Quyển 3 - Chương 133: Tình người ấm lạnh

Lúc Địch Cửu nỗ lực từ biệt trang vùng ngoại ô lao ra, rất hoài nghi liệu mình có thể đưa Phó Hán Khanh đến nơi an toàn hay không.

Mặc dù có Phó Hán Khanh trấn thương thế cho y trên Truy Nguyệt phong lưu lại, nhưng tâm mạch y đã bị tổn, căn bản không nên vọng động chân khí ngay hiện tại. Y vì cứu Phó Hán Khanh, mạnh mẽ thúc giục chân lực, cơ hồ tẩu hỏa nhập ma, Phó Hán Khanh giúp y truyền công đả thông kinh mạch công phu đã thành phế thải. Y lại lê cái thân bị thương mệt lử, kiệt quệ chân nguyên, cùng Dạ Xoa liều mạng, thật là thắng thảm. Cho dù không có một kiếm xuyên ngực kia, y cũng đã đến cực hạn.

Thương của mắt trái và mặt trái, đã là chuyện nhỏ.

Dù sao Truy Phong có linh, nó sẽ đưa Phó Hán Khanh chạy đi thật xa, chờ người nọ tỉnh lại, cũng nên có thể tự mình chiếu cố mình.

Trong lúc mệt mỏi choáng váng, Địch Cửu đã định buông tay ngã nhào xuống ngựa, từ bỏ những giãy giụa thống khổ này, bình tĩnh trở về trong bóng tối vĩnh cửu.

Thế nhưng, ánh nhìn cuối cùng trước khi đi, y rốt cuộc phát hiện Phó Hán Khanh hơi không thích hợp.

Bản thân hiểu y đạo, bèn cuống quít bắt mạch cho y, sờ thử nhịp tim, sờ trán đo độ ấm, hết thảy hết thảy, đều không giống người bình thường. Hoàn toàn không giống người đang hôn mê, nhưng mà, y lại rõ ràng hôn mê bất tỉnh!

Gọi y, kêu y, cắn răng đề lực điểm huyệt đạo kí©h thí©ɧ y, hết thảy hết thảy, đều vô hiệu.

Địch Cửu rốt cuộc kinh tâm.

Cắn răng, trở tay thò ra sau lưng, rút phăng thanh kiếm xuyên ngực, mồ hôi lạnh khắp cả người, run rẩy tự tay điểm huyệt cầm máu cho mình, dựa vào tri thức trị liệu học được khi chịu huấn luyện, tự hành châm thoa thuốc cho mình.

Gắng đề một hơi này, tâm tâm niệm niệm, y chỉ cố chấp không chịu đi chết.

Người kia bị bệnh. Người kia không ai chăm sóc. Cho nên, y vẫn không thể chết.

Y cố gắng chịu đựng.

Đến thành trấn, y một đường bước đi, bất chấp mình nửa bên mặt tuấn lãng anh hiệp, nửa bên mặt dữ tợn quỷ quái, là dễ khiến người chú ý cỡ nào. Trong tiếng thét chói tai của người qua đường, y đưa tay lau máu trên mặt, vô cùng phiền muộn. Đương nhiên không phải bởi vì dung nhan hủy hoại, mà là mắt trái bị thương quá nặng, sung huyết đau đớn, ngay cả mắt phải cũng bị ảnh hưởng. Như vậy thì sẽ không thể phân rõ sắc mặt Phó Hán Khanh, càng khó nắm giữ bệnh tình của y.

Vào hiệu thuốc, dựa vào tri thức của mình, chuyên tìm những dược vật đề thần tỉnh não quên đau cường thể đó, tự mình dùng. Lại tự mình cắm đầy ngân châm ở mấy chỗ đại huyệt trên người, mạnh mẽ mượn dùng ngoại lực, làm thân thể quên đi đau đớn. Về phần hậu quả của việc thúc phát tiềm lực cuối cùng của sinh mệnh như vậy, y chẳng để ý được.

Không cách nào khả thi, y đành phải cầu trợ đại phu địa phương. Chỉ là để đề phòng Tu La giáo, hoặc là người của Ly quốc tra tử án Trương Tĩnh, y luôn mang theo Phó Hán Khanh, nửa đêm chạy vào y quán uy hϊếp đe dọa.

Song mỗi một lần đại phu đều không thể gọi tỉnh Phó Hán Khanh, cuối cùng có thể làm, ngược lại là xem thương, bôi thuốc, chữa mắt cho y.

Mắt trái dần dần sưng không còn nặng lắm. Nhưng nhìn đồ vật thủy chung vẫn không rõ. Thương trên người, khẳng định suốt đời suốt kiếp cũng khó mà khỏi. Bất quá, những điều này y đều không để ý. Chỉ cần trong thời gian ngắn có thể chấn tác tinh thần, thể lực sung túc, không ảnh hưởng hành động là được.

