Theo ánh mắt Địch Cửu nhìn qua, lọt vào tầm mắt một khuôn mặt chằng chịt vết thương, thoạt nhìn cực dữ tợn khủng bố, Tô Mi trong lòng giật mình, không cầm lòng nổi phải lui lại nửa bước, bên tai nghe Địch Cửu nhàn nhạt phân phó một tiếng: “Mi nhi, ta gặp bằng hữu cũ, tối nay phải ôn chuyện một phen, ngươi cứ về trước đi.”
Bằng hữu cũ sao?
Tô Mi im lặng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn thân ảnh trầm ngưng như núi cuối trường nhai, lập tức cúi mi thu mắt, nhẹ nhàng đáp vâng. Quay người một mình lặng yên mà đi, giống như vui cười và hứa hẹn dưới khói lửa vừa nãy kia, hoàn toàn không liên quan đến nàng.
Địch Cửu chưa hề nhìn thân ảnh buồn bã mà đi kia thêm một thoáng, chỉ dạo bước về phía trước.
Xuyên qua trường nhai, xuyên qua dòng người, xuyên qua ánh đèn, xuyên qua pháo hoa, xuyên qua hết thảy phồn hoa náo nhiệt, đi đến bên cạnh người có những năm tháng bi thảm tương đồng với y, sau đó, sượt vai mà qua, bước chân y nguyên không ngừng đi về phía trước, chỉ có một câu nói lãnh đạm lặng lẽ biến mất trong gió đêm: “Đi theo ta một chút đi.”
Ngữ khí bình hòa như thế, như là hết thảy từng qua, chưa bao giờ phát sinh vậy.
Địch Nhất im lặng quay người, đi theo bước chân y, một trước một sau, trầm mặc rời khỏi trường nhai phồn hoa náo nhiệt nhất này.
Đi về hướng quạnh quẽ, đi về hướng hắc ám, đi về hướng tương lai sâu thẳm đến cơ hồ không có cuối kia.
Bên cạnh tiếng người thưa dần, nói cười dần dần vắng vẻ không thể nghe, đỉnh đầu pháo hoa thưa thớt, dần không còn thấy diễm thải lóe sáng nữa.
Nhìn bóng dáng không hề bố trí phòng vệ phía trước, Địch Nhất cuối cùng trầm giọng nói: “Yên tâm quay không môn về phía ta như vậy, là ngươi tự phụ võ công đủ cao minh không sợ ta ám toán, hay thật sự cho là ta sẽ tuyệt không ám toán ngươi?”
“Ngươi đương nhiên sẽ không.” Địch Cửu không hề quay đầu nhàn nhạt đáp: “A Hán sẽ không cho ngươi gϊếŧ ta.”
Địch Nhất kinh ngạc, không vì thâm ý trong lời y nói, lại chỉ vì, y vậy mà có thể dùng ngữ khí bình thản như thế, nói ra hai chữ “A Hán”, giống như người tên A Hán kia và Trương Tam Lý Tứ chẳng mảy may khác biệt “Ngươi còn nhớ A Hán. Y chịu kiếm xuyên tim của ngươi, còn tâm tâm niệm niệm an nguy của ngươi, ngươi lại ở nơi này…”
“Ở nơi này ôm mỹ nhân dạo chơi!” Địch Cửu ngữ khí nhẹ nhàng thay Địch Nhất nói cho hết lời “Ngươi cảm thấy ta phải làm như thế nào? Khóc trời kêu đất, biết vậy chẳng làm. Ngày ngày đêm đêm nhớ nhung y, từ đây không gần nữ sắc hoặc nam sắc nữa, thay y giữ thân như ngọc. Vì y tâm tang như chết, dùng cả đời để hối hận lúc trước phụ lòng y…” Y dừng bước quay đầu, dung mạo tuấn lãng đầy chế nhạo “Ngươi cảm thấy ta nên như vậy… Thế thì, thật xin lỗi, đã khiến ngươi thất vọng.”
Khóe môi y hơi nhếch lên, mang theo nụ cười khẩy: “Chỉ có thứ ngu xuẩn nhất, vô năng nhất, hoàn toàn không có bản lĩnh đòi lại công đạo cho mình mới sau khi bị thương tổn, cả ngày ảo tưởng ác nhân sẽ lương tâm phát hiện, sẽ bởi vì chuyện xấu mình làm mà chịu tra tấn bội phần, cũng từ trong tưởng tượng hoang đường kiểu này đạt được khoái hoạt. Không ngờ ngay cả ngươi cũng ngây thơ như vậy, thật là ở chung với con heo đần kia quá lâu.”
Y thoải mái quay đầu, dạo bước đi về phía trước, trong bóng đêm, y cười dài lạnh lẽo thấu xương “Nếu như hối hận, hà tất có lúc trước, đã có lúc trước, lại cần gì nghĩ ngợi?”
Địch Nhất cắn răng rảo bước đuổi kịp, lạnh lùng nói: “Ngươi không biết ba năm nay, y sống những ngày ra sao, mới có thể thoải mái nói ra lời như vậy.”
“Ta biết.” Hai chữ bình thản tột cùng, khiến Địch Nhất nghe mà thoáng ngẩn lại thoáng kinh.
