Nhìn thấy mặt trời dần dần ngả về tây, nhóm nha dịch bên trong phủ nha càng ngày càng lo lắng, vị đại nhân mới đến này thật kỳ lạ, không lo đề phòng tên phi trộm nổi danh trộm đồ dễ như trở bàn tay kia, vậy mà vẫn còn có lòng rời phủ đi du ngoạn, nếu thật sự tiên quang bị trộm như lời cảnh báo, chỉ sợ mũ ô sa cùng cái đầu theo nhau biến khỏi nhà.
"Đại nhân! Rốt cuộc người đã trở lại rồi!" Nhìn thấy từ phía xa Hoán Thần cõng một vị hồng y nữ tử vội vàng chạy đến, bọn nha dịch vội vàng nghênh đón, trước tiên nhìn thấy trên trán Hoán Thần bầm tím, lại nhìn thấy người trên lưng nàng là một vị cô nương mặc y phục tân nương còn đang hôn mê, không nhịn được mở miệng hỏi: "Đại nhân, chẳng lẽ người đi ra ngoài để cướp dâu hay sao?"
Trong lúc nhất thời dở khóc dở cười, Hoán Thần nhíu nhíu mày: "Nhanh chóng đi mời đại phu về, vị cô nương này bất tỉnh, chẳng qua ta chỉ mang nàng trở về phủ nghỉ ngơi tạm thời, đợi khi nàng tỉnh lại sẽ đưa nàng trở về."
"Đúng, đúng." Một tên nha dịch vội vàng gật đầu, chạy về phía y quán trên đường lớn.
"Đại nhân, phi trộm kia để lại lời nhắn..." Một tên nha dịch khác không nhịn được mở miệng nhắc nhở.
"Ta đã biết, yên tâm, hắn trộm tiên quang không được đâu." Hoán Thần giãn lông mày mỉm cười, giống như đã có sách lược vẹn toàn. Mới vừa dứt lời, Hoán Thần liền cõng Nhược Yên vào phủ nha, dường như nghĩ đến điều gì, Hoán Thần quay đầu lại nhẹ giọng căn dặn: "Cố gắng nấu một chút cháo loãng, khi nàng tỉnh lại chắc sẽ đói."
"Vâng, đại nhân." Hôm nay cũng chỉ có thể tin tưởng vị Tô đại nhân này đã nghĩ được đối sách bắt được tên phi trộm kia rồi.
Hoán Thần khẽ gật đầu, cất bước đi về phía hậu viện phủ nha.
Đi xuyên qua hành lang gấp khúc, Hoán Thần nghiêng người giương khuỷu tay đẩy ra cửa sương phòng, từng bước đi vào bên trong, cẩn thận đặt Nhược Yên nằm trên giường, nhẹ nhàng giúp nàng đắp lên chăn gấm.
Ngắm nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng chăm chú, Hoán Thần khẽ thở dài, sống một mình trong núi vốn khổ lắm rồi, lại còn mang danh thị phi phong lưu trong mắt người đời, chắc chắn trong lòng sẽ càng khổ hơn phải không? Nam Cung cô nương, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây đi, đợi khi thân thể khá hơn chút rồi, Hoán Thần sẽ đưa ngươi trở về thôi.
Ngay khi Hoán Thần xoay người muốn rời khỏi, bàn tay Nhược Yên tái nhợt không còn chút sức lực nào đột nhiên kéo lại tay áo Hoán Thần, nhẹ giọng mở miệng nói: "Công... tử..."
Hoán Thần quay đầu lại, mỉm cười ấm áp: "Nam Cung cô nương, nơi này là phủ nha, ta là tri phủ mới nhận chức Tô Hoán Thần, ngươi có thể an tâm nghỉ ngơi ở nơi này."
Sóng mắt lưu chuyển, bên trong thê lương không thể nào che đậy hết thanh lệ như có như không kia, đáy mắt Nhược Yên có chút kinh hãi, "Ngươi... là tri phủ đại nhân?"Lôi Châu mấy năm gần đây đều đổi vài vị tri phủ mới, không phải là dạng tham quan chuyên vơ vét sạch tài vật, liền biến đi chỗ khác, thì là kẻ bình thường vô tích sự bị thiên tai nhiễu loạn, không giải quyết được, vì vậy hổ thẹn bất ngờ từ quan. Ngược lại người trước mắt này, mi thanh mục tú, tỏa ra một loại khí chất của người trí thức mang theo ba phần thản nhiên, trời sanh để cho người ta cảm thấy thân thiết.
