
Hạ Vân Đình thấy Lâm Hàm nhận mới bỏ mấy gói đồ ăn vặt còn lại vào hộp.
Lâm Hàm định nói lời tạm biệt với Hạ Vân Đình thì nghe thấy anh lên tiếng trước.
“Hết giận rồi chứ?”