Mà Địch Cửu vẫn khoanh tay dạo bước đi trước, bình bình đạm đạm nói: “Ta biết y sau khi bị thương tỉnh lại, chuyện thứ nhất là ngăn cản đám gia hỏa kia trả thù ta. Ta biết, y hao hết tâm thần, chỉ vì kéo dài ngày ta và Tu La giáo quyết một trận tử chiến. Ta biết, y dùng đủ khoảng thời gian một năm, mới miễn cưỡng dưỡng thương khá lên. Ta biết, cái tên trước kia thích nhất là ăn ăn uống uống ngủ ngày, hiện tại mỗi ngày ăn không hết nửa bát cơm, mỗi một đêm đều bị ho khan và thân thể hư nhược tra tấn, một đêm mấy bận giật mình, khó lòng ngủ say. Ta biết, cái người trước kia bị chém một đao đập một chưởng, toàn xem như muỗi đốt, hiện tại suy yếu đến mức một cơn gió đã có thể thổi ngã, chăm sóc tốt hơn, cũng luôn bệnh nặng bệnh nhẹ chưa từng ngừng, các loại dược vật, coi như trà cơm ăn không ngừng. Ta biết, cho dù là như thế, ba năm qua, về ta, y chưa từng có một câu ác ngữ. Ba năm qua, y thậm chí không muốn nghe người khác mắng ta trước mặt y. Ta biết, y thủy chung kiên trì rằng ta chưa từng phụ lòng y cái gì, y thủy chung kiên trì, ta từng giúp y rất nhiều, ta từng đối đãi y rất tốt, ta từng cho y rất nhiều. Ta càng biết, tối nay ngươi xuất hiện trước mặt ta, cũng nhất định là y giao phó…”
Y từng câu nhàn nhạt nói ra, Địch Nhất nghe mà chỉ cảm thấy kinh tâm động phách, không vì đại biểu cho sự thật đáng sợ rằng Địch Cửu có thể rõ như lòng bàn tay bí sự thường ngày của giáo chủ trong tổng đàn Tu La giáo như thế, chỉ vì từng tiếng “Ta biết” này, Địch Cửu có thể dùng ngữ khí bình đạm như thế nói ra.
Khi nói những lời này, Địch Cửu vẫn chậm bước về phía trước, trời tối như vậy, đêm lạnh như thế, y thủy chung chưa từng quay đầu.
Không nhìn thấy sắc mặt y, không thấy được ánh mắt y, chỉ có thể nghe ngữ khí lãnh đạm lạnh lẽo như thế.
Y nói từng tiếng “Ta biết” kia, giống như đang nói, hôm nay thời tiết rất tốt, đêm nay trăng rất tròn.
Phải có tâm tư tàn nhẫn quyết tuyệt như thế nào, mới có thể sau khi biết hết thảy hành vi của người nọ, vẫn có thể lạnh lùng nói ra như thế.
Khi y nhìn từng phần mật báo thuật rõ hành sự sinh hoạt của người nọ, là tâm tình như thế nào?
Khi y tưởng tượng hình dung cuộc sống của người nọ hiện giờ, là tâm tình như thế nào?
Khi y nói từng tiếng “Ta biết” như vậy, trong lòng y, lại rốt cuộc nghĩ đến cái gì?
Địch Cửu rốt cuộc dừng bước, ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạnh lẽo phía chân trời: “Phải chăng Tu La giáo bên kia cuối cùng đã muốn toàn lực đối phó ta, y không có lập trường ngăn cản, rồi lại không yên lòng về ta, cho nên mới nhờ ngươi, ngươi tối nay đến, là để nhắc nhở, hay là khuyên ta?”
Địch Nhất cố định nhìn bóng lưng y: “Xem ra ngươi cái gì cũng biết, y thay ngươi nhọc lòng như vậy, lại là trò cười, chỉ là ta thật không minh bạch, ngươi tất cả đều biết, còn có thể nói ra lời thế này?”
Địch Cửu khe khẽ cười rộ: “Ta cũng đồng dạng không minh bạch, ngươi cũng cùng ta từ trong địa ngục trèo ra, sao lại cảm thấy rằng ác quỷ trong địa ngục kia còn có thể có lương tâm, còn có thể biết áy náy?”
Địch Nhất cố định nhìn bóng lưng lạnh băng dưới ánh trăng kia, lưng y thẳng tắp, quá thẳng, một loại kéo căng chuẩn bị đối kháng hết thảy, lạnh băng cự tuyệt hết thảy một cách cứng nhắc, làm Địch Nhất hơi nhíu mày.
Vì sao nói một phen những lời lạnh băng dài như vậy, lại thủy chung không chịu quay đầu một lần, vì sao không vào khi bình đạm thuật những đau khổ của người nọ, cho ta có thể nhìn thấy mắt ngươi mặt ngươi.
Nhưng mà, y không có thời gian đi hỏi nhiều, thậm chí không có thời gian nghĩ nhiều.
Địch Cửu buông tay đi trước, lúc đầu như nhàn rỗi dạo bước, dần dần bước chân nhanh hơn. Y nội lực tinh thâm, võ nghệ xuất chúng, đề khí lướt đi, lời nói sang sảng trong miệng mà ngay cả tiết tấu cũng không có bất cứ dao động nào.
Trong bóng đêm gió lạnh gào thét, ánh đèn vết chân bên cạnh như lôi điện nhanh chóng biến mất sau lưng, dần về phía trước dần vắng lặng, dần về phía trước dần cô tuyệt.
Giữa lúc hai người đối thoại, đã một mạch ra khỏi tiểu thành, một mạch vào hoang giao. Vì bốn phía không còn chân người, thân pháp của Địch Cửu càng mau lẹ như điện, gió lạnh ập vào mặt, cũng róc qua mặt đau buốt.
Địch Nhất không thể không thi ra toàn lực, mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp tốc độ của y, thật sự không có quá nhiều sức lực để trường thiên đại luận.
“Ngươi muốn đi đâu?” Địch Cửu không đáp hỏi ngược “Ngươi có biết, vì sao ta lựa chọn Tô Mi làm nữ nhân bên cạnh?”
“Tô Mi? Chính là nữ tử vừa rồi kia?” Địch Nhất trầm mặc một hồi, mới hỏi “Vì sao?”