Không cần phải đi lo lắng lâu dài.

Như thế hơn nửa tháng, y rốt cuộc xác định, cầu trợ những y giả bình thường đó, căn bản không thể cứu tỉnh Phó Hán Khanh. Kết quả là, hy vọng cuối cùng, vẫn chỉ có Bích Lạc.

Y tất nhiên không thể tự mình đi gặp Bích Lạc, cũng vô lực tự mình đi gặp Bích Lạc. Rơi vào đường cùng, chỉ đành dùng tín hiệu trước đây, dẫn Địch Tam đến. Địch Tam đã đến, Địch Nhất đương nhiên cũng ở bên cạnh.

Nói đến cũng buồn cười, họ tuy rằng có cùng nguồn gốc, tính tình lại là kẻ nam người bắc. Họ đi lên những con đường bất đồng, làm ra những lựa chọn bất đồng, đối địch lẫn nhau, sinh tử vật lộn. Thế nhưng đến bây giờ, y duy nhất có thể tín nhiệm, duy nhất có thể cầu trợ, cũng chỉ có hai người này.

Bởi vì trong thiên hạ, chỉ có họ, sẽ hoàn toàn không có tư tâm mà quan tâm an nguy của Phó Hán Khanh, cho nên, hoàn cảnh như thế, cũng chỉ có họ, y có thể phó thác.

Nghe y dăm ba câu nói hết tiền căn hậu quả, Địch Nhất ngay cả sức lực đập bàn mắng y “Sớm biết hôm nay, hà tất lúc trước” cũng không có, trực tiếp ôm Phó Hán Khanh đi tìm Bích Lạc. Mà Địch Tam thì cũng theo, cùng nhau lặng lẽ đến phân đàn sở tại trong thành, lẳng lặng ẩn tại một chỗ dân trạch phụ cận phân đàn, lặng yên nhìn chăm chú những danh y ra ra vào vào phân đàn, cùng linh dược không ngừng đưa tới.

Người đến, người đi, dược đến, dược vào.

Thân thể tàn tạ, không chỗ nào không ẩn ẩn làm đau. Rõ ràng cảm giác được, sinh mệnh đang từng chút trôi đi mất.

Y không biết mình còn có thể chịu đựng bao lâu, nhưng y có thể làm, cũng chỉ có chờ đợi. Nhưng đợi đến kiệt sức, chẳng đợi được một tin tức của Địch Nhất, chẳng đợi được cả một tiếng hoan hô đơn giản trong đại trạch.

Địch Tam trái lại rất bận, bận chọn thuốc, mua thuốc, phối thuốc, sắc thuốc, sau đó buộc y ngoan ngoãn uống thuốc thay thuốc.

Địch Tam đặc biệt thích nhìn y thay thuốc trên mặt, mỗi lần luôn nhìn không chớp mắt, gật gù tự đắc: “Về sau, ta chính là người anh tuấn nhất trong chúng ta. Bất quá ngươi cũng không cần quá tự ti, mặc dù ngươi mặt bên này còn xấu hơn Địch Nhất, nhưng ít nhất bên này, vẫn có một nửa phong thái của ta.”

Địch Cửu chán nản. Rốt cuộc bị ồn đến đau cả đầu, cũng liền lạnh lùng giương mắt một câu: “Ta trước nay chưa từng để bụng việc này. Nhân tiện nói một tiếng, phương pháp khuyên người của ngươi thật sự cần phải cải tiến.”

“Ta có khuyên ngươi sao, ta rõ ràng là muốn chọc giận ngươi.” Địch Tam ngẩn ra, rờ rờ mũi, rốt cuộc vẫn xám xịt trốn qua một bên.

Thanh tịnh cũng chẳng được bao lâu, tên phiền phức kia lại chui ra trước mắt, bưng tới bát thuốc nóng hổi: “Uống thuốc, uống thuốc…”

Vì để tai được thanh tịnh, Địch Cửu không thể không một tay tiếp nhận, một hơi uống sạch.

Thuốc thật sự hữu hiệu, bất quá, Địch Tam đã bỏ thêm hoàng liên ngoài mức, việc này cũng là khẳng định. Nhắm mắt một hơi uống sạch, không chỉ vì sảng khoái, cũng là thuốc kia đã đắng đến mức không thể nói, uống càng nhanh càng tốt.

Địch Tam mặt mày hớn hở nhận bát thuốc định đi, Địch Cửu rốt cuộc mở miệng hỏi một câu: “Vì sao đối đãi ta như vậy?”

Tuy rằng thủ pháp thêm hoàng liên rất ác liệt, nhưng trong lòng luôn nhớ kỹ thời gian y uống thuốc như vậy, chung quy vẫn là thiện ý.

Địch Tam nhún vai: “Bởi vì ngươi cứu Phó giáo chủ. Ngươi đã cứu ân nhân của ta, ta đương nhiên phải tốt với ngươi một chút.”

