Chương 49

"Cộc cộc cộc." Nữ tử áo đen gõ cửa nói: "Thất muội, lục muội, ta biết các muội đang ở trong, mở cửa ra đi."

Hợp Hoan hoảng sợ nhìn Mộ Ly, thấp giọng: "Vẫn bị đại tỷ biết rồi."

Mộ Ly cảnh giác nhìn cửa phòng, gật gật đầu, ý bảo Hợp Hoan tiếp tục giả vờ ngây dại.

Hợp Hoan chớp chớp mắt, chậm rãi mở cửa ra, vẻ mặt mơ màng nhìn nữ tử áo đen đứng trước cửa.

Nhanh chóng kéo Hợp Hoan bước vào phòng, nữ tử áo đen cẩn thận đóng kín cửa, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Hợp Hoan, "Được rồi, thất nha đầu, đừng giả bộ nữa, ta biết tiểu lục chưa cho muội uống thuốc."

Mộ Ly kinh hãi, tức thì không biết nên nói điều gì.

Chỉ thấy nữ tử áo đen đến gần Nhược Yên, chạm vào sau gáy nàng, "Tam muội, thật sự cần phải đi rồi, đảo Thiên Khu không còn là nơi bình yên của chúng ta nữa."

"Đại tỷ..." Nhược Yên khó hiểu nhìn nàng, "Vì sao không còn là nơi bình yên của chúng ta nữa?"

"Cả đời Thượng Quan Tú ta nhờ bà bà mới có thể thoát khỏi thế gian đau khổ, nhưng cũng vì bà bà mà ta trở thành đồng phạm tạo ra kiếp nạn cho bách tính rồi." Nữ tử áo đen Thượng Quan Tú nặng nề thở dài nhìn Mộ Ly, "Tiểu lục, hôm đó ta nói chuyện với bà bà, có lẽ muội nghe thấy rồi phải không?"

Mộ Ly hít thật sâu, cảnh giác nhìn Thượng Quan Tú, "Đại tỷ, tỷ..."

Thượng Quan Tú lắc lắc đầu, "Nếu ta muốn làm khó dễ các muội, ta đã nghe lệnh bà bà giam giữ các muội vào lao rồi, làm sao để các muội tự do nói chuyện ở đây?"

"Đại tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Hợp Hoan nhìn thấy sắc mặt Thượng Quan Tú nặng nề, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ mặt Thượng Quan Tú như vậy.

Thượng Quan Tú lắc đầu lần nữa, nhìn ba vị muội muội của mình, "Nghĩ đến việc Cổ Mẫu sắp thức dậy, thừa dịp đêm nay ta mang các muội rời khỏi đảo Thiên Khu, vĩnh viễn đừng quay trở lại."

"Cổ Mẫu?" Nhược Yên lại càng sững sờ, "Đại tỷ, nếu như Cổ Mẫu tỉnh lại sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Là Cổ Mẫu của bà bà..." Ngay khi Thượng Quan Tú vừa nói đến Cổ Mẫu, không nhịn được run rẩy nhìn Nhược Yên, "Từ nhỏ muội đã mang bệnh trong người, khó được Tô Hoán Thần một lòng yêu thương muội như vậy, ta tin hắn sẽ cùng muội đi hết quãng đời còn lại."

Lại nhắc đến Tô Hoán Thần lần nữa... Nhược Yên ngơ ngác nhìn Thượng Quan Tú, "Đại tỷ... rốt cuộc thì Tô Hoán Thần là ai?"

Thượng Quan Tú kiên định nhìn nàng, "Người trong lòng muội vẫn khắc ghi, cho dù muội có mất đi kí ức, sớm muộn gì cũng sẽ nhớ lại mà thôi, chuyện quan trọng nhất hôm nay chính là muội phải cố gắng sống sót." Hơi ngừng lại, Thượng Quan Tú chậm rãi nói tiếp, "Câu nói hắn từng nói ở Lôi Châu thật rất đúng, dụng tâm mà sống, chỉ cầu không tiếc."

