- À, mới đây mà đã 7 năm. Chàng thở ra và đưa chồng vở cho Vân - Đừng bảo anh là bây giờ em đã là thầy rồi nhé.
- Nhưng đó là sự thật. Vân đứng dậy - Thế còn anh? Mấy năm nay anh làm gì?
- Học, rồi đi làm. Bây giờ anh là kỹ sư hãng X.
- Anh về nước nghỉ hè?
- Không, ở luôn, anh được mời về nước phục vụ.
- Thế còn vợ anh? Cũng về chứ?
- Vợ nào? Chàng ngạc nhiên - Còn chờ em giới thiệu đấy.
Vân trợn mắt:
- Mấy ông bây giờ sao ưa độc thân thế? Anh cả cũng vậy, em dẫn về giới thiệu cho ông ấy hơn chục cô thế mà cô nào ông ta cũng chê tuốt, anh tin không?
Chàng cười:
- Bây giờ có anh nữa thêm vui, Vân đừng quên tên anh là "Cao bằng trời" nhé.
Quên sao được? Thiên Hảo Cao, cái tên mà trong phút tinh nghịch Vân đã nghĩ ra bằng cách đảo ngược ngôn tự Cao Hạo Thiên thành Thiên Hảo Cao. Anh cả Tiêu Chấn Phong đã bị lái thành Phong Tái Tiêu, Nhậm Trung Vũ thành Vũ Trung Nhân, chỉ có anh chàng Triệu Chí Viễn là Vân lái thế nào cũng không thành chữ, vì vậy mới giữ yên tên tộc.
Lúc đó, 4 ông đàn anh với biệt danh Tứ Quái đã kết hợp nhau, Triệu Chí Viễn là anh Cả, Tiêu Chấn Phong anh Hai, Cao Hạo Thiên anh Ba và Nhậm Trung Vũ anh Tư, cả bốn đều là sinh viên đại học Y khoa, ngoài những giờ vật lộn với sách vở, họ đều là những tay chơi lẫy lừng, và căn nhà của cha mẹ nàng trở thành tổng hành dinh của bọn Tứ Quái. Chị Hà lớn, được nhập bọn với những trò chơi người lớn: khiêu vũ, đánh cờ, picnic, du ngoạn... những trò chơi hấp dẫn mà Vân chỉ có quyền nép một bên góc nhà nhìn lén. Mười bốn tuổi "Nhóc con" . "Búng ra sữa"... không có quyền tham dự một cuộc vui nào hết. Những đêm Noel chơi suốt sáng và Vẫn vẫn là đứa con nít học đòi. Chỉ có chàng... Cao Hạo Thiên là còn nghĩ đến nàng thôi.
- Này nhóc con, lại đây ta dạy một bản Valse nhé!
Và không đợi Vân can đảm, Thiên đã đưa nàng ra piste. Từ đó.. không bao giờ Vân quên những bước chân đầu tiên trong đời Cao Hạo Thiên. Trước mặt chị Hà, lúc nào Thiên cũng được Vân tán dương, nhưng cuối cùng rồi chị Hà cũng yêu Nhậm Trung Vũ và Cao Hạo Thiên đã bỏ ra nước ngoài trong năm chị Hà nhận lễ nhà họ Nhậm. Anh hai bảo đó là tại Thiên thất tình, như chị Hà lại khăng khăng cãi:
- "Ông "Cao bằng trời" đó có bao giờ mát điện với em đâu mà bảo là thất tình. Ông ấy chưa tỏ bày yêu em, cũng như em chưa hề cảm ông ấy thì không có chuyện vô lý đó. Với những người tính tình dở dở, ương ương như vậy, em dám chắc suốt đời ông ta cũng không có vợ".
Có đúng vậy không? Thiên sẽ không bao giờ lập gia đình? Chuyện đó thế nào, Vân cũng không biết? Hôn nhân có phải là đoạn kết của một đời lãng du không? Vân cũng không dám nghĩ. Chuyện người lớn, trẻ con chỉ có quyền dựa cột nghe và chấp nhận là trẻ con suốt đời.
Bây giờ thì trẻ con cũng đã trưởng thành, anh chàng "Cao bằng trời" vẫn không thấy gì thay đổi.
Vân ngắm gã con trai trước mặt với nụ cười hồi tưởng:
- Anh Hai có biết anh đến không?
- Biết. Ánh mắt của Thiên vẫn không rời nàng - Về nước gần tháng mà hôm nay mới tìm ra số dây nói của nhà Vân. Ban nãy tôi có nói chuyện với anh Hai, anh ấy hét to trong máy: " Đến ngay đây chứ còn chần chờ gì nữa" và tôi ngoan ngoãn đến ngay.
Vân cố nín cười:
- Đáng đời, ai biểu mấy năm nay ở nước ngoài anh không gởi tin tức gì về hết chi? Anh Hai cho là anh đã thất tình, ai cũng tưởng anh quên hết bạn bè rồi chứ.
- Ở nước ngoài, lúc nào cũng bị quay cuồng theo cuộc sống, tôi lại lười có tiếng thì lấy gì viết thư? Vả lại nhà Vân cứ dọn mãi, liên lạc bị cắt đứt, đành chịu, nhưng vừa về đến Đài Loan là tôi đã nghĩ ngay đến anh Hai và mấy cô rồi đấy chứ.
- Nghĩ đến ai nói lại xem, chị Hà thì có.
- Thôi mà cứ đùa mãi, à mà Hà đã được mấy cháu rồi?
- Hai. Một trai một gái.
- Anh chàng Vũ Trung Nhân vậy mà tốt phúc thật.
