Kẻ chết vô tội nằm trước giường A Hán, sự hoạt bát đáng yêu vừa rồi đã biến thành tử khí nặng nề. Trong phòng tĩnh lặng, máu tươi đỏ đến chói mắt người.
Cả gian phòng chỉ còn lại từng tiếng khóc tê tâm liệt phế, khiến người đau tai váng đầu.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch của ta.” Như Cơ xinh đẹp lảo đảo chực ngã, nước mắt lưng tròng, thống khổ tràn lòng, tiếng khóc ấy, thật là người thấy thương tâm, người nghe rơi lệ. Mà ánh mắt nàng, chỉ biết si si nhìn con mèo nhỏ thất khiếu đổ máu chết dưới đất.
Hai nha hoàn bên cạnh vội gắng sức đỡ nàng, “Phu nhân, đừng quá thương tâm.”
“Đúng vậy, Tiểu Bạch nó là một con mèo nhỏ, có thể được phu nhân yêu thương như vậy, dù chết cũng đáng.”
Như Cơ khóc lóc không ngừng: “Các ngươi làm sao biết được, nó tuy chỉ là một con mèo, nhưng toàn thân trắng như tuyết, xinh đẹp đáng yêu không nói nên lời. Cuộc sống trong trang này, tuy là phú quý vinh hoa, nhưng cũng tịch mịch thê lương. Nếu không phải sớm sớm tối tối có nó bên cạnh làm bạn, ta đã sớm chẳng chịu nổi, ai ngờ được, ai ngờ được…”
Như Cơ ôm mặt khóc nức nở.
Hai nha hoàn cùng gật đầu: “Nói đến cũng lạ, con mèo kia vừa rồi còn ngoan ngoãn trong lòng phu nhân, ai ngờ món bánh ngọt nọ vừa bưng lên, nó liền nhảy lên giành ăn.”
Như Cơ vừa khóc vừa nói: “Đều là ta chiều hư nó, vừa ngửi được mùi thơm, nó liền tham ăn, ta thì món ngon gì cũng không tiếc cho nó, ai ngờ…”
Mắt nàng chợt lạnh, quay đầu giận dữ nhìn nha hoàn vừa bưng bánh lên: “Bánh này là ai làm?”
Sắc mặt nha hoàn tái nhợt: “Hứa sư phụ ở đại trù phòng bên kia làm, công tử thích ăn, chúng em mỗi ngày đều bưng lên đây, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện.”
Như Cơ lớn tiếng hỏi: “Trong đại trù phòng không có người nào?”
“Đại trù phòng chưa từng cho người không liên quan vào, bên trong có người nào thì chúng em không biết, em vẫn đều nhận đồ ở bên ngoài.”
Như Cơ suy xét một chút, lúc này mới hỏi: “Trên đường đến, các ngươi có đυ.ng phải ai không?”
Nha hoàn thoáng do dự, bấy giờ mới nói: “Trên đường trở về, em gặp Tiểu Anh làm việc ở Di viên, nói chuyện một hồi rồi không gặp người khác việc khác nữa.”
Như Cơ biến sắc, căm hận nghiến răng: “Quả nhiên là người không có ý thương hổ, hổ lại có tâm hại người.” Nàng quay đầu nói với trong màn: “Đệ đệ, ngươi khoan dung độ lượng như thế, tiếc là lại có người trời sinh ác độc, căn bản không thể dung được ngươi.”
A Hán đối với những quan hệ quái lạ, luận thứ bậc này, ngần ấy những người gọi y là ca ca đệ đệ, căn bản chưa từng phân rõ ai là ai. Vừa rồi con mèo nhỏ đáng yêu kia sau khi giành ăn sạch bánh ngọt của y, bỗng nhiên thất khiếu đổ máu rồi chết, y ít nhiều cũng cảm thấy hơi buồn. Dù sao một con mèo tròn vo như cục tuyết, thật sự khiến người yêu thích, khiến người rất muốn ôm vào lòng yêu thương một phen.