"Dụng tâm mà sống, chỉ cầu không tiếc..." Nhược Yên lẩm bẩm đọc, rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng nghe những lời này, nhưng vì sao nơi đáy lòng lại dâng lên cảm giác chua xót không thể nói thành lời?

Thượng Quan Tú gật gật đầu, xoay người nhìn Mộ Ly cùng Hợp Hoan, "Hai vị muội muội của ta chỉ mới vừa mười bảy tuổi, tương lai vẫn còn rất dài, các muội nên tìm được phu quân thuộc về mình, không nên uổng phí bỏ mạng ở đây."

Mộ Ly nghiêm túc nhìn Hợp Hoan, "Ta sẽ bảo vệ thất muội thật tốt, trừ khi ta chết đi, nếu không nhất định ta sẽ bảo vệ nàng bình yên."

Hợp Hoan ngây ngốc nhìn Mộ Ly, "Lục tỷ..."

Thượng Quan Tú đi đến cửa sau, "Việc này không nên chậm trễ, ta đã âm thầm chuẩn bị thuyền bè, mau đi theo ta!"

Mộ Ly khẽ thở dài, kéo tay Hợp Hoan, "Chúng ta nên theo đại tỷ đi!"



Hợp Hoan gật gật đầu nhìn Nhược Yên, "Tam tỷ, chúng ta đi mau."

"Được..." Nhược Yên chần chờ xuống giường, theo các nàng rời khỏi phòng.

Dọc theo thềm đá, ánh trăng lạnh lẽo bao phủ khắp vùng, đảo Thiên Khu đã từng quen thuộc, hôm nay nhìn lại không hiểu vì sao có một cảm giác thê lương không thể nói ra.

Một chiếc thuyền nhỏ yên ổn đậu trên bờ, sóng biển âm u rét lạnh vỗ nhè nhẹ lên mép thuyền giống như tiếng khóc.

Nhìn ba vị muội muội bước lên thuyền nhỏ, Thượng Quan Tú tháo xuống sợi dây cạnh thuyền, "Các muội đi nhanh đi." Sợi dây trượt xuống trong tay, Thượng Quan Tú nhìn các nàng mỉm cười không đành lòng, "Ta sẽ luôn nhớ trên đảo Thiên Khu này, ta từng có được sáu vị muội muội tốt như mọi người."

"Đại tỷ?" Mộ Ly khó hiểu hỏi.

"Vì sao tỷ không đi theo bọn muội?" Hợp Hoan kinh ngạc, rưng rưng hỏi, "Rõ ràng đã nói cùng nhau đi mà!"

"Nếu ta cùng đi không ai trong chúng ta thoát được." Thượng Quan Tú bi thương xoay người đi, "Sức khỏe tam muội không tốt, mọi người phải chăm sóc nàng cẩn thận đấy!"

"Đại tỷ..." Thuyền nhỏ dần dần đi xa, giọng nói Nhược Yên trong màn đêm lộ ra vẻ yếu ớt.

Thượng Quan Tú hít sâu, gạt đi nước mắt chẳng biết từ lúc nào chảy xuống trên mặt nàng, "Có lẽ tỷ muội chúng ta chỉ đành hẹn kiếp sau." Bỗng nhiên ngón tay sáng lên ngân châm.

"Quả nhiên tỷ vẫn để các nàng đi sao..." Giọng nói một vị nữ tử lạnh như băng vang lên từ màn đêm, bóng đen đáp xuống trước mặt Thượng Quan Tú, "Tỷ có biết phản bội bà bà nhất định sẽ chịu kết quả rất thảm."

"Ta chỉ biết trên đời này vẫn còn hai chữ "tình nghĩa " mà thôi, không dám quên tình tỷ muội, nghĩa thương sinh không dám mất." Đôi mắt Thượng Quan Tú đẫm lệ, nàng nhìn bóng đen kia, "Muội cũng nên tỉnh lại đi, nếu tiếp tục làm chuyện xấu cùng bà bà, đến lúc nào đó sẽ gặp quả báo."

"Quả báo? Nếu như trên đời này thật sự có quả báo, vì sao ta phải lưu lạc đến nơi này?" Bóng đen cười lạnh, vô cùng thê lương, "Tỷ muốn ta động thủ, hay tự mình ra tay đây?"