Địch Cửu cười khẩy: “Ngươi cho rằng ta vì sao cứu y? Cho là ta bị y cảm động, hối hận không kịp, muốn chuộc tội?”

Địch Tam nhướng mày, cười nhìn y, chờ y nói tiếp.

“Ta đúng là xui xẻo đến mức không thể sống lâu nữa, thực lực trong tay mất hết, còn gặp phải kẻ hợp tác buồn cười ngu xuẩn đến mức hoàn toàn không hiểu ý nguyện của ta.” Địch Cửu dựa ghế, hừ một tiếng: “Nếu ba điều còn sót một, ta sẽ có thể Đông Sơn tái khởi, sẽ không cự tuyệt cùng người khác lợi dụng y. Nhưng ta đã đi đến tuyệt lộ, điều còn lại có thể làm, bất quá là thống khoái thay mình trút một hơi ác khí. Đã cứu y, ta cũng không có việc khác để làm, mới ở nơi này chờ một kết quả. Từ đầu đến cuối, ta chính là người như thế, chẳng lãng tử quay đầu, chẳng buông đồ đao, ngươi thật sự không cần quan tâm ta như vậy.”

“Ngươi có biết tật xấu của ngươi là gì không? Chính là nghĩ quá nhiều!”

Địch Cửu hờ hững.

“Nếu là gì? Nếu chính là chó má.” Y nhướng mày, trong mắt là cười là ngạo: “Lão đầu chữa bệnh cho ngươi y thuật không thể tính là tốt nhất, việc làm ăn cũng chẳng ra gì, bất quá, nghe nói tính tình rất không tồi, bản thân nghèo rớt mồng tơi, nhưng gặp người nghèo xem bệnh, ông ta còn thường xuyên lấy nửa giá. Mà nếu ta cho ông ta một vạn lượng vàng, cái giá là bảo ông ta hạ chút thạch tín trong màn thầu bố thí cho tên ăn mày nào đó không ai để ý trên đường, ông ta tám chín phần mười là sẽ hạ chứ?”

Một phen nói chuyện không hiểu ra sao này, lại khiến Địch Cửu hơi ngẩn ra.

Cái bát to như vậy, linh hoạt quay giữa ngón tay Địch Tam, Địch Tam thong thả mỉm cười nhìn trò xiếc trên tay, thong dong nói: “Nếu có người dùng hết khổ hình với ta, cái giá là bảo ta gϊếŧ chết Phó giáo chủ, ta tám chín phần mười cũng sẽ gϊếŧ. Hiện tại ta có gϊếŧ y chưa? Nếu chính là chó má. Ta ngày đó ám toán ngươi, là bởi vì ngươi đâm Phó giáo chủ một kiếm. Về phần ngươi vì sao đâm một kiếm này, ngươi có nỗi khổ gì, liên quan ta cái rắm? Ta hôm nay tốt với ngươi, chính bởi ngươi đã cứu Phó giáo chủ, về phần ngươi ‘nếu’ có lựa chọn khác, lúc ấy ngươi liệu có bán đứng y không cứu y, ta quản gì nhiều như vậy? Ngươi đã cứu y, không phải là được rồi?”

Y ngưng mắt nhìn Địch Cửu, khóe môi mang cười: “Ngươi chính là nghĩ quá nhiều, cho nên phiền não mới nhiều. Chuyện gì cũng nhất định phải đi nghĩ vì sao, đều nhất định phải đi hỏi nếu? Khó trách ngươi cứ một mực không được giải thoát.”

Địch Cửu lặng thinh không nói, chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía đại trạch của phân đàn đối phố.

Quả thật y trước nay đều muốn hỏi, người kia vì sao yêu y, người kia yêu y bao nhiêu. Nếu lúc ấy, bên người kia có những người khác để lựa chọn, có thể nào, tình nhân của người kia, sẽ không phải là y?

Thế nhưng, bỗng nhiên sáng tỏ, tất cả giả thiết, tất cả nếu, rõ ràng đều… chưa từng tồn tại…

Người kia yêu y, tình nhân của người kia chính là y!

Sự thật minh bạch như vậy, đạo lý đơn giản như vậy… Ha ha…

Nếu, năm đó y minh bạch hết thảy những điều này, nếu, năm đó hết thảy chưa phát sinh, nếu…

Không không không, vĩnh viễn đừng nói nếu, nếu… nó chưa bao giờ tồn tại.

Cuối cùng mỉm cười, thảm đạm như vậy.

Tiếng đập cửa vang lên, Địch Tam vội vàng buông bát thuốc. Khi đứng dậy đi mở cửa, quay đầu nhìn ánh mắt y đang chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, nam tử bất kham vẫn mỉm cười này rốt cuộc thở dài một tiếng.

