Trăng sáng chiếu rọi khắp nơi, sóng biển cuồn cuộn bên ngoài thành Lôi Châu, từng tiếng sóng biển ầm ĩ vang lên bên tai không dứt.
Nhìn Hợp Hoan dẫn theo mình đi đến nơi hoang vu, Hoài Băng không nhịn được mở miệng hỏi: "Thật ra chúng ta đang đi đến nơi nào vậy?"
"Tỷ theo ta là được!" Hợp Hoan thần bí mỉm cười, kéo theo Hoài Băng đi về phía vách đá cao bên bờ biển.
"Nơi này..." Hoài Băng giương mắt thăm dò, chỉ thấy sóng biển cuồn cuộn bên dưới, đã là đường cùng rồi.
"Ngũ tỷ, giữ chặt tay ta!" Hợp Hoan cười hì hì, đột nhiên kéo Hoài Băng nhảy xuống vách núi trong nháy mắt, kế đến đã xoay người tiến vào khe hở một tảng đá lớn bên dưới.
Không ngờ bên dưới tảng đá lớn lại ẩn giấu một sơn động!
Hơi lấy lại bình tĩnh, Hoài Băng kinh ngạc: "Không ngờ nơi này lại có một động thiên khác."
"Điều ngạc nhiên hơn vẫn còn ở bên trong!" Hợp Hoan cười, lấy ra một cái hộp đốt sáng nhỏ từ trong ngực, thổi thổi một chút khiến cho chiếc hộp đó sáng lên. Chỉ thấy Hợp Hoan giơ tay lên đốt cháy cây đuốc trên vách động: "Ngũ tỷ, nếu bình thường không tìm được Tiểu Phách Tử ở Lôi Châu, chắc chắn nàng sẽ đến nơi này."
"Ta chỉ nhận sát lệnh lấy mạng nàng, không phải đến tìm người." Hoài Băng lạnh lùng mở miệng.
"Gϊếŧ nàng, hay không gϊếŧ nàng, ngũ tỷ, chờ đến khi tỷ xem vật bên trong rồi thì hãy quyết định đi." Hợp Hoan khẽ thở dài, dẫn Hoài Băng đi vào trong sơn động.
Đột nhiên Hợp Hoan dừng bước, lần lượt đốt sáng những cây đuốc trên vách sơn động, chỉ về phía giữa sơn động: "Ngũ tỷ, tỷ nhìn xem đây là cái gì?"
Hoài Băng không khỏi kinh ngạc, trừng mắt nhìn hết thảy trước mắt nàng, ngay lập tức không thể tin vào mắt mình -
Một chiếc thuyền hai lầu dài mười trượng, hai bên trái phải mạn thuyền đều dùng da trâu buộc từng tầng, hai bên đều có sáu cửa bắn pháo, cửa pháo đều dùng đồng thau hợp lại mà thành, mười hai cửa được thiết lập Thần Cơ Pháo yên ổn mà đứng im bên trong cửa pháo.
Mũi tàu điêu khắc Chim Ưng, trong miệng Chim Ưng ẩn chứa hỏa tiễn phun đồng. Trên dưới thân thuyền đều sở hữu một khoang thuyền nhỏ, mỗi cửa sổ đều vô cùng tinh sảo khi khắc lên hoa văn đám mây, dưới mái hiên bên trong khoang thuyền lại còn rũ xuống một chuông đồng nhỏ, nghĩ đến việc chuông đồng được gió biển thổi qua, tất nhiên sẽ phát ra thanh âm leng keng vô cùng thanh thúy. Trên đuôi thuyền được treo hai chiếc thuyền bé hình con thoi dài một trượng, nếu không may thuyền bị hư, gặp lúc nguy nan, lập tức liền chặt dây chạy thoát, đường lui cũng đã nghĩ kỹ rồi.
"Đây là..." Hoài Băng vừa kinh hãi, vừa vô cùng nghi ngờ, vẻ mặt nàng mong đợi nhìn Hợp Hoan.
Nụ cười trên mặt Hợp Hoan đột nhiên biến mất: "Ngũ tỷ, bảy tỷ muội chúng ta đều là cô nhi gặp nạn trên biển được bà bà cứu sống, nếu không có bà bà, cũng sẽ không có thất thủ đảo Thiên Khu chúng ta ngày hôm nay."
