Chương 12

Đôi môi Hạ Vân Đình luôn căng ra bỗng hơi thả lỏng một chút nhưng nhanh chóng nhớ ra điều gì đó, lại lập tức quay lại vẻ mặt lạnh lùng. Anh không né tránh mà hỏi thẳng Lục An Hòa:

“Nhanh vậy à?”

“?” Lục An Hòa vốn luôn cười, bỗng mở to hơn một chút, khẽ thì thầm bằng giọng mà Hạ Vân Đình không nghe thấy: “Chẳng phải anh thúc giục tôi sửa nhanh sao…”

May mà Lục trung tá thông minh hơn người, câu cuối chưa nói hết đã tự mình ngưng lại, sau đó anh ta dùng một giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói:

“Đúng vậy, Lâm tiên sinh nói lo lắng quốc sự, sợ trễ nải việc huấn luyện hàng ngày nên đã tăng ca để sửa xong.”

“Ồ.” Hạ Vân Đình không cảm xúc đáp lại một tiếng.

Ngược lại, Văn Thiên Nghiêu đứng bên cạnh đã hiểu ra chuyện gì, tò mò xác nhận: “Cơ giáp của Thượng tướng mang đi sửa rồi sao? Rõ ràng tôi nghe người khác nói lần trước đánh bại tinh tặc rất thuận lợi mà.”

Cơ giáp của Hạ Vân Đình sau khi bị hư hại đã được đưa thẳng đến phòng sửa chữa, việc anh bị thương cũng chỉ có rất ít người biết, nên Văn Thiên Nghiêu không nghe được tin tức cũng là bình thường.

“Vậy thượng tướng định khi nào để người mang tới?” Văn Thiên Nghiêu hỏi.

“Bây giờ.” Hạ Vân Đình giơ tay chỉnh lại cổ áo sơ mi vốn luôn chỉnh tề.

Văn Thiên Nghiêu nghĩ một lúc, cuối cùng đưa ra một đề nghị: “Nghe nói để người bên viện nghiên cứu mang đến còn mất khá nhiều thời gian, cơ giáp này quan trọng với thượng tướng như vậy, chi bằng để tôi cử người giúp ngài mang về?”

Hạ Vân Đình không nói gì.

Lục An Hòa lo sợ.

Văn Thiên Nghiêu tiếp tục: “Cơ giáp vốn dĩ khó vận chuyển, như vậy sẽ yên tâm hơn.”

“... ” Hạ Vân Đình hạ cánh tay dài từ cổ áo xuống, vẫn im lặng.

Lục An Hòa cắn răng: “Ý của thượng tướng là… ngài ấy sẽ tự mình đi…”

“Chỉ là lấy một cái cơ giáp thôi, có cần phải làm phiền thượng tướng đích thân đi không?” Văn Thiên Nghiêu không hiểu.

“Cái cơ giáp này khá đặc biệt, thượng tướng nói phải tự mình kiểm tra mới yên tâm.” Lục An Hòa mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cố gắng làm một máy dịch xuất sắc của nhà họ Hạ.

“Vậy sao.” Văn Thiên Nghiêu tin, ngay khi Lục An Hòa nghĩ rằng anh ta sẽ cáo từ, anh ta lại nói: “Vậy tôi cũng đi cùng các cậu.”

“...Hoàng tử điện hạ?” Lục An Hòa nhắm mắt lại.

“Tôi chưa từng đến viện nghiên cứu cơ giáp.” Văn Thiên Nghiêu nói: “Hơn nữa nghe các cậu nói, có vẻ Lâm tiên sinh đó rất giỏi, tôi cũng muốn gặp mặt.”

Lâm Hàm không ngờ, cậu chỉ truyền một tin, đợi Lục An Hòa bên kia hồi đáp rồi giao cho đồng nghiệp vận chuyển, không ngờ một giờ sau đã đưa cả hoàng tử điện hạ tới.

Cả viện nghiên cứu lại rơi vào một tình trạng hoang mang kinh hoàng.

Gần đây viện nghiên cứu bị làm sao vậy, là đắc tội với ai sao.

Tại sao thượng tướng vừa đến vài ngày, bây giờ hoàng tử điện hạ cũng tới?

M2742 rốt cuộc có ma lực gì?!

Lâm Hàm khá bình tĩnh, mặc đồng phục làm những việc cần làm, chờ đến khi Lục An Hòa gửi tin sắp đến, cậu mới đứng chờ trước xe bọc thép khổng lồ sẽ vận chuyển cơ giáp M2742.

