Chương 9; Đêm nay hắn ngủ lại Noãn Hương Ổ

Nàng đã hai lần bảo hắn phạt nàng, rõ ràng là không sợ bị phạt.

Nhưng Lý Mạc, vốn dĩ không phải kiểu nam nhân thích làm khó dễ nữ nhân của mình.

Quả thật đúng như lời hắn nói, nạp nàng làm thϊếp là vì tiêu khiển, Bích Hảo kết hợp với sự hiểu biết của nàng về hắn ở kiếp trước, nàng liền có chút dũng cảm.

“Đứng lên đi.”

Sau một lúc lâu, nàng nghe thấy Lý Mạc nói.

Bích Hảo đứng lên, giương mắt ngắm hắn, “Gia không tức giận sao?”

Ánh mắt Lý Mạc vẫn sắc bén như cũ, “Sao trước kia ta lại không biết ngươi có tài ăn nói tốt như vậy, còn vọng tưởng nói đạo lý để thuyết phục ta.”

Thấy nàng đứng lên nhanh như vậy, giống như là đã nhận được sự khoan thứ từ hắn, hắn lại nói: “Về sau ngươi còn dám gây sự trong vườn nữa hay không?”

“Thϊếp không dám, nhất định thϊếp sẽ an phận thủ thường,” Bích Hảo nhẹ giọng, mếu máo, “Nhưng mà......”

“Nhưng cái gì?”

“Nhưng mà, lúc rảnh rỗi gia có thể đến đây thăm thϊếp có được không? Người hầu trong phủ đều giễu cợt thϊếp không được sủng ái.”

“Ngươi tự quản chính mình còn chưa xong đã muốn bận tâm đến người hầu giễu cợt?.”

Đôi mắt hạnh đào tròn xoe của Bích Hảo tràn ngập hơi nước, chỉ ngước lên trông mong mà nhìn hắn chằm chằm, cái miệng nhỏ chu lên, không nói lời nào.

Hắn chỉ có một thϊếp thất là nàng, vậy mà hơn mười ngày cũng không thèm đến thăm một lần, mà hắn cũng không có ngoại thất, tự khắc chế bản thân không đến ngủ chỗ thϊếp thất, như vậy có khác nào chán ghét thϊếp thất này?

Cố tình đa phần các nam nhân đều có không chịu nổi khi thấy nữ nhân của mình tủi thân, đặc biệt là kiểu trách móc rằng các nàng đã bỏ rất nhiều tâm huyết để lấy lòng mình mà không được, thực sự khiến cho trong lòng áy náy, ngay cả tâm địa cứng rắn cũng không khỏi trở nên mềm mại.

Đôi mắt hẹp dài của Lý Mạc hẹp hơi híp , duỗi tay muốn véo mặt nàng. Nhưng Bích Hảo nhanh nhẹn trốn đi, lui ra phía sau một bước rời đi hắn tay, trở nên có điểm tức giận. Lý Mạc tay cứng đờ, thu hồi tới, tay chống ở phía sau trên giường, hơi khuynh thân mình nói: “Hảo. —— đêm nay ta lưu lại.”

Nhìn thấy tiểu nương tử không có phản ứng gì, hắn hất hất cằm, “Còn không chuẩn bị đi?”

Bích Hảo khom gối hành lễ, quay người lại đi mất.

Lý Mạc chợt nhớ tới một việc, đứng sau lưng nàng nói: “Ngươi có cần phải gọi đại phu nữa không?”

“......” Không ai trả lời.

Chuyện này là sao, hắn chỉ là đáp ứng hơi chậm một chút, vậy mà cũng đắc tội với nàng sao?

Trong lúc dùng bữa tối, người hầu bên Liễu Phong Hiên mang quần áo của Lý Mạc tới, Bích Hảo nhận ra đó là hai đại nha hoàn hầu hạ chính bên người Lý Mạc, một người tên là Lộng Cầm, người còn lại là Hiểu Nguyệt. Hai người rửa sạch tay rồi bắt đầu hầu hạ Lý Mạc lấy đồ ăn. Công việc của bọn nó cần phải đứng ở bên cạnh bàn ăn, thu xếp an bài cẩn thận các món trên bàn, vô tình khiến cho ý định xây dựng hình tượng ái thϊếp chuẩn mực của Bích Hảo vứt xó.

Vì vậy nên nàng không nói gì, chỉ tập trung ăn đến khi ăn xong bữa cơm cũng không nói chuyện gì với Lý Mạc, đã vậy còn ăn ít đi, rõ ràng vẫn giống như ngày thường nhưng không hiểu tại sao lại có chút mất tự nhiên.

Ăn cơm xong nàng liền đi tắm rửa. Để tóc ướt bước ra khỏi phòng tắm thì Lý Mạc đã không còn ở đây. Tiểu Lam nói có ai đó đến bẩm báo gì đó, sau đó Thế tử gia liền đi rồi. Bích Hảo nhân cơ hội hỏi chuyện vừa rồi với mấy bà nương, hai người đang nói chuyện hăng say, vừa nói vừa cười, ngay cả khi Lý Mạc vào nhà còn nghe thấy được tiếng cười, nhưng hắn vừa vào cửa, tiếng cười, tiếng nói chuyện kia đột nhiên im bặt, sắc mặt tiểu nương tử cũng biến đổi nhanh như lật sách.

“Gia muốn tắm rửa sao? Thϊếp không biết hầu hạ người khác, ngươi vẫn nên bảo hai vị cô nương Lộng Cầm, Hiểu Nguyệt hầu hạ đi.” Bích Hảo khom gối nói.

Đây chính là kiểu thái độ mà nàng dùng để đối phó với hắn lúc ban đầu, nói chuyện không hề có cảm tình, thậm chí không thèm để ý tới hắn.

Ai bảo hắn nói nàng không quản được chính được, lại còn nói nàng có hành vi bừa bãi.

Lý Mạc không nói gì, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng từ đầu đến chân lược một lượt rồi bước vào tịnh phòng.

Gió đêm lạnh, sau khi tắm rửa xong Lý Mạc mặc một bộ trung y trắng tinh đi tới mép giường, nha hoàn đứng cạnh buông tấm màn ngăn cách giữa giường với phòng ngủ xuống rồi lui ra ngoài.

Lý Mạc vừa lên giường, Bích Hảo liền dùng sức lui vào góc giường, không chỉ muốn lui, còn cuốn theo cả hai cái chăn lui cùng, lúc cuốn đi cũng gây động tĩnh không hề nhỏ, khiến cho giường lung lay lộn xộn. Lý Mạc vừa nằm xuống, không nhịn được nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Ngươi làm gì?”

☀Truyện được đăng bởi Reine☀