"Vậy vì sao muội lại cùng tam tỷ cãi lệnh ám sát của bà bà?" Hoài Băng lại càng nghi ngờ hỏi.
"Tam tỷ nói Tô Hoán Thần là một vị quan tốt, là một người khiêm tốn, để lại hắn ở Lôi Châu thật sự là phúc đối với dân chúng." Kiên định mỉm cười, Hợp Hoan nhìn Hoài Băng: "Còn chuyện Hợp Hoan muốn ngũ tỷ biết là việc Tiểu Phách Tử là người tốt, cướp của người giàu chia cho người người nghèo, hơn nữa còn nhiều chuyện khác... nàng làm bao nhiêu chuyện, ông trời có mắt tất nhiên phải có lẽ công bằng, ngũ tỷ, những chuyện kia cũng không cần dẫn ngũ tỷ đi xem làm gì, chỉ cần tỷ để ý nàng một chút tất nhiên sẽ biết được phẩm chất tốt của nàng."
"Dù có tốt hơn đi chăng nữa cũng là người bà bà đã hạ lệnh gϊếŧ rồi, ta đã cho nàng cơ hội, chẳng qua nàng không biết quý trọng." Hoài Băng lạnh lùng mở miệng: "Muội còn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc tạo ra thuyền này để làm gì?"
Hợp Hoan nghiêm túc nhìn Hoài Băng: "Ngũ tỷ, vì sao ta và tỷ lại trở thành cô nhi? Cuối cùng thì do thiên tai, hay vẫn là nhân họa?"
Hoài Băng đột nhiên nhíu mày, căm hận cắn răng: "Nhân họa!"
"Tiểu Phách Tử cũng bởi vì thứ gọi là "nhân họa" này mà bất hạnh trở thành cô nhi." Hợp Hoan giơ tay chạm nhẹ vào mạn thuyền: "Tỷ đừng thấy nàng suốt ngày tươi cười, thật ra nàng vẫn luôn có một tâm nguyện, tạo ra một chiếc chiến thuyền tiến ra Nam Hải, tiêu diệt bọn hải tặc làm hại trên biển kia."
"Vì vậy sau khi nàng trộm được đồ cổ bán thành tiền, trừ việc giúp người nghèo ngoài kia, còn lại đều dùng để tạo ra chiếc chiến thuyền này?" Hoài Băng tràn đầy kinh ngạc, hồi tưởng lại mới vừa rồi gặp Tiểu Phách Tử, một người lúc nào cũng tươi cười như vậy, lại có một ước nguyện lớn thế này!
"Ngũ tỷ, sau khi tỷ biết được những chuyện này rồi tỷ vẫn còn muốn gϊếŧ nàng sao?" Hợp Hoan nghiêm túc nhìn vào mắt Hoài Băng: "Thù phụ mẫu, máu thân nhân, ngũ tỷ, tỷ cũng không muốn tự tay mình báo thù hay sao?"
"Vì sao ta lại không muốn được?" Hoài Băng hung hăng cắn răng: "Nhưng... nhưng mà..."
"Có thể đảo Thiên Khu có ước định cùng với bọn hải tặc kia, không bao giờ quấy nhiễu lẫn nhau, bà bà không cho phép chúng ta báo thù phá vỡ ước định!" Hợp Hoan tiến lên kéo lại tay Hoài Băng: "Nhưng mà, ngoại trừ việc chúng ta sống để hoàn lại ân tình của bà bà, không lẽ chúng ta không thể báo thù cho phụ mẫu sao?"
"Vì vậy muội muốn lợi dụng Tiểu Phách Tử báo thù?" Hoài Băng đột nhiên đã hiểu suy nghĩ của Hợp Hoan.
Tuy vậy Hợp Hoan lại lắc lắc đầu: "Không phải là lợi dụng..."
"Ngươi động tình?" Hoài Băng càng kinh ngạc: "Ngươi biết rất rõ nàng là nữ tử, vì sao ngươi vẫn động tình?"
Hợp Hoan cười khổ: "Mấy năm nay chỉ có một mình ta ở Lôi Châu trông chừng chợ đen, thu về tiên quang cùng san hô, trải qua mỗi ngày buồn chán, nếu không phải có Tiểu Phách Tử làm bạn, thì ta đã nghĩ, chi bằng chẳng quan tâm thứ gì liền tiến vào Nam Hải, liều mạng cùng bọn hải tặc kia!"
