Mặt trời dần ngả về tây, màn đêm buông xuống, một vầng trăng sáng rực treo ở chân trời, ánh trăng như nước chiếu rọi toàn bộ đảo Quy Khư, hết thảy bỗng trở nên nhu hòa.
Tiểu Phách Tử cõng Hoài Băng vẫn còn đang hôn mê đưa vào khoang thuyền, giúp nàng thay một bộ xiêm y sạch sẽ, buồn bã rời khỏi, nhìn gương mặt bi thương của Hợp Hoan, nàng vẫn miễn cưỡng cười vui, trong lòng không khỏi nhói lên từng cơn đau đớn.
"Hợp Hoan..."
"Sao?" Hợp Hoan xoay người đưa lưng trước mặt Tiểu Phách Tử, nàng nhìn về phía rừng hoang trên đảo Quy Khư, "Không biết tam tỷ cùng con mọt sách chạy đi đâu rồi, ta thử đi tìm các nàng đi."
"Hợp Hoan, ta cùng đi với ngươi." Tiểu Phách Tử lắc lắc đầu.
Chỉ thấy Hợp Hoan phất tay, không quay đầu lại nhìn Tiểu Phách Tử một lần, "Không cần, ngũ tỷ đang cần ngươi chăm sóc, hơn nữa tối nay nhất định phải sửa thuyền cho xong, nếu không ngày mai không thể khởi hành đến đảo Thiên Khu rồi."
"Hợp Hoan." Tiểu Phách Tử nghẹn ngào gọi, chỉ có thể nặng nề thở dài, "Con mọt sách rất thông minh, có nàng ở đây, tam cô nương sẽ không sao... nhưng mà... ta sửa thuyền cần ngươi giúp một tay, Hợp Hoan, ngươi có thể giúp ta được không?"
"Làm sao giúp ngươi?" Hợp Hoan xoay người lại, không nhịn được lạnh lẽo trong lòng.
"Hiện giờ việc cần làm đầu tiên là đổi lại y phục ướt trên người, sau đó chúng ta cùng đi chặt cây." Tiểu Phách Tử gật gật đầu nhìn Hợp Hoan, "Được không?"
"Được." Hợp Hoan xoay người đi đến khoang thuyền, "Ta giúp ngươi."
Tiểu Phách Tử nặng nề thở dài, chán nản đi vào khoang thuyền.
Ánh trăng càng ngày càng đậm, toàn bộ Quy Khư đảo một mảnh mê ly.
"Nhược Yên......" Hai gò má đỏ bừng, Hoán Thần chỉ cảm thấy một lòng bối rối đến cực điểm, tùy ý ngón tay Nhược Yên dọc theo sườn mặt hướng đến cổ đi vòng quanh.
"Hôm nay ngày đẹp trời, ta đột nhiên muốn......" Đồng dạng là đầy mặt đỏ bừng,Nhược Yên gối đầu lên trên đùi Hoán Thần, ngón tay nhẹ nhàng bát lộng vành tai Hoán Thần,"Muốn ngâm thơ...... cùng nhau......"
"Chúng ta đây liền ngâm thơ!" Hoán Thần bối rối bắt được tay Nhược Yên, như trút được gánh nặng cười, nhìn Nhược Yên trong suốt con ngươi,"Kia...... Ta đọc trước hay là ngươi trước?"
Cảm giác được lòng bàn tay Hoán Thần đầy lửa nóng, Nhược Yên không khỏi nhẹ nhàng cười, tay kia thì nâng lên ôm lấy cổ Hoán Thần,"Tự nhiên là ta trước......"
"Nguyện ngã như tinh quân như nguyệt, dạ dạ lưu quang tương kiểu khiết." (Nguyện cùng ngươi như sao như trăng, đêm đêm cùng sáng tỏ) Nhược Yên đưa tay theo trong tay Hoán Thần rút ra, bỗng nhiên xuất khẩu ngâm ra câu này,"Không cho ngươi dùng nguyên thi đến đối, nếu không, ta muốn phạt ngươi."
Hoán Thần giật mình, nhẹ nhàng cười, "Nguyện khanh nhược hoa ngã nhược diệp, nhật nhật hoa diệp tương...... Tương...... Triền miên" (Nguyện cùng ngươi như hoa như lá, ngày ngày hoa lá cùng triền miên) Hoán Thần bỗng nhiên sắc mặt đỏ bừng, kinh ngạc nhìn Nhược Yên, "Nhược Yên, ngươi...... Tay ngươi......"
