Chương 1: Mưa gió máu tanh
Chính giữa sân trường Phi Long sơn trang bảy vị lão nhân mình vận võ phục, lưng đeo trường kiếm đứng dàn hàng ngang, mắt lộ tinh quang nhìn ra cổng.
Phía sau lưng trên hai trăm môn đồ, võ sĩ, kiếm đao tuốt trần với tư thế sẵn sàng ứng chiến.
Bỗng một trong bảy vị lão nhân cất giọng trầm trầm :
- Đặng huynh! Chúng ta Hưng Yên thất nghĩa danh trấn giang hồ há sợ bọn ác đạo Thiết Hồng bang hay sao? Đệ quyết cùng bằng hữu một trận tử sinh với chúng.
Một lão nhân khác vỗ kiếm :
- Phải đấy! Đêm nay anh em chúng ta nhất quyết diệt trừ lão Vạn Nhất Thanh, bảo toàn Phi Long gia bảo.
Bầu không khí trong ngoài Phi Long son trang cực kỳ căng thẳng. Quần hùng im lặng đợi chờ một trận đại huyết chiến sắp xảy ra.
Trăng lên cao!
Đột nhiên từ cánh rừng già có nhiều tiếng hú hãi hùng vọng tới.
Phi Long trang chủ Đặng Phổ tuốt thanh bảo kiếm quát :
- Các huynh đệ! Hãy chuẩn bị nhanh lên, bọn chúng sắp đến nơi kìa.
Cùng lúc một vị đại hán tay bồng một hài nhi từ trong bảo phóng tới đứng trước mặt Đặng Phổ hô to :
- Bẩm Trang chủ, thuộc hạ đã chuẩn bị xong rồi...
Đặng Phổ phất tay sang đại hán :
- Vương Kinh! Ngươi hãy tận tâm bảo vệ hài tử Đặng Kiếm Phi. Hãy chạy cho mau kẻo chẳng còn kịp nữa.
- Vâng.
Vương Kinh ứng thinh một tiếng, bế xốc Đặng Kiếm Phi lên lưng phi thân qua bức tường phía tây, chạy thẳng vào cánh rừng già.
Vương Kinh len lỏi trong rừng khoảng năm sáu dặm, đột nhiên trong rừng có tiếng cười khà khà, liền đó mười hai tên đại hán xông ra.
Tên đại hán cầm quả chùy dây xích mặt mũi hung tợn quát :
- Cẩu tặc, biết điều hãy bó tay cho sớm, nghịch mạng ta chẻ xác ngươi ra.
Vương Kinh giật mình kinh hãi đặt Kiếm Phi đứng xuống đất, gấp rút :
- Thiếu gia hãy đứng đây, thuộc hạ gϊếŧ bọn này rồi sẽ chạy.
Hắn bước tới đối diện bọn đại hán :
- Các ngươi là ai?
Tên đại hán cầm chùy trợn mắt :
- Ta là Mạnh Dực, bộ thuộc Vạn Nhất Thanh được lệnh tới đây truy nã các ngươi.
Hắn trỏ tay sang phía Kiếm Phi đang đứng :
- Các chư huynh đệ mau bắt trói tên tiểu tử kia đừng cho chạy thoát.
Một loạt tiếng hô vang, bốn chiếc bóng phóng tới, nhưng Vương Kinh đã quát :
- Đứng lại!
Cả bọn dừng lại, Vương Kinh quay lại sau lưng nói nhanh :
- Thiếu gia! Hãy chạy cho mau!
Nhưng Kiếm Phi không chạy, thằng bé tuốt thanh đoản kiếm bên lưng ra tới đứng phía sau lưng Vương Kinh, quay người trở lại đề phòng bọn ma đầu tấn công lén :
Tên đại hán cầm chùy quát :
- Nạp mạng cho mau.
Hắn vung chùy giáng xuống đầu Vương Kinh. Vương Kinh vung kiếm lên, đạo quang xuất hiện.
Mười một tên đại hán kia ùa tới vây chặt Vương Kinh và Kiếm Phi vào chính giữa.
Bỗng có một tiếng kêu thảm khốc, đại hán trúng nhằm lưỡi kiếm của Vương Kinh máu tuôn ra xối xả, té quị xuống đất...
Sau tiếng kêu đó, đã có một người kêu la thảm khốc và loạng choạng lui về phía sau ngay.
Mạnh Dực cười nhạt một tiếng, tiến hai bước, tay trái khẽ nhấc, tay phải đẩy mạnh một cái, có tiếng kêu “vù”. Chiếc chùy dây xích đã hóa thành một đạo ô quang nhắm ngực Vương Kinh tấn công luôn. Đồng thời một lưỡi dao khác nhắm ngang lưng Kiếm Phi tấn công tới.
Vương Kinh thấy vậy kinh hãi vô cùng, vội nhảy sang bên một bước, tránh né thế chùy còn đưa thanh đao bên trái về phía sau để đỡ đơn đao địch đang tấn công thằng nhỏ. Cây đao bên phải của y nhằm vai của tên sử dụng đơn đao chém luôn.
“Coong coong...” đom đóm lửa bắn tung tóe, Vương Kinh đã vội quay bước. Lại có tiếng kêu “vù”, chiếc chùy lại nhắm giữa ngực y phi tới.