Bất quá, Như Cơ này thương tâm khóc lóc lại thật sự khiến y hơi giật mình, nhìn Như Cơ khóc như vậy, y hoài nghi cho dù Địch Phi chết, Như Cơ cũng chưa chắc đã thương tâm đến thế.
Bất quá, chúng sinh bình đẳng, cho dù nàng dành tình cảm
cho một con mèo còn sâu hơn người, A Hán ngoại trừ bội phục nàng cảnh giới cao thì cũng chẳng có ý kiến gì khác.
Chỉ là Như cơ khóc nửa ngày, A Hán lại chẳng có tinh thần phụng bồi nửa ngày, dần dần lại mơ hồ, cho nên câu vừa rồi Như Cơ nói kia, y căn bản không nghe rõ.
Như Cơ nói xong, chỉ nói A Hán cho dù không nổi trận lôi đình cũng phải nghiến răng nghiến lợi, ai ngờ đợi cả buổi, cuối cùng thanh âm nghe được, lại dường như là tiếng ngáy nho nhỏ.
Khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Như Cơ tức khắc vặn vẹo như quỷ quái, lấy lòng, dụ dỗ gì đó, sách lược sớm định đã quên sạch, thét lên một tiếng the thé: “A Hán.”
A Hán nửa dựa nửa ngồi trên giường đang dở mộng dở tỉnh, bị hù giật mình, vội vàng ngồi thẳng: “Chuyện gì?”
Như Cơ nghiến răng nghiến lợi: “Họ Bạch muốn hại chết ngươi? Vừa rồi nếu không phải Tiểu Bạch của ta cản một kiếp cho ngươi, ngươi đã…”
A Hán mù mờ hỏi: “Họ Bạch nào?”
Cả người Như Cơ run lên, suýt nữa đã ngã, cũng chẳng biết là rốt cuộc hận ai, nghiến răng nghiến lợi nói: “Họ Bạch ở Di viên kia?”
“Y hại ta?” A Hán càng thêm mù tịt “Hiện tại là y được sủng, theo kinh nghiệm của ta, bây giờ chuyện nên có thể phát sinh nhất, là chúng ta hãm hại y, trên cơ bản thì chín mươi phần trăm xung đột hí kịch đều đến như vậy, dù thế nào cũng không thể là y hãm hại ta?”
Quyển tiểu thuyết nào cũng chưa từng nói tiểu thụ được sủng lại phải hại người không được sủng, bị vắng vẻ, người không được sủng liên hợp muốn hãm hại tiểu thụ đương hồng, đây lại là lẽ bất dịch, lý đương nhiên.
A Hán tất nhiên là người nói vô tâm, Như Cơ tuyệt đối là người nghe có ý, nhất thời sắc mặt trắng bệch.
Không biết là bởi vì thù hận, hay bởi nguyên nhân nào khác, lúc nàng nói, thanh âm lại run run: “Tiểu Bạch là ăn bánh ngươi muốn ăn mới xảy ra chuyện, người cầm bánh từng gặp thủ hạ của họ Bạch, nếu không phải hắn hạ độc thì là ai?”
A Hán sờ sờ mũi: “Phải không? Chẳng lẽ ta kỳ thật cũng rất được sủng.”
Y cũng không chú ý biểu tình của Như Cơ cơ hồ tức đến phát ngất, ôi, quả nhiên được sủng là sẽ có thị phi, tất cả tiểu thụ trong truyện vừa được sủng là sẽ bị minh đao ám tiễn làm mục tiêu, ôi ôi ôi. Thôi thôi, bị người hạ độc hãm hại là số mệnh của nhân vật chính, cũng không cần quá kỳ quái.
Như Cơ tức đến mức ngón tay run run, người này, rốt cuộc có hiểu được trọng điểm ở đâu không: “Hắn hiện giờ muốn hại ngươi, ngươi định làm thế nào?”