Mở đại môn ra, ngoài cửa là một tiểu đồng tóc để chỏm, thanh âm trong trẻo: “Có người cho con biết, đưa thư qua đây, sẽ được hai đồng.”

Địch Tam cười cười, móc tiền, đổi lấy một phong thư. Tùy tay mở ra, chỉ nhìn một thoáng, sắc mặt liền trầm xuống.

Đi về trước cửa sổ, không nói không rằng đưa lá thư qua: “Địch Nhất nói, Bích Lạc không cứu được y. Bích Lạc nói y không thể tỉnh lại, chỉ có thể chờ chết, ngày mai sẽ đưa y về tổng đàn.”

Địch Cửu cũng không xem thư. Đứng lên liền muốn đi ra ngoài.

Địch Tam hoảng sợ, lướt đến ngăn y: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Ta từng nói, nếu Bích Lạc không cứu được y, ta sẽ đưa y đi.”

“Ngươi hồ đồ gì thế? Cho dù không cứu được, Tu La giáo chiếu cố y, vẫn thuận tiện hơn ngươi. Bọn họ tài lớn thế lớn, có đồ có nhân thủ. Điểm nào không mạnh hơn ngươi?”

Địch Cửu nhìn Địch Tam, mang theo nụ cười chế giễu lãnh liệt: “Ta là thân thể bị thương, đầu óc vẫn còn dùng được. Nếu bệnh của y có thể dùng y tốt dược tốt để chữa, Bích Lạc cũng sẽ không thúc thủ vô sách. Y hiện tại đã không khỏi, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng, Tu La chư vương, đều là người tốt có tình có nghĩa?”

Địch Tam thở dài: “Họ tự nhiên là người xấu, nhưng cũng xem như người xấu có tình nghĩa.”

Địch Cửu lạnh lùng nói: “Ta và Phó Hán Khanh cũng có tình nghĩa, nhưng ta ngày đó gϊếŧ y, tuyệt không mảy may chùn tay. Bọn họ trong xương cốt cũng là người như ta. Bọn họ đúng là có tình cảm với Phó Hán Khanh, cho nên trước kia có thể thiện đãi y. Nhưng ngươi đừng quên, trước kia Phó Hán Khanh không hề xung đột với lợi ích của họ, thậm chí có nhiều chỗ tốt cho họ. Giáo chủ không vơ quyền có thể cho Tu La giáo chuyển ám thành minh này, có thể duy trì sự cân bằng tốt nhất, làm cho họ có thể đạt được quyền lợi và tự do lớn nhất. Nhưng hiện tại…”

Địch Tam trầm mặc. Đúng vậy, họ đều không phải người ngây thơ, họ đều biết, giữa người với người, không thể chỉ nói tình cảm. Với nhân tính, họ chưa từng ngại lấy ác ý lớn nhất để đo.

Sự cân bằng của Tu La giáo cao tầng đã bị phá vỡ, chư vương thế lực cách cục đại biến, tứ vương hiện còn, chỉ có Mạc Ly thực lực lông tóc chưa thương, tam vương khác đều thương vong nặng nề. Phó Hán Khanh đã là hoạt tử nhân, Tu La giáo không thể nào để một hoạt tử nhân từng thả phản đồ chạy tiếp tục làm giáo chủ.

Giáo chủ kế tiếp, tất nhiên là Mạc Ly.

Ông ta thực lực mạnh nhất. Ông ta nhiều năm qua vẫn giữ chức bảo hộ truyền thừa, chưa từng tham gia tranh đấu quyền thế, quan hệ các phương diện cũng không tồi. Ông ta đã già, cho dù làm giáo chủ cũng không làm được bao năm, những người khác vẫn có cơ hội.

Hết thảy những lý do này, đều là điều kiện đạt thành sự cân bằng mới.

Ông ta sẽ là người đầu tiên trong bảy trăm năm qua, phá bỏ chế độ truyền thừa của Tu La giáo mà trở thành giáo chủ.

Phân phối quyền lực mới đã thành hình, như vậy, giáo chủ cũ thì sao? Lại nên đặt ở chỗ nào?

Thiên hạ hưng vong, sử sách đổi thay, những phế đế phế thái tử đó, cho dù lợi hại hơn, vô tranh hơn, cẩn thận hơn, phần lớn chẳng có kết cục tốt. Không liên quan đến việc bản thân họ có dã tâm hay không, liệu có làm gì không, chỉ cần họ tồn tại, chỉ vì thân phận từng có, chính là uy hϊếp, chính là mục tiêu cho những người khác lợi dụng, chính là đối tượng tất phải trừ đi của vài người.

Địch Tam than nhẹ, kỳ thật từ lúc trên Truy Nguyệt phong, khi Phó Hán Khanh một tiếng quát chấn kinh thiên địa, chư vương đã thầm có khúc mắc với Phó Hán Khanh. Tồn tại cường đại như vậy, cho dù là bằng hữu, cũng sẽ không tự giác cảm thấy khủng bố.