Đúng như vậy không? Vân cũng không biết. Chị Hà và anh Nhậm Trung Vũ như đóng kịch, cứ cách ngày là một cuộc cãi vã. Nhưng đằng sau sự cãi vã lại một sự làm lành. Tình yêu như một bài toán bí hiểm.
- Mới bỏ nước đi 7 năm, không ngờ về thấy toàn nhà cao cửa rộng, bàn bè cũ đều dọn vô cư xá hết. Hẻm hóc cũ cũng thay đổi khiến tôi nhiều lúc phải lạc đường.
Thiên khẳng khái. Vân mở cửa rồi chạy vội vào trong hét to:
- Anh Hai ơi, anh Hai, mau ra đây xem. Lạ lắm này!
Tiếng gọi của Vân chưa dứt, thì Tiêu Chấn Phong đã như một cơn lốc cuộn ra. Nhìn thấy Thiên, chàng chụp lấy đôi vai bạn lắc mạnh:
- Thằng mắc dịch, làm gì mà mất tích lâu thế? Cậu muốn quên tôi à? Đấm một đấm cho vỡ mặt bây giờ.
Những cái lắc mạnh của Phong lại khiến mấy quyển vở trên tay Thiên vãi đầy ra đất. Nhìn những cuốn sách đáng thương, Vân lẩm bẩm:
- Sao lại cứ đổ thế này? Điệu này chắc chức thầy của ta cũng không vững lâu đâu.
Trời tờ mờ sáng, Du Bích Hàn giật mình thức giấc. Cơn ác mộng chưa rời. Nhìn chiếc đồng hồ dạ quang trên đầu giường: 5 giờ 10 phút. Lại trễ nữa rồi! Du Bích Hàn nhảy vội xuống giường, có quá nhiều công việc phải thanh toán. Những bước chân trần trên nền đất lạnh gây cảm giác buốt giá. Hàn nhẹ bước, sợ tiếng động đánh thức cô em gái khác cha, sợ làm rộn cha mẹ phòng bên cạnh và đứa em trai chưa đầy thôi nôi...
Thay áo, tay chân Hàn lạnh phát cóng. Trời mùa đông dài như vô tận. Bên ngoài song, mưa rơi rả rít.
Cơn mưa sẽ kéo dài đến bao giờ? Hàn quay lại nhìn đứa em, con bé vẫn ngủ ngon, nhưng có lẽ lạnh, thân hình co rúm. Hàn cúi xuống khoác chiếc chăn của mình cho em, những cử động nhẹ đủ làm cho cô bé thức giấc.
- Chị.
- Suyt.! Hàn chận ngón tay lên miệng em. Ngủ tiếp đi Bích Hà, trời chưa sáng mà, bao giờ sáng chị sẽ gọi em.
Bích Hà quay lại:
- Em muốn thức để... phụ chị.
Con bé lẩm bẩm nhưng mắt vẫn mở không lên. Hàn thở dài. Mới mười một tuổi! Tuổi của một đứa con nít, tuổi của ngọc ngà không phải gánh trách nhiệm, chỉ biết có bướm, có hoa, có bánh trái và tiếng cười... Những quyển tiểu thuyết mà Hàn có dịp đọc qua đều thấy thế. Nhưng hôm qua, khi tan học về, nhìn vết bầm trên má của em, Hàn không hỏi, cũng biết chuyện gì xảy ra. Những ngón tay an ủi nhẹ xoa trên má cũng đủ làm Hà sa vào lòng chị với những giọt nước mắt vỡ đê.
- Chị Hàn ơi! Chị Hàn!
Hàn xiết chặt người em khác cha, nàng muốn khóc nhưng không dám. Nước mắt chỉ gây đến sự bực mình của mẹ. Bà mẹ kế của Hàn, đứng ngoài cửa sổ nhìn vào.
- Hừ! Bà tằng hắng rồi đẩy cửa - Chúng mày lại làm trò gì nữa đó? Suốt ngày cứ thấy bộ mặt rầu rầu như bị ức hϊếp không bằng, không lẽ tao ở ác với bây lắm sao? Ác bao giờ? Nói đi! Nói đi! Xem thử mấy đứa ở hàng xóm, có đứa nào được học đến tú tài không chứ? Được cho đi học lại còn bày bộ bày tịch...
Bích Hà run rẩy trong lòng chị, con bé sợ Hàn bị vạ lây, quệt nước mắt:
- Thưa mẹ, đâu có gì đâu, con chỉ ôm chị Hàn chơi thôi.
Tội nghiệp! Mới từng ấy tuổi mà đã phải nói dối, phải đóng kịch. Hàn xiết chặt em, nhưng cơn giận của bà mẹ nuôi vẫn chưa nguôi.
- Chơi thôi à? Hừ, chị em chúng bây thì bao giờ chẳng vậy, tao là đầy tớ mà, suốt ngày đầu tắt mặt tối để mấy tiểu thơ rong chơi suốt ngày. Phải mà, ai cũng đẻ bọc điều hết, còn tao là đầy tớ. Suốt ngày đi học, về đến nhà lại giả vờ học bài, giải trí. Còn con mụ này vô phúc, lấy chồng đâu chẳng lại chọn nhằm nhà họ Du này. Đâu có phải nợ đâu mà trả hoài không dứt?
Những tiếng oán thoát ra khỏi miệng bà như máy phát thanh. Từng cuộn băng dài tiếp tục lăn, hết cuộn này đến cuộn khác, Hàn chỉ còn biết buông bé Hà ra và chạy nhanh xuống bếp nấu cơm.