"Thất muội à!" Hoài Băng vịn hai vai nàng: "Tam tỷ ngốc, muội cũng ngốc, bây giờ... bây giờ ta không biết nên làm sao mới đúng?"
"Chắc chắn tam tỷ cũng đã cầu xin tỷ đừng gϊếŧ Tô Hoán Thần, phải không?"
"Nàng cầu xin ta để cho nàng gặp lại Tô Hoán Thần lần cuối." Hoài Băng cúi thấp đầu thở dài: "Bệnh tình của tam tỷ vốn là phải dùng đến phương pháp dùng độc trị độc kéo dài tánh mạng tiếp tục sống rồi, hôm nay lại cam tâm dùng mạng bày ra thế cuộc vì tên Tô Hoán Thần chỉ điểm cho hắn, thật sự ta rất lo lắng nàng sẽ không chịu đựng được."
"Lần cuối sao?" Hợp Hoan bỗng nhiên nghĩ đến điều gì: "Không được, chỉ sợ tam tỷ chúng ta cũng không thể có được lần cuối này rồi!"
"Sao lại thế?" Hoài Băng chỉ cảm thấy lần đi tới Lôi Châu này thật sự vô cùng hỗn loạn, vốn đã nghĩ kỹ sau khi nhanh chóng giải quyết xong hai người này liền trở về đảo Thiên Khu phục mệnh với bà bà, nhưng không ngờ rằng lại sinh ra dây dưa nhiều như vậy.
"Ngũ tỷ, trong lúc này, ta cũng không biết nên nói sao với tỷ." Chần chừ nhìn vào chiếc thuyền rồng bên cạnh, bỗng nhiên Hợp Hoan lo lắng nhìn Hoài Băng: "Ngũ tỷ, lần này xem như ta vì cha nương chúng ta chết thảm dưới tay bọn hải tặc kia, mà van xin tỷ bỏ qua cho Tiểu Phách Tử, tỷ hãy xem như chưa từng nhìn thấy nàng, như vậy bà bà cũng sẽ không trách tỷ."
"Không được!"
"Ngũ tỷ!" Hợp Hoan đột nhiên quỳ rạp xuống đất: "Vậy ta van xin tỷ!"
Vội vàng đỡ Hợp Hoan đứng dậy, Hoài Băng lắc đầu: "Không phải nói chuyện này không được, mà hôm nay ta hạ độc dược với nàng, chỉ sợ sắp phát tác rồi!"
"Vậy... vậy..." Hợp Hoan vô cùng hoảng loạn: "Hiện giờ tam tỷ cũng gặp nguy hiểm rồi, chúng ta... chúng ta nên..."
"Thất muội, muội đừng hoảng sợ, ta sẽ đi cứu Tiểu Phách Tử, bên này tam tỷ phải nhờ vào muội!"
"Đa tạ ngũ tỷ!"
"Tha mạng cho nàng, đơn giản vì ta không muốn để cho cha nương ta chết không nhắm mắt." Lạnh lùng nói ra như vậy, Hoài Băng nhíu mày nhìn con đường lúc mới đến đây: "Chúng ta trở về theo đường cũ phải không?"
"Ừm!" Mới vừa dứt lời, Hợp Hoan đã vội vàng kéo Hoài Băng chạy về phía cửa động.
Chỉ trong thoáng chốc đã rời khỏi sơn động, mũi chân Hợp Hoan cùng Hoài Băng đồng thời điểm trên mặt đất, cùng nhau bay ra cửa động - tiếp tục đáp lên vách núi đối diện, mượn lực phi thân lên phía trên.
Hợp Hoan buông lỏng ra tay Hoài Băng: "Ngũ tỷ, vậy ta liền chạy đến tiểu viện tam tỷ, còn mạng Tiểu Phách Tử thì..."
"Yên tâm, ta sẽ không để cho nàng chết, chắc chắn nàng không được phép chết." Hoài Băng khẽ thở dài: "Thất muội, trước tiên ta phải nói, muội đừng để cho tam tỷ gặp phải nguy hiểm gì."
"Được." Hợp Hoan gật đầu chắc chắn, mới vừa chạy ra ngoài mấy bước bỗng nhiên nghĩ đến điều gì quay đầu lại: "Ngũ tỷ, nàng lấy tiên quang rời đi chắc chắn là đến phủ nha." Mới vừa dứt lời, lập tức chạy về tiểu viện ngoài thành phía Bắc Lôi Châu.