Không liên quan tình nghĩa, chỉ vì lợi hại.

Đem một tiền giáo chủ nhân sự không biết như vậy bỏ tại Tu La giáo lòng người độc địa, nếu y vĩnh viễn không tỉnh thì thôi, còn có thể thành toàn danh tiếng niệm tình cũ, chăm sóc chủ cũ cho rất nhiều người. Nhưng vạn nhất y thật có dấu hiệu tỉnh, vạn nhất, y thật sự có thể tỉnh lại…

Phó Hán Khanh, y ở Tu La giáo, vĩnh viễn không có cơ hội tỉnh lại.

Địch Cửu bình tĩnh hỏi: “Ngươi còn muốn ngăn ta không?”

“Đương nhiên.” Địch Tam thản nhiên đáp: “Ngươi muốn bỏ bọn ta tự mình hành động, đương nhiên phải ngăn.”

Y cười nhướng mày, như kiếm ra khỏi vỏ: “Cho dù muốn cướp y ra, cũng phải liên hệ Địch Nhất trước, mọi người đồng loạt ra tay.”

Địch Cửu im lặng không nói gì, khí túc sát trên người cuối cùng lại dần dần bình phục. Nhưng mà, không biết làm sao biểu đạt thiện ý và thân cận, hoặc là, căn bản cũng chẳng muốn biểu đạt.

Ngăn trước cửa, nhìn thân hình Địch Cửu đứng ngược sáng, diện mục đều không rõ ràng. Chỉ là, vẫn biết, gương mặt giống mình kia, kỳ thật lạnh cứng đến mức có chút gian khổ. Tấm lưng thẳng tắp, kỳ thật duy trì khá cứng nhắc. Cứ muốn làm người ưu tú nhất kia, cứ muốn cường đại, muốn thành công muốn thắng lợi, muốn thoát khỏi vận mệnh… rất vất vả…

Tính tình kiêu ngạo như vậy, bản tính cố chấp không chịu khuất phục như vậy!

Rõ ràng đã dầu hết đèn tắt, chỉ vì chấp niệm làm việc tất phải đến nơi đến chốn, y liền có thể một mực cố gắng. Phải chăng nếu có một việc vẫn ràng buộc y, khiến y không bỏ xuống được, người luôn muốn đi cực lực cùng vận mệnh tranh thủ cho mình, có thể một mực kiên trì không chịu chết? Nếu y kiên trì không chịu chết, họ phải chăng cũng sẽ có cơ hội, cũng đi cùng ông trời tranh một lần, đấu một hồi, đoạt lại mạng của y?

Địch Tam bất tri bất giác nở nụ cười, trong lòng lại thoáng buồn bã.



“Vương thượng, vị công tử có bệnh trong đông noãn các kia không thấy nữa, mấy người hầu hạ bên cạnh đều bị điểm huyệt ngủ, nằm dưới đất!”

Đêm khuya cấp báo truyền đến, Bích Lạc xốc rèm châu: “Sao lại thế này? Phân đàn đề phòng nghiêm ngặt, một người sống to tướng, sao lại im hơi lặng tiếng bị mang đi? Người cuối cùng vào thăm y là ai?”

“Là Địch gia!”

“Nửa canh giờ trước, Địch gia ôm một thứ bọc kín từ cửa chính đi ra, nói là phải làm việc. Y thân mang lệnh bài giáo chủ… Cái gói to kia…”

“Thuộc hạ vừa vào phòng Địch gia, không hề thấy người, chỉ để lại cái này!”

Bích Lạc xanh xám mặt, đưa tay tiếp nhận tờ giấy thuộc hạ trình lên, giấy trắng mực đen, lại chỉ viết mấy câu nhàn nhạt: “Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ chăm sóc y thật tốt, đừng truy. Lưu cho y, cho cả bản thân các ngươi chút dư địa, một con đường lui.”

Bích Lạc mặt trầm như nước, ngưng mắt nhìn tờ giấy trong tay hồi lâu, rất lâu sau, rốt cuộc thở dài khe khẽ.

“Không cần đuổi theo, thông lệnh thiên hạ, lệnh bài giáo chủ sẽ đổi kiểu dáng văn phù khác, lệnh cũ trước kia nhất loạt hủy bỏ. Các ngươi đều đi xuống đi.”

Chúng đệ tử không dám thở mạnh khom người lui đi.

Bích Lạc không còn buồn ngủ, chỉ nhìn tờ giấy nho nhỏ kia.

Địch Nhất lại có ánh mắt, tâm cơ nhạy bén như thế, nhìn thấu cả cục diện, nhìn thấu mâu thuẫn trong lòng mọi người.