Không biết khi nào, vạt áo Hoán Thần đã bị cởi bỏ, tay Nhược Yên trượt vào y phục của Hoán Thần, nhẹ nhàng mơn trớn da thịt Hoán Thần. Chỉ thấy Nhược Yên ngửamặt nhìn con ngươi Hoán Thần đang kinh hoảng,"Đối thật hảo, tự nhiên là...... Có thưởng cho......"
"Này...... Này......" Hoán Thần nhịn không được đổ hít một hơi, chỉ cảm thấy đáy lòng có một cỗ khô nóng thăng lên, đem thân mình thiêu đến hảo nóng hảo nóng.
"Câu tiếp theo -- linh lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri?" (xúc xắc leng keng hạt đậu hồng, tương tư tận xương có biết chăng?) Nhược Yên hướng tới Hoán Thần trừng mắt nhìn, đột nhiên cười đến có vài phần giảo hoạt, "Ngốc tử, ngươi có biết không đâu?"
"Ta......"
Hoán Thần liên tục lắc đầu, tâm thần rung động, "Ta...... bái phục, câu này đối không ra."
"Ta đây nhưng là muốn phạt!" Nói xong, môi Nhược Yên bỗng nhiên tại phía trên da thịt bụng tuyết trắng Hoán Thần nhẹ nhàng cắn một ngụm,"Tô Hoán Thần, câu tiếp theo nếu đối không ra......"
"Nhược Yên......" Hoán Thần chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, bối rối ôm mặt Nhược Yên, "Đừng như vậy...... Ta...... Thực nóng......"
"Có bao nhiêu nóng? "Nhược Yên nhẹ nhàng vừa hỏi, hai tay câu nhanh cổ Hoán Thần, chậm rãi kéo thấp đầu Hoán Thần, "Ngươi nợ ta, còn không tính toán trả cho ta sao?"
Hô hấp gần trong gang tấc, tâm Hoán Thần mãnh liệt nhảy lên, liên tục lắc đầu,"Nhược Yên, đừng như vậy phạt ta...... Ta......"
"Tô Hoán Thần, ngươi thật sự là một mọt sách!" Nhược Yên nhẹ nhàng cười, trong lúc đó đôi môi vô tình đυ.ng phải khóe môi Hoán Thần, cảm giác được thân mình Hoán Thần đồng thời run lên, Nhược Yên chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu xông lên trong lòng.
"Thϊếp tự tư sơn sinh trưởng ở mắt, chàng như tượng phật bằng đá vốn vô tâm." (ta quỳ lạy câu này luôn, "tư sơn" là cái gì trời, có lẽ là con tằm nhỏ) Bối rối lùi mặt về,Nhược Yên trầm giọng ngâm một câu như vậy.
"Nhược Yên, ta sao lại là tượng phật bằng đá không hiểu tâm ngươi đâu?" Hoán Thần vội vàng lắc đầu, nhướng mày, vẻ mặt đỏ bừng nói câu,"Ta chỉ là...... không biết......"
Nhược Yên ngồi dậy nhẹ nhàng cắn cổ Hoán Thần, đỏ mặt ôn nhu tại bên tai Hoán Thần nói câu, "Kỳ thật...... Ta cũng không......" Hơi hơi ngừng lại, Nhược Yên hô hấp nóng rực tại cổ Hoán Thần dâng lên,"Ta chỉ là...... Đột nhiên rất muốn cắn ngươi......"
"Nhược Yên......" Hoán Thần kêu rên một câu, ngón tay Nhược Yên lại trượt vào y phục nàng, dọc theo bụng dời đi xuống, làm cho Hoán Thần không khỏi đổ hít một hơi, bối rối bắt được tay Nhược Yên, "Không cần......"
Nhược Yên đỏ mặt, tiến đến bên tai Hoán Thần, "Ta chỉ muốn biết...... Ngươi có phải hay không nóng giống ta......" Đầu ngón tay lướt qua nơi non mềm của Hoán Thần,Nhược Yên không khỏi đổ hít một hơi, bối rối lùi tay về, nhìn vẻ mặt Hoán Thần đỏ bừng, "Nguyên lai...... Nguyên lai...... Là giống nhau......"