Phủ nha... Hoài Băng không khỏi nặng nề thở dài, Tô Hoán Thần có lẽ ta cũng nên xem thử một chút rốt cuộc ngươi là người thế nào, vậy mà lại đáng giá khiến cho tam tỷ mới cùng ngươi bình thủy tương phùng* hi sinh như vậy vì ngươi.
(*) bèo nước gặp nhau: chỉ người mới quen biết.
Ánh nến chiếu khắp thư phòng, Hoán Thần vất vả suốt một ngày cuối cùng có thể thư giãn rồi.
Quả nhiên thuốc giải của Nam Cung cô nương có hiệu nghiệm, đã giải trừ được kiếp nạn hôm nay ở Lôi Chau, hơn nữa bảo toàn được tánh mạng cho Lưu nhi, còn lại là phải dâng tấu lên triều đình bẩm báo chuyện tiên quang bị trộm mất rồi.
Cầm bút chấm chấm mực, cuối cùng Hoán Thần đặt bút xuống viết, thúc thúc, vài hôm nữa chúng ta có thể gặp mặt nhau rồi.
"Con mọt sách!" Đột nhiên Tiểu Phách Tử nhảy vào từ bên ngoài cửa sổ thư phòng để xuống tiên quang trên bàn sách, đắc ý cười một tiếng: "Lần này ngươi cần phải giữ thật kỹ đó nha, nếu như mất thêm lần nữa ta sẽ không tìm về giúp ngươi được!"
"Chuyện này..." Hoán Thần ngây ngốc một chút, đột nhiên không biết làm sao, nên bất ngờ trước hay vui mừng trước: "Ngươi tìm về được từ đâu vậy?"
"Ngươi không cần để ý chuyện này làm gì, ngươi sao vậy? Lần này ta giúp ngươi bảo vệ mũ quan, cũng bảo vệ cái đầu trên cổ ngươi, ngươi cần phải cảm ơn ta thế nào?" Nhảy lên ngồi trên bàn đọc sách của Hoán Thần, Tiểu Phách Tử lấy xuống một cây bút lông trên giá bút: "Ta không muốn về tay không, ta lấy cây bút này nhé."
Hoán Thần ôm quyền nặng nề cúi trước mặt Tiểu Phách Tử: "Hoán Thần không biết phải tạ ơn ngươi như thế nào."
"Muốn tạ ơn ta cũng không khó." Tiểu Phách Tử cười hì hì: "Nếu sau này ta lại đi trộm thứ gì đó, ngươi giả bộ không biết là được."
Hoán Thần nhíu mày: "Thân ta là tri phủ Lôi Châu, nếu mất đi bảo vật làm người ta phải đến phủ nha báo quan, ta làm sao không để ý được?"
"Nói ngươi là con mọt sách, quả thật không sai chút nào!" Tiểu Phách Tử nhảy xuống từ trên bàn sách: "Mà thôi, lúc này chơi mới vui, xem thử ngươi có bản lãnh bắt được ta hay không!"
"Vì sao ngươi nhất định phải đi trộm đồ vậy?" Hoán Thần dở khóc dở cười, nhìn tính tình, nhìn hành vi trộm cắp, cướp của người giàu chia cho người người nghèo, không giống dạng người đi tìm thú vui.
"Sau này ngươi sẽ biết đáp án." Dường như Tiểu Phách Tử nghĩ đến điều gì: "Ta cứu mạng nhỏ của ngươi, tất nhiên muốn ngươi báo ân rồi."
"Chỉ cần ngươi đừng kêu ta tùy ý cho ngươi trộm đồ là được." Hoán Thần nghiêm nghị nhìn nàng.
"Hì hì, nếu ta nói ngươi đi ăn trộm, chắc chắn ngươi sẽ không đi!" Tiểu Phách Tử lắc lắc đầu, gương mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Ta muốn ngươi làm quan phụ mẫu thật tốt ở Lôi Châu này, trừ việc để cho dân chúng an cư lạc nghiệp, ngươi cũng phải xây đập ngăn lũ, phòng ngừa tai nạn biển... hơn nữa, nếu có cơ hội nên rèn một đoàn thủy quân."
"Huấn luyện thủy quân?"
"Đúng vậy, huấn luyện thủy quân, tiêu diệt hải tặc Nam Hải."