Viện nghiên cứu không có cảnh quan tốt, phi hành khí dành riêng cho hoàng tử trực tiếp hạ cánh tại vị trí VIP trong sân nội viện. Vừa bước xuống phi hành khí, anh ta mơ hồ nhăn mày.

Tuy nhiên, Văn Thiên Nghiêu nhanh chóng nở nụ cười, bởi lẽ anh ta ngẩng đầu nhìn thấy cơ giáp của thượng tướng - M2742 đã được sửa chữa xong.

Hạ Vân Đình và Lục An Hòa cũng đi xuống theo.

Lâm Hàm nhìn thấy hoàng tử mặc lễ phục thanh lịch tiến về phía mình, như mọi người khác, cậu đưa tay đặt lên vai phải, cúi người, chào hoàng tử.

"Không cần quan tâm đến những lễ nghi rườm rà này." Văn Thiên Nghiêu trông có vẻ rất vui: “Cậu là Lâm Hàm đúng không? Xin chào, xin chào."

Nói xong, anh ta cười, khiêm tốn chìa tay về phía Lâm Hàm.

Cơ thể Lâm Hàm cứng lại.

Lần trước bị ép phải nghe âm thanh trong lòng của Hạ Vân Đình đã khiến cậu khá phiền não, giờ đứng trước mặt mình lại là hoàng tử mang dòng máu hoàng gia, càng không thể vô lễ mà không tháo găng tay.

Lâm Hàm đành lòng, chuẩn bị tinh thần nghe những tiếng không muốn nghe, tay trái đặt lên tay phải, định tháo găng tay để bắt tay với Văn Thiên Nghiêu...

"Cậu ấy mắc chứng thích sạch sẽ." Hạ Vân Đình không biết đã đứng bên cạnh hai người từ lúc nào, ánh mắt liếc nhìn Lâm Hàm đang chuẩn bị tháo găng tay, nói.

Lâm Hàm dừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn Hạ Vân Đình.

Văn Thiên Nghiêu phản ứng nhanh hơn, thông cảm gật đầu: "Không cần tháo, không cần tháo, chỉ là bắt tay thôi mà."

Dù sao đi nữa, không bị buộc nghe tiếng lòng người khác luôn là tốt nhất, cậu thu tay trái định tháo găng tay về rồi nhanh chóng bắt tay với Văn Thiên Nghiêu, sau đó thả ra ngay: "Cảm ơn điện hạ."

Văn Thiên Nghiêu gật đầu: "Không cần bận tâm tôi, tôi chỉ đi cùng thượng tướng đến đây để lấy cơ giáp, tiện thể gặp kỹ sư cơ giáp xuất sắc nhất của viện nghiên cứu thôi."

Lâm Hàm không đáp lời, chỉ nhạt nhẽo nhếch miệng.

Chất bôi trơn Lục An Hòa kịp thời xuất hiện: "Điện hạ, thượng tướng chúng tôi còn phải kiểm tra cơ giáp một chút mới có thể mang đi, có lẽ còn phải mất một lúc nữa."

Văn Thiên Nghiêu cũng không thích môi trường của viện nghiên cứu lắm: "Cũng được, tôi cũng sắp phải về rồi, chỉ là muốn đến thư giãn một chút - Ồ đúng rồi, lần này tôi đến, chủ yếu là để chúc mừng sinh nhật thượng tướng trước."

Mặt Hạ Vân Đình hiếm khi hiện ra vẻ nghi hoặc: "Sinh nhật?"

Nhưng chưa kịp nói, Lục An Hòa trông có vẻ hơi vô lễ mà nói trước lão đại của mình: "Điện hạ, thượng tướng chúng tôi... từ trước đến nay không bao giờ tổ chức sinh nhật."

"Trước đây quá bận rộn nên thường quên mất, hơn nữa cũng không phải ngày đặc biệt gì, sau này không tổ chức nữa." Lục An Hòa bổ sung giải thích.

Văn Thiên Nghiêu ngạc nhiên: "Hạ thượng tướng là công thần của cả đế quốc, dù tự ngài ấy không quan tâm, những người khác cũng không thể quên được."

Lục An Hòa nhướng mày, không nói gì.

Lâm Hàm thấy không còn việc gì của mình, cúi chào hoàng tử, chuẩn bị rời đi, đã nghe thấy Văn Thiên Nghiêu tiếp tục nói: "Đúng lúc tôi có một buổi tiệc trong vài ngày tới, lần này đến là muốn đích thân mời thượng tướng, vậy thì như này đi, ngài cứ coi bữa tiệc này như tiệc mừng sinh nhật cho thượng tướng nhé - đừng lo, lần này chắc chắn không giống buổi tiệc công trạng khô khan nhàm chán kia đâu. Tôi sẽ không mời mấy lão già đó, cha tôi cũng không đến, chỉ là một chút tâm ý cá nhân của tôi thôi, thế nào?"