“Làm thế nào?” A Hán hơi ngạc nhiên “Việc này, y muốn hại ta, đây chỉ là suy luận, là nghi ngờ, không có chứng cứ, không thể nhận định là sự thật.”
Như Cơ tức đến xanh xám mặt: “Y rắp tâm hại người, đâu dễ dàng để người bắt được thóp như vậy, nếu ngươi không phản kích, chỉ sợ y sẽ không thu tay.”
A Hán lại gãi đầu: “Vậy… Về sau, thứ ta ăn mọi người chú ý một chút, đừng để những người khác hoặc mèo con chó con đυ.ng đến.”
Như Cơ đợi, mọi người trong phòng đều đợi, thế mà, không còn phần sau nữa.
Qua rất lâu, Như Cơ mới kinh ngạc hỏi: “Chỉ như vậy.”
“Đúng thế, chỉ như vậy.” A Hán nói “Ta biết cô vì mèo của mình ăn nhầm đồ của ta rồi chết mà cảm thấy khổ sở, về sau hẳn sẽ không có hiện tượng kiểu này nữa, cô có thể yên tâm.”
Như Cơ thoáng lảo đảo, nàng đã mất sạch lý trí muốn bổ đến, bóp cổ A Hán quát lớn: “Ngươi rốt cuộc có hiểu không, hiện tại cần thảo luận gì…”
Song, khi nàng sắp sửa làm ra hành vi khả năng thô bạo, người hầu bên cạnh A Hán đã kịp thời lao đến chắn trước giường.
Đối với những kẻ ngày đêm tùy thị bên cạnh A Hán mà nói, họ ít nhiều đã hiểu bổn sự tức chết thần quỷ kia của chủ tử nhà mình đáng sợ cỡ nào, Như Cơ phu nhân không sợ chết, họ lại không dám để vị chủ tử này bị trầy chút da giấy.
Như Cơ bị khó khăn ngăn lại, A Hán chỉ cảm thấy khốn nhiễu kinh khủng, chẳng qua là một cuộc bái phỏng rất bình thường, sao lại là chết, lại là độc, lại là khóc, lại là ồn, y đang do dự, không biết lúc này tiễn khách phải chăng vô lễ.
Bên ngoài chợt truyền đến một tiếng hô to: “A Hán công tử, trang chủ cho mời.”
Mọi người đều cả kinh, Địch Phi tuy thường sủng hạnh A Hán, nhưng mỗi lần đều là tự thân tiến đến, chưa bao giờ triệu A Hán đi. Về phần trước kia từng cùng thị cơ khác du viên, vũ nhạc, uống rượu, mua vui, các loại hoạt động, từ sau khi vị chủ tử Di viên kia đến thì không còn phát sinh nữa, tự nhiên sẽ không cần triệu người lại trợ hứng, một phen hành động khác biệt với dĩ vãng này, khiến đám hạ nhân đều ngạc nhiên, khuôn mặt Như Cơ vốn đã rất xanh lại trắng, càng khó coi thêm mấy phần, khiến người vừa nhìn rất dễ dàng sinh ra sự hoài nghi cực đại với nhãn quang của Địch Phi, làm sao lại từng sủng hạnh nữ nhân khủng bố như vậy.
Về phần A Hán, phản ứng duy nhất của y chỉ có thể là ngáp dài, hơi oán giận Địch Phi lắm chuyện, rồi lại rất tận chức trách nam sủng mà uể oải xuống giường.
***
“A Hán công tử, sự tình trọng đại, lão phu đành phải ngụy truyền lệnh của trang chủ, mời cậu đến, mong rằng cậu đừng trách.” Lão nhân tóc trắng mày trắng râu trắng thần sắc ngưng trọng nói.
A Hán vì diện mạo y như ông già Noel trong truyền thuyết cổ đại kia mà rất ngạc nhiên: “Ông là ai?”