"Nếu ta tự mình ra tay, muội có thể hoãn lại chờ ngày khác đuổi gϊếŧ các nàng hay không?" Thượng Quan Tú buồn bã hỏi, giọng nói nàng mang theo cầu khẩn.

"Sát lệnh bà bà đã ban, không chừa lại bất kỳ ai." Thanh âm bóng đen kia lạnh như băng đáp lại, khiến cho Thượng Quan Tú âm thầm cắn chặt răng.

"Các nàng cũng nên có cuộc sống thuộc về các nàng, muội cũng vậy, vì sao muội vẫn luôn cố chấp như thế?" Ngón tay Thượng Quan Tú lặng lẽ kềm chặt ngân châm, bước đến gần bóng đen, "Nếu như cuộc sống của muội toàn thù hận, nhất định sẽ chỉ là bi kịch."

Dưới ánh trăng chỉ thấy một tia sáng trong tay bóng đen, không chút lưu tình đâm thẳng vào Thượng Quan Tú, "Tiên hạ thủ vi cường, số phận của tỷ mới chỉ toàn bi kịch."

Đau lòng nhẹ giọng kêu một tiếng, ngân châm trong ngón tay Thượng Quan Tú chỉ là khẽ chạm vào thân thể bóng đen kia mà thôi, "Muội vẫn còn đau, chắc vẫn là người có máu thịt, trên đường hoàng tuyền, ta sẽ chờ muội... có lẽ mấy chục năm sau cũng có ngày tỷ muội chúng ta đoàn tụ..."

Bóng đen kia khẽ run lên, thanh âm lạnh như băng rốt cuộc cũng có chút nghẹn ngào, "Chẳng lẽ không phải tỷ muốn gϊếŧ ta sao?"

"Ta làm sao có thể... xuống tay gϊếŧ chết tỷ muội mình?" Thượng Quan Tú run rẩy ôm nàng, "Hãy sống vì mình thật tốt một lần... một lần... Chân Nương..."

"Ta... ta..." Bóng đen hốt hoảng ôm Thượng Quan Tú, "Tỷ không được chết! Không được chết!"

"Tỷ muội đoàn tụ... ha ha..." Lệ nóng trong mắt Thượng Quan Tú rơi xuống xiêm y bóng đen kia, "Tiểu thất múa kiếm... lục muội ngâm thơ... ngũ muội khiêu vũ... tứ muội rót rượu... tam muội... khụ... tam muội khảy đàn..." Khi ngân châm trong tay bóng đen rút khỏi thân thể nàng, thì đã nhuốm máu đen!

"Đại tỷ..." Ôm chặt Thượng Quan Tú dần dần lạnh như băng, bóng đen ngồi phịch xuống đất, "Ta biết... ta biết thật ra tỷ còn muốn nói... nhị muội đánh trống... đại tỷ khảy tỳ bà..." Nước mắt trượt xuống gò má, "Nhưng vì sao các người, từng người từng người một đều phản bội bà bà? Các người có biết phản bội bà bà chính là phản bội ta hay không! Ta hận phản bội, hận bán đứng!"

"Chân Nương." Giọng nói quen thuộc có chút già nua vang lên.



Chân Nương vội vàng đứng dậy, cung kính xoay người nhìn nha hoàn đỡ bà bà đứng sau lưng mình, "Bà bà!"

"Con làm rất tốt, nên tiếp tục hận như vậy." Bà bà nhàn nhạt nói, xoa xoa đầu nàng, "Có lẽ ngày mai Cổ Mẫu sẽ tỉnh dậy, vậy là ta sẽ không sợ bất kỳ ai dùng hỏa pháo tấn công đảo Thiên Khu rồi."

"Bà bà..." Có chút nghẹn ngào, Chân Nương cúi đầu nhìn Thượng Quan Tú nhắm chặt đôi mắt, "Ta khó chịu... ta thật sự rất khó chịu..."

"Đối với người có ý vứt bỏ người của con, con khó chịu như thế thì ích lợi gì?" Bà bà nặng nề thở dài, "Trong thất tỷ muội ta chỉ tin con, sự thật chỉ như vậy, hôm nay cũng chỉ có con không phản bội ta!"