Hạ Vân Đình nhíu mày lại.

Anh có xương mày cao, khí chất lại lạnh lùng, rõ ràng là biểu cảm nhẹ nhàng nhưng khi đặt lên mặt anh lại toát ra vẻ sắc bén.

Lục An Hòa do dự nói: "Điều này..."

Ban đầu dù là ai đến mời, Lục An Hòa cũng đều quen xử lý loại chuyện này, có thể viện ra vô số lý do từ chối. Nhưng lần này lại là Hoàng tử đích thân đến mời, nếu anh ta còn cứng rắn từ chối, tuy Hạ Vân Đình không để ý nhưng Lục An Hòa không thể không bảo vệ danh tiếng của thủ trưởng mình.

Hơn nữa, Hoàng tử dường như không thuộc phe phái nào, điều này lại khiến bọn họ mất đi một nửa lý do từ chối.

Lục An Hòa suy nghĩ rất lâu, thở dài trong lòng rồi mới cung kính nói: "Vậy thì cảm ơn Điện hạ."

Văn Thiên Nghiêu hài lòng gật đầu, lại thấy Lâm Hàm định rời đi, bèn cất tiếng nói: "Đã mời thượng tướng rồi, lần này Lâm tiên sinh lại là công thần giúp Thượng tướng sửa chữa cơ giáp, chi bằng cậu cũng nể mặt đến đi?"

Lâm Hàm dừng bước, quay người lại.

Trên mặt cậu mang theo biểu cảm khách sáo, cúi chào Văn Thiên Nghiêu lần nữa, khi đứng thẳng lên thì nụ cười đã thu lại.

"Không cần đâu." Lâm Hàm trả lời thẳng thắn, vì những thứ đó chẳng liên quan gì đến cậu, từ chối Hoàng tử cũng chẳng phải chuyện to tát gì: “So với yến tiệc, tôi thích ngồi trong buồng lái thả hồn hơn, cảm ơn Điện hạ."

Cậu quay đầu nhìn Hạ Vân Đình một cái, đối phương khẽ nhíu mày nhưng không nói gì.

Lâm Hàm cúi chào lần nữa, coi như từ biệt rồi trở về văn phòng của mình.

Sau đó Văn Thiên Nghiêu nói gì với Hạ Vân Đình, Lâm Hàm không mấy quan tâm.

Chỉ là mới nửa giờ sau, cậu tưởng rằng Hạ Vân Đình đã mang cơ giáp rời đi, không ngờ cửa văn phòng mình lại bị gõ.

"Thẩm Tu Nam?" Lâm Hàm đi ra mở cửa, vừa nói thì cửa mở, cậu lại thấy rõ trước mặt là người đáng lẽ đã rời đi: “Thượng tướng?"

Hạ Vân Đình đứng trước mặt cậu, dùng ngón tay vuốt nhẹ cổ áo rồi mới mở miệng: "Lâm Hàm."

Lâm Hàm gật đầu: "Là cơ giáp còn vấn đề gì sao?"

Hạ Vân Đình nhìn thẳng, mặt không biểu cảm, như một cái máy phát không cảm xúc: "Không có."

Sau một lúc im lặng, Hạ Vân Đình lại lạnh lùng nói: "Lục An Hòa tìm cậu."

"Lục trung tá tìm tôi, vậy anh ấy đâu?" Có lẽ do lời nói và biểu cảm của Hạ Vân Đình hoàn toàn khác nhau, Lâm Hàm hỏi thêm.

"Cậu ta muốn mời cậu, đi dự tiệc hai ngày nữa."

"Chuyện tiệc tùng thì thôi đi, tôi không thích mấy nơi đó."

"... Nhưng Lục An Hòa có chuyện muốn nói với cậu."

Lâm Hàm khẽ cười: "Lục trung tá có thể liên lạc trực tiếp qua thiết bị liên lạc với tôi mà."

Hạ Vân Đình nghiêm túc: "Không tiện nói qua thiết bị liên lạc. Cậu ta chỉ rảnh tối hôm đó."

Lâm Hàm ngước nhìn Hạ Vân Đình, mái tóc bạc của đối phương dưới ánh mặt trời ấm áp lại càng lấp lánh thêm: “Vậy, Lục trung tá có nói tìm tôi vì chuyện gì không?"

Thượng tướng Đế quốc như thể đã tìm được lối thoát thành công, nói một hơi, lạnh lùng: "Cậu ta nói cơ giáp của mình cũng hỏng rồi."

"?"