Lão nhân sửng sốt: “Sự quá khẩn cấp, công tử đừng đùa.”
A Hán kinh ngạc: “Ta hỏi ông là ai? Đây là đùa sao?”
Lão nhân lộ ra vẻ nhìn kỹ: “Cậu thật sự không biết ta.”
A Hán thành thật gật đầu, biểu tình thập phần trung hậu thành thực, làm người rất khó hoài nghi tính chân thật trong lời y nói.
Trong mắt lão nhân chợt lóe tinh quang, ẩn ẩn có vẻ tức giận. Ông ta là ai, ông ta chính là phó trang chủ Kình Thiên trang danh chấn thiên hạ, là nhân vật thứ hai của cơ nghiệp lớn như vậy trong trang, dưới một người, trên vạn người, cho dù là Địch Phi cũng phải ba phần khách khí với ông ta.
Trong trang từ trên xuống dưới, cho dù chưa gặp ông ta, vừa thấy bộ dáng râu trắng mày trắng, tựa như thần tiên này, cũng có thể nhận ra ông ta là nhân vật tôn quý thế nào. Cho dù là vị chủ tử Di viên kia, với trang chủ cũng không giả sắc thái, gặp ông ta, cũng ít nhiều bảo trì chút lễ nghi.
Thế mà tên nam sủng con con này, ỷ vài phần sủng ái của trang chủ, lại như cả ông ta cũng không thèm nhìn vào mắt, người này rốt cuộc là thật sự không nhận ra, hay là vờ không nhận ra, kỳ thật đều không quan trọng, quan trọng là, rõ ràng người này
trước giờ chưa từng quan tâm đến nhân vật thứ nhì vang leng keng này, chẳng những chưa gặp mặt, như là cả bộ dạng diện mạo của ông ta cũng chưa từng nghiêm túc thăm dò.
Hiện giờ xem ra, việc hôm nay, y nguyện cũng thế, không nguyện cũng thế, đều không thể do y không làm. Nếu có thể lập công, là tạo hóa của y, còn nếu mất mạng, đó cũng chẳng qua là mệnh số của y.
Lão nhân suy tính trong lòng, trên mặt lại thần sắc bất động: “A Hán công tử, ta là ai đã không quan trọng, quan trọng là, trang chủ đã bị trọng thương.”
A Hán sợ nhảy dựng: “Ông ấy bị thương, có nghiêm trọng không, sẽ không chết chứ.”
Lão nhân tất nhiên không biết, A Hán thuần là lo lắng vạn nhất Địch Phi chết, chẳng còn ai lo ăn lo ở, chỉ bởi vì lời nói không có giáo dưỡng kia mà nhíu mày.
Rõ là vô học, chết hay không lại đeo trong miệng, cả một tiếng không việc gì cũng chẳng biết nói.
“Đây chính là điều chúng ta lo lắng. Trang chủ nội ngoại thương rất nặng. Lại không chịu để đại phu khán chẩn, cũng không chịu bôi thuốc băng bó, nếu từ đó ác hóa, chỉ sợ tính mạng cũng khó giữ.” Lão nhân sắc mặt ngưng trọng.
A Hán ngạc nhiên: “Tại sao ông ấy bị thương mà không chịu chữa?”