Như vậy, biết đâu… tốt nhất…

Thế nhưng, trong lòng lại không hề cảm thấy thoải mái. Trì trệ, buồn bã khó lòng chịu nổi. Tờ giấy trong tay, nặng trĩu khiến nàng cơ hồ không cầm nổi.

Tối nay, nhất định là không thể ngủ.

Mười năm thời gian, thì ra nháy mắt đã qua. Trong ký ức, người nọ luôn uể oải, mở đôi mắt trong suốt cực kỳ, nói mấy lời buồn cười, làm mấy chuyện buồn cười. Từ lúc ban đầu bị y chọc hộc máu, đến dần dần thành quen, tiếp nhận, thậm chí bắt đầu…

Bích Lạc nhắm mắt, bỗng nhiên cảm thấy mình hơi già. Chỉ có người già, mới thích hồi ức chuyện xưa như vậy.

Chuyện cũ quá nhiều, đừng nghĩ nhiều vẫn hơn.

Đầu ngón tay khẽ buông lỏng, tờ giấy nho nhỏ lướt rơi xuống. Tiếng thở dài của nàng im tiếng đến mức cả bản thân cũng chẳng nghe thấy.

Như vậy, cũng tốt!

Bóng đêm thâm trầm, một chiếc xe ngựa đêm tối ra khỏi thành, nam tử đánh xe có khuôn mặt cực anh tuấn điển trai, từng vết sẹo trên mặt, chẳng những không lộ vẻ dữ tợn, ngược lại thêm một loại tang thương và tiêu sái.

Trong xe ngựa, hai nam tử khuôn mặt cùng bị hủy, lẳng lặng trông một người hôn mê bất tỉnh.

“Hết thảy chính là như vậy? Bổn sự của Bích Lạc chẳng qua như thế?” Thanh âm của Địch Cửu lạnh băng, không nghe ra hỉ nộ.

Địch Nhất cắn răng nói: “Bích Lạc từng nói, người hôn mê thời gian dài rất khó sống lâu, bởi vì…”

Y kỳ thật không đành lòng lặp lại một lần những lời tàn nhẫn Bích Lạc đã nói đó, nhưng đã là chân tướng, thì nhất định phải nói rõ, đã lựa chọn con đường này, thì phải biết họ đang gánh vác gì, tương lai đối mặt lại sẽ là gì.

Song Địch Cửu lại cả hứng thú để nghe cũng không có: “Y thuật có cuối, nhưng lòng người lại không có.”

Địch Nhất ngẩn ra, nhìn y một hồi, chợt bật cười, gật đầu thâm sâu: “Ngươi nói đúng, người có thể làm, kỳ thật không có cực hạn.”

Địch Cửu chỉ cúi đầu nhìn dung nhan đang ngủ bình yên của Phó Hán Khanh, đầu cũng chưa từng ngẩng một thoáng: “Huống chi, hiện tại cũng không nhất định tuyệt vọng, chớ quên, y đến từ nơi nào.”

Địch Nhất hơi động dung: “Ngươi định… Nhưng mà, Triệu quốc Phong Kính Tiết đã chết, Yên quốc Dung Khiêm sau khi Yên kinh phát sinh dị biến, pháp trường cứu quân thì không còn ai trông thấy y nữa. Tuy rằng hoàng cung Yên quốc nói với bên ngoài là Dung tướng đang tĩnh dưỡng, nhưng những người tai mắt khá linh thông đều biết, Dung Khiêm đã mất tích.”

“Đồng bạn của y tuyệt đối không chỉ hai người này. Lúc trước những quốc gia tiếp nhận Tu La giáo trước nhất kia, những người âm thầm chủ trương thực hiện việc này, kiệt lực thúc đẩy, đều có thể là bạn cũ của y. Tỷ như Phương Khinh Trần của Sở quốc. Tuy nói Phương Khinh Trần đã chết, nhưng những người khác vẫn còn, ta lúc trước từng cẩn thận tra xét việc này, người nào có khả năng là cố nhân của y nhất, ta đều nắm chắc.”

Địch Nhất chỉ cảm thấy tinh thần phấn chấn, trước mắt lại tràn ngập hy vọng: “Nếu thật sự là như thế, biết đâu quả thật có thể cứu! Tiểu Lâu có khả năng thông thiên triệt địa, A Hán còn từng nói với chúng ta, y là người dốt nhất trong các đồng môn, dốt nhất mà cũng có bổn sự cỡ này, vậy…”

Địch Cửu lại rất đỗi lãnh tĩnh: “Đừng cao hứng quá sớm. Người trong Tiểu Lâu đều tự lo thân, mỗi người sống cuộc sống của mình, cho dù là với đồng bạn trong Tiểu Lâu cũng không thèm quan tâm.”

“Nhưng Phong Kính Tiết chủ động đi tìm chúng ta, A Hán cũng chủ động đi tìm Dung Khiêm, giữa họ sẽ không khắc ý tránh né! Chúng ta thật tìm đến cửa, chẳng lẽ họ có thể thấy chết không cứu?”