Hoán Thần gật đầu, mở miệng nói: "Nam Cung cô nương, Hoán Thần đã sai người đi tìm đại phu, chẳng bao lâu nữa sẽ đến đây giúp ngươi điều trị, ngươi yên tâm."
"Vô dụng thôi." Nhược Yên mạnh mẽ chống đỡ thân mình ngồi dậy, mệt mỏi mỉm cười: "Nhược Yên vốn là người bạc mệnh, những loại thuốc hay châm cứu bình thường không thể nào khống chế được bệnh của ta." Mới vừa dứt lời đã đưa tay chạm vào bên trong y phục tân nương, liền lấy ra một chiếc bình sứ trắng nhỏ: "Nếu muốn sống, ta phải ăn cái này."
"Đây là gì?" Hoán Thần khó hiểu nhìn Nhược Yên.
"Độc dược." Nhược Yên bình tĩnh lên tiếng nói, chỉ thấy nàng đổ ra một viên thuốc từ chiếc bình nhỏ, nhíu nhíu mày.
"Độc dược!" Hoán Thần gấp gáp mở miệng hỏi: "Vì sao phải ăn độc dược?"
Nhược Yên nhẹ nhàng mỉm cười: "Không ăn độc dược, chắc chắn bệnh của ta sẽ phát tác, ta đã là người bước chân vào nửa đường hoàng tuyền rồi." Ngẩng đầu lên, đầu ngón tay gầy yếu kia cầm lấy viên thuốc đút vào giữa môi son.
Bàn tay ấm áp cầm lại tay nàng thật chặt, Hoán Thần lắc lắc đầu: "Bất kể là bệnh gì, vẫn luôn sẽ có biện pháp trị tốt, lấy độc trị độc, cũng không phải là phương pháp lâu dài."
"Bệnh, có lẽ là có thể trị, nhưng không thể nào đổi được mạng." Thân thể Nhược Yên không tự chủ được khe khẽ run rẩy, thanh âm mang theo vài phần thê lương: "Hôm nay đại nhân cũng nhìn thấy, ta là người bạc mệnh mang phận cô loan*, cuộc đời này hoặc là không thể nào có thể gả đi, hoặc là dạng người gả đi thì khắc chết phu lang..."
(*) cô loan: phượng hoàng cô độc/ người cô độc.
"Cả người Vương viên ngoại kia đều phảng phất mùi tiền, nếu thật sự hôm nay cô nương phải gả cho hắn, sợ là cũng không thể nào có được cuộc sống tốt đẹp mấy ngày." Hoán Thần khẽ thở dài: "Tắc ông thất mã, yên tri phi phúc.* Ta nhìn thấy cô nương thanh lệ thoát tục, sau này chắc chắn sẽ gặp được nhân duyên tốt, còn nói đến những thứ như vận mệnh kia, có thể cũng không cần để ý làm gì, việc quan trọng nhất hiện giờ là trị hết bệnh."
(*) chuyện gì cũng có mặt tốt mặt xấu.
"Đại nhân..." Bình tĩnh nhìn vào ánh mắt trong trẻo của Hoán Thần, bỗng nhiên làm cho Nhược Yên mỉm cười: "Nếu như trị không hết bệnh của ta thì sao?" Trong lòng bàn tay ấm áp lại từng chút thấm nhập vào bàn tay lạnh như băng, Nhược Yên không nhịn được lặng lẽ đánh giá vị tri phủ đại nhân này. Vì sao lại cảm thấy ngươi khác biệt so với nam tử trên thế gian này như vậy? Từng ở bên ngoài Lôi Châu, những vị được gọi là tài tử kia đã từng thừa dịp mượn rượu say nắm lấy tay nàng thật chặt, thế nhưng, lại làm cho nàng cảm thấy vô cùng thô tục - ngược lại giờ phút này, nắm tay tương tự như vậy, đáy lòng lại tràn ngập yên tĩnh ấm áp.
"Hoán Thần tin rằng nếu có chí nhất định sẽ thành." Kiên định gật đầu, Hoán Thần bỗng nhiên ý thức được bản thân mình đang thất thố, lúng túng thu tay trở về, ôm quyền áy náy nói: "Hoán Thần thất lễ, mong Nam Cung cô nương tha thứ." Trên mặt không khỏi dâng lên một mảnh lửa nóng, Hoán Thần luống cuống lui về phía sau mấy bước, tuy nhiên lại đυ.ng phải nha dịch cùng đại phu đang vội vàng tiến lên phía sau.
