Chương 23: Cùng ngươi uống rượu buổi tối

Sáng sớm hôm sau, Bích Hảo ôm lấy chăn mỏng ngủ bên trong giường, dù tiếng Lý Mạc mặc quần áo, rửa mặt chải đầu chấn động như sấm, nàng cũng không dậy nổi. Tiểu Hồng đến gọi nàng một tiếng: “Di nương còn không dậy nổi sao?”

Bích Hảo “Hừ” một tiếng.

Đây là hừ cho nam nhân đang thắt đai lưng kia nghe.

Đêm qua hắn coi nàng như bánh nướng lật đi lật lại để nàng nằm xoài trên người lộng hồi lâu còn chưa đủ, tiết một hồi, đợi hùng phong lại khởi, lại ấn lưng khiến nàng chu mông để cắm lộng, hại nàng sau một đêm eo đau chân đau, mới không thèm rời giường hầu hạ hắn.

Lý Mạc hôm nay nghỉ tắm gội, không cần mặc quan phục, hắn thay một bộ áo gấm màu xanh đen tay áo rộng, vấn tóc đội quan màu bạc. Không giống với khí chất nghiêm nghị hàng ngày, lại thêm chút hương vị pháo hoa đời thường, càng thêm phong thần tuấn lãng.

Hắn đi tới mép giường, Bích Hảo lại tưởng hắn muống gọi nàng dậy, lăn vào bên trong giường tiếp tục giả bộ ngủ, chơi xấu.

Lý Mạc sớm biết nàng đã tỉnh, duỗi tay nắm lấy một bên mắt cá chân của nàng, kéo nàng xê dịch ra ngoài một chút, rồi sau đó dán môi trên trán nàng thấp giọng nói gì đó.

Lộng Cầm Tiểu Lam đứng hầu hạ bên cạnh cũng đỏ mặt.

Sợ là ai ở đây, cũng không khỏi cảm thán trong lòng: Lâm di nương cũng thật giỏi, có thể bắt chẹt được Thế tử gia, nhìn hai người đúng là thân thiết nha. Nếu không phải cưới Lâm di nương vào cửa, mọi người đều không tưởng tượng được bộ dạng của Thế tử gia khi ở bên cạnh nữ nhân.

Hiện giờ mới biết, mặt lạnh tâm lạnh Diêm Vương cũng là có tình.

“Ngươi ngủ đi, hôm nay ta nghỉ tắm gội, buổi tối trở về uống rượu với ngươi.” Lý Mạc nói với Bích Hảo.

Nam nhân vừa rửa mặt xong nên hơi thở tươi mát, còn có hương bạc hà nhàn nhạt, lời nói mang theo mùi vị mát mẻ lượn lờ trên trán nàng.

Đôi mắt Bích Hảo he hé mở ra một cái khe nhỏ, mơ hồ hồ mà lẩm bẩm nói: “Thϊếp không ăn.”

Lý Mạc dựa sát vào nàng tinh tế nói: “Nghe nói trà lâu mới ra một loại điểm tâm làm từ đường đỏ, ngọt mà không ngấy, còn có một loại cá nướng, cách một con phố cũng có thể ngửi thấy hương thơm. Ta mua trở về cho ngươi ăn?”

Có ăn ngon!

Bích Hảo hai tròng mắt thoáng chốc mở ra, mỹ tư tư gật gật đầu, cười lăn một cái trên giường, ôm chăn nhắm mắt lại ngủ.

Lý Mạc thân mật với nàng một lát, không ý thức được trên mặt mình nhiều một ý cười nhợt nhạt.

Tiểu nương ngốc, dễ dỗ dành như vậy.

Hắn buông bức màn xuống giúp nàng chắn ánh sáng, giương giọng nói: “Ta đi đây.”

Ra cửa, Lý Mạc cưỡi ngựa đi Đại Lý Tự, lướt qua phố xá sầm uất, tiên y nộ mã, khí phách hăng hái, vó ngựa nhẹ lướt.

Ở bên ngoài Đại Lý Tự lại gặp Lý Dật cũng đang cưỡi ngựa, hắn vừa mở miệng đã trêu chọc, “U! Tinh thần tốt như vậy, đêm qua chắc hẳn là cùng gối với tiểu thϊếp đây?”

“Câm miệng,” Lý Mạc khí định thần nhàn, ghìm ngựa quay đầu, “Xem ai tới trước bãi cỏ bờ sông.”

Nói rồi quất ngựa phi nhanh.

Văn Dật cũng quất roi ngựa, vội vàng đuổi theo, hô to: “Ngươi gian lận! Ngươi quay ngựa trước!"

Niềm vui của thiếu niên nguyên lai là ký thác trên lưng ngựa, chỉ cần cùng đồng bạn giục ngựa giơ roi, chạy nhanh tới thảo nguyên phương xa đã vô cùng thích ý.

Nhưng sau khi thành niên, nhân sinh không chỉ có thích ý, còn có trách nhiệm, có một mảnh đất yên vui nho nhỏ cần phải bảo vệ,

Thí dụ như, trở về sớm một chút, mua đồ ăn ngon cho tiểu nương tử ở nhà.

...

Bích Hảo ngủ đến gần giữa trưa mới dậy, sau khi rửa mặt, nàng chỉ ăn một chút cháo trắng rau xào liền buông xuống chén.

Đây là bởi vì nàng muốn giữ bụng đợi đồ ăn Lý Mạc mang từ tửu lầu về.

☀Truyện được đăng bởi Reine☀