Địch Nhất càng nói càng hưng phấn: “Chỉ là, làm sao đi tìm đây? A Hán không nhất định chịu được đường xa lặn lội, hơn nữa mang theo y, che giấu hành tích cũng rất phiền toái. Tu La giáo với ngươi với y, cũng không nhất định có thể bỏ được. Nói như thế, ngươi và A Hán đều không nên bôn ba, tốt nhất là ta và Địch Tam chia nhau tìm người, các ngươi…”

Trong mắt y bỗng thoáng hiện dị thải: “Ta có một người rất đáng tin, có một chỗ cực đáng tin…”

Địch Cửu ngầm hiểu: “Nơi ta và Tu La giáo đều không tìm thấy quả thật đáng tin. Người kia, tự nhiên càng thêm đáng tin.”

Hai người nhìn nhau, tâm tư vẫn nặng trĩu, rốt cuộc thoáng thả lỏng.

Vô luận thế nào, hy vọng, vẫn phải có.

Tiểu Lâu thần kỳ kia, những cao nhân nghe nói so với A Hán còn tài giỏi hơn rất nhiều rất nhiều kia.

Họ đến từ cùng một nơi, khẳng định là có tình hương hỏa. A Hán chưa từng thấy chết không cứu, thà rằng mình bị thương tổn, cũng không nguyện ý ngồi yên không giúp người nguy nan, vậy thì đồng bạn của y cũng nên không khác lắm, ít nhất sẽ không nhìn đồng môn của mình gặp nạn, mà không thèm ngó ngàng chứ.

Họ nghĩ đương nhiên như vậy, cúi đầu ngưng mắt nhìn người trong lòng quan tâm như vậy.

A Hán, ngươi nhất định, nhất định sẽ tỉnh lại, phải không?



“Khinh Trần, Khinh Trần! Mau tỉnh dậy.”

“Ồn ào cái gì?” Phương Khinh Trần nghiến răng nghiến lợi từ trên cây nhảy dựng lên, khi bị đánh thức tức quá, cư nhiên quên béng tối qua mình ngủ trên cây, lần nhảy dựng này, trực tiếp từ giữa không trung ngã cắm xuống.

Cũng may y khinh công tốt, bổn sự lớn, thời điểm khẩn cấp còn có thể quay người đứng vững một cách nguy hiểm, chỉ là cơn tức càng bốc lên: “Ồn ào cái gì! Họ Trương, cô còn cho người ta sống nữa không? Cho dù là phải chạy đi cứu A Hán, ta cũng phải ngủ! Không ăn không ngủ, mấy ngàn dặm đường, ta còn chưa chạy đến thì nửa đường đã chết rồi! Cho dù ta hiện tại đang bị phạt, mấy người cũng phải có nhân quyền chứ!”

“Cậu đừng nóng, tôi gọi cậu là chính thức thông tri cho cậu, không cần đi cứu A Hán nữa.”

“Cái gì? Không cần đi cứu A Hán? Chẳng lẽ mấy người tính ném y không quản, mặc y phát cuồng?”

“Cậu ấy sẽ không phát cuồng đâu, tiểu tử này lòng dạ mềm yếu, bị thương nặng như vậy cũng không nhẫn tâm thương tổn người khác, cuối cùng tự mình cho tinh thần lực của mình một gậy, tự đánh mình hôn mê.”

“Hừ, ta đã biết người tốt không sống lâu mà, làm người tốt quá đáng kết cục chính là tự mình chuốc khổ.” Phương Khinh Trần vừa tức vừa bực. Có bạn học ngu ngốc thế này, thật sự khiến người chưa bao giờ chịu thiệt là y có cảm giác không còn mặt mũi gặp người.

“Tóm lại, tinh thần thể của cậu ấy hiện tại đang ngủ trong cơ thể để chữa thương, cậu có cứu hay không đều như thế, khỏi cần cố ý đi cứu nữa.”

“Nhưng mà, vậy thì thân thể của y phải làm sao?” Phương Khinh Trần nhíu mày, “Thời đại này cả kỹ thuật tiêm tĩnh mạch và cắm ống chữa bệnh nguyên thủy cũng không có, người thực vật có thể sống bao lâu?”

“Có gì quan trọng, dù sao sống hay chết, tinh thần của cậu ấy đều ngủ như nhau, chết rồi trở về Tiểu Lâu ngủ tiếp mà thôi. Đúng rồi, nói cho cậu biết, thì ra tiểu tử Địch Cửu kia không phải bán đứng cậu ấy, mà là lúc đó bị thương quá nặng, vô lực bảo vệ. Sau đó vẫn tìm một cơ hội cứu cậu ấy ra, tiếc là đã muộn một chút, A Hán không nhìn thấy.”