"Đại nhân cẩn thận!" Nha dịch vội vàng chạy đến đỡ Hoán Thần, Hoán Thần thấy vậy chỉ cười lắc lắc đầu: "Ta không sao, nhanh chóng giúp Nam Cung cô nương trị bệnh đi."
Nhược Yên không nhịn được khe khẽ mỉm cười, cúi thấp đầu đưa viên thuốc trong tay vào miệng.
Đại phu nhìn kỹ một chút sắc mặt của Nhược Yên, chuyển dần từ tái nhợt biến thành màu hồng ấm áp, đáy lòng không khỏi dâng lên chút nghi ngờ, đưa tay giúp Nhược Yên bắt mạch, sắc mặt không khỏi thay đổi cực kỳ, luống cuống đứng dậy ôm quyền nhìn Hoán Thần lắc đầu: "Bệnh tình của vị cô nương này, chỉ sợ ta cũng lực bất tòng tâm."
"Bệnh tình của nàng thật sự nghiêm trọng như vậy sao?" Hoán Thần lo lắng liếc mắt nhìn Nhược Yên, một vị cô nương tốt như thế này, thật sự đáng tiếc quá...
"Mạch đập vị cô nương này thỉnh thoảng nôn nóng, thỉnh thoảng giống như là ngừng đập giữa chừng, vốn là khí hư người yếu, lại có mạch tượng gần như trúng độc vậy, chỉ sợ dược liệu châm cứu bình thường không cứu được mạng nàng." Trầm giọng dứt lời, đại phu ngẩng đầu nhìn thấy vết bầm tím trên trán Hoán Thần: "Hôm nay, ta cũng chỉ có thể giúp đại nhân bốc thuốc giúp làm tan máu bầm, để cho thương thế của đại nhân nhanh chóng khỏi thôi."
"Không hề có chút hi vọng nào sao?" Hoán Thần nhìn Nhược Yên, nhưng chỉ thấy nàng mỉm cười thản nhiên, trong lòng không tự chủ được khẽ đau nhói.
Đại phu lắc lắc đầu: "Xem như là Hoa Đà tái thế, chỉ sợ cũng lắc đầu." Liếc mắt nhìn Nhược Yên lần nữa, đại phu tiếp tục nói: "Đại nhân, theo kinh nghiệm làm nghề y nhiều năm của ta đến chẩn mạch, vị cô nương này có thể chống được tới hôm nay, chắc chắn là nhờ vào kết quả của việc lấy độc trị độc - chẳng qua là phương pháp này gây tổn hại thân thể, dùng lâu ngày cũng chỉ có thể trì hoãn thời gian mà thôi, tuy nhiên thật đáng tiếc..."
"Vẫn nên tạ ơn ngài, đại phu." Hoán Thần nhẹ nhàng thở dài, thì ra là đúng như lời nàng mới vừa nói.
"Cứu không được tánh mạng của nàng, ta cũng cảm thấy hổ thẹn, đại nhân đa lễ rồi." Đại phu lắc đầu thở dài: "Mấy ngày này phải bồi bổ nhiều cho vị cô nương này rồi, thời gian còn lại của nàng đã không còn bao lâu, nếu thật sự có tâm nguyện gì, vẫn nên an bài thỏa đáng đi."
"Hoán Thần biết rồi." Hoán Thần gật gật đầu, khom người xuống đưa đại phu rời khỏi phòng. Giương mắt nhìn nha dịch bên cạnh, Hoán Thần chua xót mỉm cười: "Đến trù phòng xem thử cháo loãng của Nam Cung cô nương đã nấu xong hết hay chưa?"
"Vâng, đại nhân." Nha dịch xoay người liền rời khỏi phòng.
Giọng nói thê lương của Nhược Yên bỗng nhiên vang lên: "Đại nhân người nghe thấy rồi chứ, Nhược Yên bạc mệnh, lần này đã để cho đại nhân người hao tâm rồi." Mới vừa dứt lời, cầm bình sứ trong tay cất vào trong ngực, nhẹ nhàng mỉm cười: "Nhược Yên cảm thấy thân thể đã khá hơn rồi, vẫn nên về cô trang ngoại thành thôi."