"Bà bà..." Chân Nương nghẹn ngào lắc đầu.

"Hiện giờ đã chuẩn bị xong mọi việc, chỉ thiếu người lôi kéo bọn di dân Đại Việt tiến đến đây tấn công đảo Thiên Khu..." Bà bà nheo mắt lại, mỉm cười rét lạnh, "Cổ Mẫu đói bụng nhiều năm như vậy, cũng nên ăn chút gì rồi."

"Bà bà, ta muốn được yên tĩnh một chút..." Trong mắt Chân Nương đọng lại nước mắt nhìn thi thể Thượng Quan Tú, trong lòng nàng vô cùng đau đớn.

Chỉ thấy bà bà nhếch lên khóe miệng mỉm cười, nhìn nàng, "Được thôi, ba nha đầu kia trốn ra ngoài, kết cuộc của các nàng chỉ là chết, phía trước có một bầy trùng độc đang đợi các nàng."

Chân Nương run lên, "Bà bà?"

"Làm sao ta có thể khinh địch cho bọn người đã phản bội ta rời khỏi đây như vậy?" Bà bà lắc lắc đầu, "Con toàn tâm toàn ý đối với bà bà thì bà bà sẽ không bạc đãi con, đi, theo ta đi gặp một người."

"Ai?" Chân Nương kinh hãi, "Trên đảo Thiên Khu, chẳng lẽ còn người mà ta chưa từng gặp qua sao?"

"Ta đã xem con là thân tín của ta, dĩ nhiên nên dẫn theo con đi gặp hắn một chút." Bà bà nhàn nhạt nói, ánh mắt liếc nhìn thi thể Thượng Quan Tú, ra lệnh cho nha hoàn hai bên, "Ném nàng xuống biển đi, thích tỷ muội đoàn tụ như vậy, thế thì xuống địa ngục mà gặp nhau."

"Bà bà, đừng!" Chân Nương run rẩy quỳ xuống đất.

"Người đã chết rồi, cuối cùng phải xuống hoàng tuyền thôi." Bà bà nhìn hai nha hoàn ném thi thể Thượng Quan Tú xuống biển, "Túi da mà thôi, rốt cuộc phải hóa thành cát bụi."

"Đi theo ta." Bà bà vỗ nhè nhẹ vai Chân Nương.

Chân Nương ngây ngốc nhìn Thượng Quan Tú chìm dần xuống biển, trong lòng đau đớn vô cùng, không thể nói thành lời, khiến cho nàng liên tục lau nước mắt trên mặt.

"Chân Nương?" Bà bà lạnh lùng gọi, "Chẳng lẽ con cũng muốn phản bội bà bà sao? Con quên năm đó là ai đã cứu con thoát khỏi tay đám cầm thú kia, con quên năm đó là ai đã dạy con võ nghệ, dẫn con đi báo thù? Trên đời này, con không tin bà bà, thế thì con muốn tin ai đây?"

"Bà bà..." Chân Nương cúi đầu.

"Đi thôi." Bà bà cười nhạt, tùy ý để hai nha hoàn đỡ đi đến đại đường trong lòng núi.

Chân Nương hít sâu, dùng sức lắc đầu, chuyện cũ năm đó đã từng trải qua, từng chuyện hiện lên từ đáy lòng, cùng thất tỷ muội đảo Thiên Khu vui vẻ có nhau từng ngày, gương mặt bà bà chăm sóc lúc ngã bệnh, rồi nỗi sợ hãi bị phụ thân bán vào thuyền hoa...

"Đừng trở về đảo Thiên Khu, ta sẽ chiếu cố nàng bằng cả cuộc đời ta." Nam tử hải tặc Đại Việt kia đã từng hùng dũng nói một câu như vậy.

Chỉ tiếc, nàng kề cận chẳng qua là... một nước cờ trong thế cuộc mà thôi, chưa bao giờ động tâm.

Nam tử trên đời này đều bạc tình, có lẽ người có thể tin trên thế gian này chỉ có mỗi bà bà mà thôi...