“Hóa ra là như vậy. Tiểu tử này, giả giống như vậy, một chút ẩn ý một tia biểu tình cũng không lộ, hại chúng ta cũng chẳng nhìn ra. Nếu không lúc ấy liều mạng trái quy tắc cho A Hán biết chân tướng, không phải chẳng có chuyện gì hết?” Phương Khinh Trần rất không công bằng mà đẩy hết toàn bộ trách nhiệm cho Địch Cửu.

Trên thực tế, đám học trò họ, cho dù là Trương Mẫn Hân bát quái nhất, cũng sẽ không nơi chốn xem kỹ ghi chép vào đời của người khác. Cho dù tầm mắt cũng chủ yếu là chú ý bạn mình, sinh hoạt hành động, ngôn hành biểu tình của người khác bất quá là nhân tiện nhìn một cái, ai lại thật sự dụng tâm phân tích, cẩn thận phán đoán.

Khinh Trần ngáp một cái: “Đã không còn việc gì, có phải ta có thể quay về?”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ. Giáo sư nói, chuyện A Hán tuy rằng không còn, chuyện cậu bị phạt vẫn như cũ. Tất cả hỗn loạn của Sở quốc do cậu tạo thành cậu nhất định phải tự mình thu thập hết. Đúng rồi, còn một chuyện phải dặn dò một chút. Địch Cửu muốn cứu tỉnh A Hán, hiện tại đang tìm người khắp nơi, mà còn muốn tìm người trong Tiểu Lâu! Sau khi cậu vào đời một lần nữa, vạn nhất y tìm đến cậu, nhất thiết đừng để ý.”

“Hửm?” Phương Khinh Trần hơi ngẩn ra.

“Đương nhiên! Để ý y làm gì! Tinh thần của A Hán bị thương nghiêm trọng, cố gọi cậu ấy tỉnh dậy chẳng khác nào không cho cậu ấy trị liệu, thương thế sẽ nặng thêm. Hơn nữa, dựa vào cái gì mà để Địch Cửu chữa khỏi cho A Hán dễ dàng như vậy? Có phải chữa cho A Hán rồi là y cảm thấy không nợ gì A Hán, là có thể thư thái cao hứng, cảm thấy mình là Chúa cứu thế, tôi phi! Trên đời nào có chuyện tiện nghi như vậy!”

Phương Khinh Trần gật đầu, hoàn toàn đồng ý: “Đâu thể như vậy. Hiện tại nghĩ đến chuyện phải cứu người, sớm đi làm gì? Bây giờ làm sai chính là làm sai, đâu phải nói quay đầu là có thể quay đầu. Giải thích hữu dụng, còn cần cảnh sát làm gì? Y đâm A Hán một kiếm đó, A Hán có thể quên, ta vẫn còn nhớ rõ đây!”

Bản thân y chính là kẻ tính tình người phụ y một li, y đòi người máu thịt dựng trường thành, A Hán ở trên tay Địch Cửu chịu khổ nhiều như vậy, trong mắt y, bất kể chỉnh trị Địch Cửu như thế nào đều là hợp tình hợp lý, không cho Địch Cửu chịu thêm chút tra tấn lương tâm, làm sao trút được một hơi ác khí này?

“Chà chà, không nghĩ tới nha, Trương Mẫn Hân, cô cư nhiên cũng sẽ có cách nhìn và chủ trương chính xác như thế.”

“Cậu bớt huyên thuyên đi, có bản lĩnh thì thu thập hết họa cậu gây rồi lại đến trách mắng tôi. Chẳng rảnh để ý cậu nữa, tôi còn phải đi thông tri những người khác, nếu bị cầu tới cửa, một mực giả vô tình, không cần để ý, để tình thánh tự cho là lãng tử quay đầu kia đi tứ xứ gặp trắc trở giày vò đi!”

Dăm ba câu, họ đã quyết định vận mệnh của vài người khác. Họ không cảm thấy đây là đại sự gì, cũng không cảm thấy việc này có gì sai. Ai có thể đại ái vô tư, ngay cả người thường cũng sẽ càng quan tâm thân nhân của mình hơn, khó tránh vì bất hạnh của thân nhân bằng hữu mà đi chỉ trích người xa lạ khác. Huống chi, họ đến từ Tiểu Lâu.

Phương Khinh Trần nở một nụ cười, kết thúc đối thoại, tự đi tháo con ngựa vừa già vừa gầy dưới tàng cây kia, xoay người lên ngựa.

Đã không vội đi cứu người, y tự nhiên liền buông lỏng dây cương, khoan thai tiến bước.

Đường cổ, phương tây, con ngựa nọ độc hành.

Xa xôi phía trước là cố quốc người cảnh đều chẳng còn, trên mảnh đất tràn ngập chiến loạn và tai nạn đó, có cố nhân của y.