Đưa tay khe khẽ đè lại thân thể nàng, Hoán Thần nhìn thẳng vào ánh mắt nàng: "Nếu thật sự muốn về, cũng phải chờ đến ngày mai, ta sẽ sai người đưa ngươi trở về, hiện giờ đã là chiều tối, một nữ tử yếu đuối như ngươi một thân một mình trở về ngoại thành, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ta thân là tri phủ đại nhân chỉ có thể hổ thẹn với dân chúng Lôi Châu rồi." Đột nhiên giống như là nghĩ đến điều gì, Hoán Thần lúng túng rút tay về, ôm quyền cúi đầu: "Nam Cung cô nương, tại hạ cũng không phải mạo phạm có ý ép ngươi ở lại."
"Ta chỉ là một người sắp chết, cho dù chết ở trên đường, cũng chẳng có gì lạ, đại nhân người quá lo rồi." Nhược Yên buồn bã mỉm cười: "Có vị quan phụ mẫu như ngươi ở Lôi Châu này, dân chúng thật sự có phúc."
"Dụng tâm mà làm, chỉ cầu không thẹn." Tám chữ này vang lên từ miệng Hoán Thần khiến cho Nhược Yên không khỏi có chút tán thưởng. Tuy nhiên Hoán Thần còn chưa nói hết lời, chỉ thấy đôi mắt nàng bình tĩnh nhìn Nhược Yên: "Ngươi cũng nên "dụng tâm mà sống, chỉ cầu không tiếc" mới đúng."
"Dụng tâm mà sống, chỉ cầu không tiếc..." Lẩm bẩm đọc một tiếng, đáy lòng Nhược Yên không khỏi có chút chua xót, một vị quan phụ mẫu khó có được như vậy... nếu như... nếu như... câu nói kế tiếp Nhược Yên không dám nghĩ đến, lần nữa giương mắt lên nhìn, chỉ thấy Hoán Thần đã xoay người ra ngoài cửa nhận lấy cháo nóng được nha dịch bưng đến bên ngoài, nhẹ nhàng mà nhìn mình mỉm cười, giống như thoáng hiện một chút tia sáng ánh trăng êm ái, lơ đãng rải đầy mắt nàng.
Ngồi xuống bên cạnh Nhược Yên, Hoán Thần múc muỗng cháo loãng, khe khẽ thổi thổi: "Nam Cung cô nương, ta nghĩ hiện giờ ngươi sẽ không ăn được thịt cá gì, không thể làm gì khác hơn là dùng cháo loãng mời ngươi trước, nếu có thất kính chỗ nào, kính xin thông cảm nhiều hơn."
Ngươi là quan tốt, mà ta... Nhược Yên đột nhiên đẩy tay Hoán Thần: "Ta không muốn ở lại nơi này, ngươi để cho ta đi, để cho ta đi!"
Đột nhiên biến hóa kỳ lạ như vậy, khiến cho Hoán Thần hoàn toàn phản ứng không kịp nữa, cháo nóng ở trong tay lay động đổ xuống trên tay nóng đỏ một mảnh.
"Ngươi..." Nhược Yên ngước mắt nhìn bàn tay Hoán Thần, thân thể cứng đờ ngay lập tức, trong lúc bất tri bất giác, hơi ánh lên chút lệ quang ửng đỏ nơi đáy mắt.
"Ta không sao." Vẫn mỉm cười ôn nhuận như vậy, Hoán Thần rút tay về trong tay áo, chà xát bàn tay: "Nam Cung cô nương, nếu như ngươi ngại nơi này không tốt, bây giờ ta sẽ sai người đưa ngươi trở về, cháo đổ cũng đã đổ rồi, chẳng qua là khi Nam Cung cô nương trở về nhất định phải nhớ được tám chữ mới vừa rồi ta nói với ngươi - dụng tâm mà sống, chỉ cần không tiếc." Mới vừa dứt lời, Hoán Thần chắp tay ôm quyền thi lễ, vội vàng rời khỏi phòng.
Ở bên ngoài vang lên thanh âm trong trẻo: "Người đâu, đưa Nam Cung cô nương trở về."
"Được không thưa đại nhân, đêm nay tên phi trộm kia..."
"Nếu thật sự tiên quang bị trộm mất, Hoán Thần nguyện ý tự mình gánh chịu, sẽ không để ai bị liên lụy."
"Vâng, đại nhân."
Tô Hoán Thần, đến tột cùng thì ngươi là người như thế nào? Trong lòng Nhược Yên trước nay chưa từng có cảm giác rối loạn như vậy, nếu ta ở lại, chắc chắn sẽ gây bất lợi cho ngươi, nếu ta đi rồi, Tiểu Phách Tử trộm đồ thành công, ngươi sẽ bị triều đình hạ lệnh trách tội, vậy ta còn có thể gặp lại ngươi lần nữa hay không?