"Nhược Yên......" Hoán Thần hô hấp một trận dồn dập, ôm chặt thân mình Nhược Yên, "Ta nóng quá......"
"Ngươi lại không có đối ra câu thơ của ta......" Nhược Yên thanh âm bỗng nhiên vang lên, bỗng dưng đem Hoán Thần đẩy, làm cho lưng nàng dính sát vào thân cây, nhanh chóng ngồi xuống cuốn lấy thắt lưng Hoán Thần,"Tô Hoán Thần, ta muốn phạt ngươi!"
"Phạt...... Phạt cái gì cũng tốt...... Trăm ngàn đừng......" Hoán Thần đột nhiên cảm thấy trước ngực chợt lạnh, tay Nhược Yên bỗng nhiên đem ngoại bào của nàng kéo ra, ngón tay chậm rãi kéo ra vải buộc ngực của Hoán Thần.
"Nhược Yên!" Hoán Thần bối rối vô cùng, muốn giãy dụa, chỉ cảm thấy thân mình bị Nhược Yên gắt gao chế trụ, tùy tiện vừa động, đều là ma sát lẫn nhau, làm cho thân mình càng thêm nóng rực.
"Tô Hoán Thần, ngươi thật sự chịu cùng ta bên nhau cả đời?" Nhược Yên bỗng nhiên "Tô Hoán Thần, ngươi thật sự chịu cùng ta bên nhau cả đời?" Nhược Yên bỗng nhiên nâng lên hai mắt đẫm lệ, nhìn thân mình Hoán Thần bại lộ tại trong mắt nàng, nghiêm túc hỏi.
"Nhược Yên, ta sợ nhất ngươi không chịu nhận ta......" Hoán Thần nâng lên tay, nhẹ nhàng giúp nàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, "Ngươi thật sự chịu sao?"
Môi Nhược Yên bỗng nhiên hôn lên môi Hoán Thần,"Chúng ta đến tột cùng còn muốn cô phụ bao nhiêu năm?" Nhiệt lệ chảy xuống hai má, Nhược Yên ôm chặt cổ Hoán Thần, buông lỏng môi Hoán Thần ra, "Thiên hạ này, còn có ai ngốc đến mức dùng mạng để đổi lấy ta an nhiên? Tô Hoán Thần, ta mặc kệ ngươi là nam tử hay là nữ tử, ta chỉ biết ngươi là người đầu tiên đối ta dụng tâm...... Cho nên, mặc kệ tương lai như thế nào, ta chỉ nhận định ngươi."
Hoán Thần trong mắt đầy lệ, "Ta không bao giờ cô phụ ngươi......" Quyến luyến nhìn môi Nhược Yên, Hoán Thần nhẹ nhàng hôn lên, đột nhiên lại bị môi Nhược Yên hấp dẫn, một cỗ khô nóng cường liệt xông lên trong lòng, Hoán Thần trong nháy mắt chìm đắm trong nụ hôn với Nhược Yên.
Răng môi triền miên, lưỡi dây dưa cùng nhau.
Hoán Thần chỉ cảm thấy có chút ướŧ áŧ chảy trên bụng chính mình, bối rối cùng Nhược Yên kéo ra khoảng cách, "Nhược Yên, ngươi...... Ngươi......"
Đầy mặt thẹn thùng, sườn mặt Nhược Yên đè lên l*иg ngực Hoán Thần, "Ngươi cũng như vậy......"
Hoán Thần ngốc nhiên cười, còn không có kịp nói chuyện, bỗng nhiên thân mình Hoán Thần ngốc nhiên cười, còn không có kịp nói chuyện, bỗng nhiên thân mình chấn động, cúi đầu rêи ɾỉ một tiếng.
Môi Nhược Yên lơ đãng lướt qua chu hồng trên ngực Hoán Thần, bỗng nhiên vui đùa há mồm ngậm lấy.
"Nhược...... Yên......" Hoán Thần ý thức bỗng nhiên bị bối rối tim đập thật nhanh, "Đừng...... Đừng......"
"Đừng cái gì?" Nhược Yên giảo hoạt cười, "Ngốc tử?"
"Nhược Yên!" Hoán Thần bỗng nhiên hung hăng đem mặt Nhược Yên nâng lên, ngón tay bối rối giải khai vạt áo Nhược Yên, đôi môi gắt gao hôn môi Nhược Yên,"Ta......muốn......"