Lão nhân cười khổ: “Nói đến thì đây cũng là một thói quen cổ quái trang chủ trước nay vẫn có. Sau khi bị thương, tuyệt không gặp đại phu, thậm chí không cho bất kỳ ai đến gần bên cạnh, nếu có nội thương cần điều tức, liền đuổi tất cả mọi người đi thật xa, tự mình vận công, người khác dù chỉ nhìn một cái cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Nếu là ngoại thương thì càng không ngó ngàng, chỉ do vết thương tự mình cầm máu kết vảy. Về phần đây rốt cuộc là vì sao, những thuộc hạ chúng ta cũng thật sự không hay biết. Trang chủ võ công tuyệt đại, vốn ít bị thương, người làm thuộc hạ chúng ta bình thường dĩ nhiên không thể nói gì. Nhưng tình huống lần này lại khác, trang chủ gặp phải bảy đại cao thủ Quan Đông liên thủ phục kích, thân trúng ba chưởng hai chỉ một chân, mà đao thương kiếm thương ám khí thương lại nhiều không đếm hết. Nhưng trang chủ vẫn tính tình quật cường như dĩ vãng, tự mình trở về Kình Thiên viên của mình, đuổi hết hạ nhân đi xa, nghiêm lệnh kẻ vào phải chết. Bất kể chúng ta khuyên thế nào cũng không để chúng ta gọi đại phu đến xem. Đừng nói y nội thương cực kỳ nghiêm trọng, mà một thân ngoại thương cũng khá đáng sợ, nếu không xử lý, chỉ sợ…”
Lão nhân nói đến đoạn sau, mặt mày ưu sầu vô hạn, biểu tình của những người khác trên đường đều thập phần trầm trọng.
Nếu nói họ quan tâm sinh tử an nguy của Địch Phi, tự nhiên là không sai.
Kình Thiên trang chẳng dễ dàng gì từ trong tiến công của ngũ đại bang cựa mình lại, hiện giờ là bá chủ một phương, mà nay mọi người ở đây, ai không bởi đó được lợi, thân gia tài sản, quyền thế phú quý, đều hậu hĩnh hết sức. Nếu lúc này Địch Phi có bất trắc, các thế lực lớn trong thiên hạ giậu đổ bìm leo, quần khởi tấn công, hết thảy trước mắt có, giây lát sẽ hóa nước chảy hoa rơi.
A Hán há biết tư tâm của mọi người sâu như vậy, chỉ gật đầu: “Ta hiểu rồi, vậy gọi ta tới làm gì?”
“Trang chủ nghiêm lệnh, thuộc hạ chúng ta không dám vi phạm. Nhưng tính mạng trang chủ lại là yêu cầu tày trời, không thể chậm trễ. Chúng ta buộc phải mời A Hán công tử đến, trang chủ xưa nay sủng ái công tử, nếu công tử chịu vào khuyên bảo, trang chủ cho dù giận, nghĩ cũng không đến nỗi làm gì công tử.” Lão nhân ôn hòa giải thích, chuyện liên quan đến những năm qua, những đệ tử trong lúc Địch Phi bị thương, không được triệu mà vào, hoặc là bị họ ra lệnh ép buộc vào trong, bị đánh sườn vỡ xương gãy, chết không toàn thây thế nào, đương nhiên chẳng nhắc một câu.
“Nhưng mà, Bạch công tử của Di viên không phải còn được sủng hơn ta à? Tại sao không tìm y?” A Hán hỏi.
Lão nhân thở dài một tiếng: “Công tử cũng nên biết, Di viên vị đó tính tình xưa nay quái gở, chỉ sợ quan tâm trang chủ chưa chắc sâu sắc được như công tử.”
Mọi người bốn phía cùng gật đầu: “Đúng vậy, còn ai có thể quan tâm trang chủ hơn A Hán công tử đây.”
Trong lòng suy nghĩ, cùng trong miệng nói, đương nhiên lại là những lời hoàn toàn bất đồng.
Cứ đùa, đi tìm vị kia, vị công tử đó, gặp trang chủ, trước giờ mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, nghe nói trang chủ sắp chết, không chừng y còn cao hứng hơn bất cứ ai ấy chứ.
Hơn nữa, vạn nhất trang chủ tức giận, lỡ tay đánh chết y, quay lại hỏi chúng ta đòi người, ai giao ra được?
Đó chính là tâm can, là mệnh căn của trang chủ, ai dám lấy tính mạng của y ra đùa.