Im lặng nhìn gương mặt Tiểu Phách Tử, Hoán Thần chỉ cảm thấy đáy lòng có một luồng nhiệt huyết đang dâng trào, thật ra nàng cũng đã từng nghe qua, khoảng chừng trăm dặm trên biển Lôi Châu thường có một bọn hải tặc rất hay lui tới, vô cùng hung hăng ngang ngược, không ít thương nhân buôn bán trên biển bởi vì vậy mà gặp tai họa bất ngờ. Vốn ban đầu đi đến Lôi Châu nàng cũng nghĩ đến việc xuất binh diệt trừ phiến loạn, tuy nhiên không biết vì sao vừa đến Lôi Châu liền gặp được thư trộm tiên quang của Tiểu Phách Tử để lại, kế đến thì liên tục gặp nhiều biến cố...
"Được! Ta đồng ý với ngươi!" Hoán Thần kiên định gật đầu.
"Còn chuyện nữa." Tiểu Phách Tử nhìn Hoán Thần: "Nam Cung cô nương cô khổ nhiều năm, cái gì gọi là nữ cư sĩ phong lưu chỉ là do một số người nhàn rỗi không có việc gì làm gán thêm ô danh cho nàng, thật ra thì nàng chỉ là..."
"Ngắm trăng làm thơ uống rượu cùng văn nhân Lôi Châu mà thôi, cũng không có chuyện quá phận hoang đường gì. "Nụ cười ôn nhuận của Hoán Thần từ từ hiện trên mặt: "Ta biết Nam Cung cô nương là vị cô nương tốt, hôm nay mới vừa hợp tấu cùng nàng một khúc, âm thuận theo tâm, trong suốt an tĩnh, chẳng qua, thật đáng tiếc vì hồng nhan bạc mệnh tiếc cho nàng khi mang phải ô danh này."
"Tri âm khó tìm, con mọt sách, có rảnh thì hãy tìm Nam Cung cô nương đàm đạo."
"Đúng rồi, ta lại quên mất hôm nay đã đồng ý với nàng." Hoán Thần chợt nhớ đến chuyện hôm nay đồng ý sang tiểu viện Nhược Yên đàm đạo, không ngờ lại bận đến chập tối.
"Bây giờ đi cũng không muộn mà." Tiểu Phách Tử giơ tay lên gõ gõ đầu Hoán Thần: "Nếu như ngươi không làm được chuyện đã hứa với Nam Cung cô nương thì làm sao ta tin ngươi có thể làm được chuyện đã hứa với ta."
Chần chừ liếc mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, Hoán Thần lắc lắc đầu: "Bây giờ đã trễ như vậy rồi..."
"Được rồi nha, con mọt sách, thì ra ngươi là dạng người nói chuyện không giữ lời!"
"Ta chỉ sợ làm hỏng thanh danh Nam Cung cô nương."
"Thế bây giờ ta sẽ làm hỏng thanh danh của ngươi!" Tiểu Phách Tử nhảy lên cửa sổ: "Ngươi có tin ngay đêm nay ta cầm chiêng náo loạn khắp thành, nói cho mọi người biết ngươi nói không giữ lời, tri phủ đại nhân cái gì!"
"Ngươi..." Hoán Thần lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài, một vị nữ tử yếu đuối như nàng, một mình ở bên ngoài thành, vốn là nàng có bệnh cũ trong người, hôm nay lại thêm trúng độc, lỡ như có gì không may thì phải làm sao? Vừa nảy ra được một ý, Hoán Thần cầm lên sách thuốc trên bàn mới vừa mượn của Nhược Yên hôm nay, lại nhìn thoáng qua tiên quang trên bàn sách, liền nhìn Tiểu Phách Tử: "Làm phiền Tiểu Phách Tử ngươi trông coi tiên quang này giúp ta, không chỗ nào an toàn hơn trên người phi trộm được."
"Con mọt sách! Trông coi giúp ngươi cũng được, nhưng mà ngày mai ngươi đến lấy, cần phải cho ta ít bạc." Tiểu Phách Tử cười hì hì, tam cô nương, con mọt sách ngốc như vậy, phải đến khi nào hắn mới có thể hiểu được tâm ý của người đây?
"Được!" Đột nhiên Hoán Thần mỉm cười gật đầu, vội vàng mở cửa thư phòng nhanh chóng đi đến Cô Trúc phía bắc ngoại thành Lôi Châu.