Lúc ấy Vương Kinh mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc như bò rống, múa tít thanh đao khẽ bảo Kiếm Phi rằng :
- Thiếu gia mau chạy đi!
Nói xong y múa đao nhằm tên đại hán sử dụng đơn đao phía bên trái chém luôn một nhát. Đại hán ấy biết Vương Kinh sức mạnh thấy đao chém tới vội nhảy sang trái tránh né.
Vương Kinh vội đưa tay trái về phía sau, nắm tay Kiếm Phi nhanh nhẹn, chạy luôn.
Bỗng có một tiếng quát lớn :
- Chạy đi đâu?
Lại một chiếc chùy nhằm sau lưng Kiếm Phi tấn công tới. Vương Kinh thấy vậy cả kinh, tay trái đẩy mạnh Kiếm Phi về phía trước, còn tay phải múa đao chém vào dây xích của xích chùy ấy.
Kiếm Phi bị y đẩy một cái, bắn ra ngoài xa, còn Vương Kinh vì thế mà chậm một bước, chỉ nghe tiếng kêu “bộp”, y liền la lớn :
- Ối chà...
Mộc khúc côn đã đánh trúng vào vai y, y thấy mình mẩy mềm nhũn, chỉ xông lên được hai bước mồm đã hộc máu tươi, vứt đao xuống đất. Tiếp theo đó, y lại kêu “hự” một tiếng nữa. Thì ra Vương Kinh lại bị xích chùy đánh trúng vào hông bên phải, y lại hộc thêm một bụm máu tươi nữa, ở dưới đất lăn đi lộn lại, mồm thì kêu gào :
- Chạy... chạy mau...
- Khốn nạn!...
- Ôi chà...
Một lưỡi đao sáng quắc của một đại hán đã chém xuống trúng ngay vào cổ của Vương Kinh, máu tươi bắn tung tóe, thế là một tên đầy tớ trung thành đã bị đối phương bao vây và gϊếŧ chết.
Lúc ấy Kiếm Phi thấy vận trợn xoe đôi mắt, nước mắt nhỏ ròng xuống...
Độ tnhiên y giơ thanh đoản kiếm ở trên tay lên, mồm quát lớn :
- Các ngươi mau thường mạng Vương thúc thúc cho ta đi.
Nói xong, cậu bé xông ngay lại, một tên đại hán thấy vậy cười khì và đáp :
- Tiểu quỷ muốn chết phải không?
Nói xong, y múa đao nhắm đầu Kiếm Phi chém luôn.
Kiếm Phi tiến lên một bước tránh khỏi thế dao, rồi đưa đoản kiếm lên đâm thẳng vào bụng đại hán ấy.
Đại hán không ngờ thằng nhỏ này biết võ, nhất thời bị Kiếm Phi tấn công, khiến y cuống cả tay chân lên, phải lui về phía sau mấy bước mới tránh khỏi thế kiếm đó.
Các người khác thấy vậy đều cười ha hả. Đại hán nọ hổ thẹn vô cùng, hai má đỏ bừng, mồm thì mắng chửi :
- Quân khốn nạn.
Rồi y múa tít cây đao nhằm hai vai của Kiếm Phi chém xuống.
Tuy Kiếm Phi được Phi Long trang chủ dạy cho ít kiếm pháp là Phi Long Phích Lôi Thủ Nhật, nhưng chưa hề đánh nhau với ai bao giờ, nên không có kinh nghiệm nào hết.
Lại thêm thấy nhà tan cửa nát, lòng đau đớn khôn tả.
Vì vậy y thấy đao của đối phương chém tới, nghiến răng mím môi, múa kiếm xông lại nghênh đón tức thì. Chỉ nghe thấy kêu “coong” một tiếng, đao và kiếm của hai người va chạm rất mạnh. Kiếm Phi lảo đảo lui về phía sau bốn bước, hổ khẩu đau nhức vô cùng.
Bỗng tên cầm phi chùy quay đầu nhìn về phía sơn trang và nói :
- Thôi mau kết liễu tính mạng của thằng nhỏ này đi.
Y chưa nói dứt, thì đột nhiên kêu lên :
- Ối chà!
Y vội đưa hai tay lên ôm mặt từ từ ngồi xổm xuống, máu tươi ở trong tay rỉ ra liên tiếp. Sự việc xảy ra một cách đột ngột như vậy, ai nấy đều ngạc nhiên ngẩn người ra không hiểu tại sao hết.
Lúc ấy trong rừng có một tiếng cười nhạt vọng ra, tiếp theo đó có một cái bóng người phi tới nhanh như điện chớp. Chỉ thấy bóng người ấy chạy quanh một vòng, thế là những tiếng kêu la thảm khốc nổi lên. Gϊếŧ xong mấy người đó, bóng đen ấy lại tới cạnh Kiếm Phi. Thằng nhỏ chưa kịp suy nghĩ đã thấy lưng tê tái, mắt tối sầm lại, ngã lăn ra đất tức thì.
Trong lúc mơ mơ màng màng, y chỉ nghe thấy bên tai có tiếng gió kêu vù vù, hình như đằng vân giá vũ vậy, rồi dần dần cậu bé mê man, hình như bất tỉnh hẳn.