Ngươi tuy cũng thường được sủng hạnh, nhưng thật cho chúng ta là người mù kẻ điếc, thật cho chúng ta là những nam sủng thị cơ không được sủng tai mắt cũng không linh thông kia chắc, lần nào y từ chỗ ngươi ra, ngươi không phải bị thương nằm bẹp trên giường. Đủ thấy, trang chủ cho dù thích ngươi, sợ cũng rất có hạn.
Lại nói, cái thứ chỉ biết ăn ngủ ngủ ăn như ngươi, chết cũng là chết uổng, vừa vặn bớt được lương thực.
A Hán không nghe được những lời chửi thầm của mọi người, chỉ cảm thấy họ nói thật có lý, bèn gật đầu: “Hiểu rồi, ta nên làm thế nào?”
Lão nhân mừng rỡ: “A Hán công tử đáp ứng rồi.”
“Đương nhiên là đáp ứng, nếu ông ấy chết, ta cũng không sống nổi.” Không ăn không uống, đương nhiên là không sống nổi.
Chỉ là, lời này nghe lại thật có ý đồng sinh cộng tử, ngay cả lão nhân cũng phải hơi sửng sốt, thoáng do dự, lúc này mới nói: “Xin công tử vào Kình Thiên viên, khuyên trang chủ đồng ý cho đại phu chẩn trị, nếu thật sự không khuyên được trang chủ, ít nhất phải làm cho trang chủ bôi thuốc băng bó.”
A Hán gật đầu, không chút do dự nói: “Được.”
Vì nhân sinh ăn uống no đủ, hạnh phúc như heo của y, có gì là y không dám làm, không thể làm, không muốn làm đâu.
Cho nên, rất nhanh, y liền đem theo thuốc trị thương tốt nhất này, vải này, linh chi này, tuyết liên này, nhân sâm này, cộng thêm cả đống các chủng các dạng bốc mùi thơm hoặc hôi bất đồng mà người ta gọi là linh đan diệu dược, đi đến Kình Thiên viên.
Không thể phủ nhận, Địch Phi rất không có thiên phú đặt tên, cơ nghiệp của bản thân gọi là Kình Thiên trang, viên của y gọi là Kình Thiên viên, nơi y ở gọi là Kình Thiên lâu, hoàn toàn chẳng mảy may có tinh thần sáng tạo.
Kình Thiên viên nói là một cái vườn, kỳ thật vừa vào cổng viên, là một dải hồ nước lớn, chỉ để một cây cầu nhỏ thông qua.
Đang là đêm khuya, trời đất lạnh lẽo, trên mặt hồ dường như có chút sương mù bao phủ, cầu nhỏ giữa sương mù, như thấy mà không, như có tựa không. A Hán vượt cầu mà qua, giữa khói bụi sương mù này, lại như hư bước, lội nước mà đi.
Băng qua cầu nhỏ, chính là một dải hoa lớn. Không có hoa cỏ cây cối gì danh quý, lại như hoa cỏ dại thường thấy nhất trên núi, giữa sương mù dày đặc, thản nhiên nở ra.
Mỗi một bước đạp xuống, đều là mềm mại, không biết đã giẫm mất bao nhiêu sinh mệnh hoa cỏ, mỗi một bước đi, đều lạnh ngắt, cây hoa mang theo sương sớm lặng lẽ thấm ướt vạt áo.
Nếu đổi người khác, chẳng biết sẽ sinh ra bao nhiêu tình hoài, mấy phiên suy nghĩ.
Đáng tiếc A Hán là tên trời sinh trì độn, hoàn toàn không có một chút thi ý tình hoài, cứ thế xông thẳng vào, đẩy đại môn, bước vào đại sảnh không một bóng người, từng bước lên lầu cao, dựa theo sự chỉ điểm của lão đầu tóc bạc kia, tìm được gian phòng phải tìm, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa hờ khép, trước mắt là bóng tối khắp trời đất, cùng một đôi mắt lãnh khốc, trong bóng tối sinh quang sáng chói.