"Muốn cái gì?" Nhược Yên tại giữa khoảng cách hai đôi môi khẽ mở nhẹ nhàng mở miệng hỏi.
"Động phòng......" thanh âm Hoán Thần càng ngày càng thấp, bị Nhược Yên triền miên hôn dần dần che dấu. ngôn tình tổng tài
Khoảnh khắc y bào Nhược Yên rộng mở, thân mình Hoán Thần dính sát vào thân thể của nàng, xúc cảm trước nay chưa có, làm cho hai người không khỏi ôm chặt thân mình lẫn nhau......
"Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy." (Áo quần rộng dần (gầy đi) nhưng trước sau cũng không hối hận, chỉ vì người ấy (nhớ nhung) mà hao gầy tiều tụy.) Không biết là ai, tại bên trong ánh trăng nhẹ nhàng ngâm ra một câu như vậy.
Một cái yếm tuyết trắng theo trên nhánh cây bay xuống, dừng ở dưới tàng cây.
"Ngã xuống......" Hoán Thần bỗng nhiên kinh thanh hô, ngón tay lại bị Nhược Yên gắt gao nắm chặt.
"Hoán Thần......" Nhẹ nhàng mà kêu gọi một tiếng, môi Nhược Yên ngăn chận môi Hoán Thần.
Đôi môi triền miên, thân mình vô cùng nóng bỏng.
"Nhược Yên...... Chúng ta có thể hay không ngã xuống?"
"Ta đây nếu là ngã xuống, ngươi sẽ như thế nào đâu?"
Hoán Thần vội vàng ôm chặt thân mình của nàng,"Ta trước rơi xuống đất, sẽ không cho ngươi thương một phần!"
"Chúng ta đây đi xuống thôi......" Nói xong, Nhược Yên ôm chặt thân mình Hoán Thần, hướng bên cạnh nhảy một vòng, mang theo Hoán Thần bay xuống nhánh cây.
"Cẩn thận!" Hoán Thần một tiếng thét kinh hãi.
Nhược Yên lại vững vàng mà dẫn dắt Hoán Thần hạ xuống, hơi hơi lấy lại bình tĩnh, đã xem Hoán Thần ngã hướng về phía thân cây,"Hoán Thần, ta thực nóng......"
"Ta...... Ta cũng vậy......" Hoán Thần chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng tê dại, ôm chặt thân mình Nhược Yên.
"Kia...... Kia......" Nhược Yên cúi đầu nhìn nhìn thân mình chính mình, không khỏi đỏ bừng mặt, "Tiếp theo...... Nên làm như thế nào?
"Ta không biết......" Hoán Thần đồng dạng đỏ bừng mặt.
Xấu hổ nhìn nhau, Hoán Thần cùng Nhược Yên không khỏi thâm tình cười, lại lần nữa hôn môi thật sâu......
Ánh trăng chiếu rọi khắp Quy Khư, càng xuống nửa đêm chiếu rọi xuyên qua các táng cây.
Trên bờ, trong khoang thuyền rồng.
Hoài Băng chậm rãi mở hai mắt, kinh sợ ngồi dậy, hoảng loạn nhìn y phục sạch mình đã thay xong, lắc lắc đầu, "Ta... chẳng lẽ ta thật sự đã cùng Tiểu Phách Tử làm gì sao?"
Vội vàng kéo ra cổ áo mình, chỉ thấy dấu hôn trên ngực hiện lên rõ ràng trước mắt, Hoài Băng không khỏi cắn chặt răng, những chuyện kia không phải là mộng? Không phải là mộng?
Những hình ảnh hỗn loạn mà kiều diễm kia ập vào lòng, Hoài Băng vừa thẹn vừa giận, Mặc Phách, vì sao ngươi có thể... vì sao có thể... khi phụ ta như vậy?
Còn... Hợp Hoan... đáy lòng loáng thoáng vang lên giọng nói Hợp Hoan -
["Ngũ tỷ, ta sẽ để cho Tiểu Phách Tử phải chịu trách nhiệm với tỷ!"]
Nước mắt không nhịn được lăn xuống gò má, Hoài Băng nghẹn ngào lắc đầu, Hợp Hoan, là ngũ tỷ làm muội tổn thương rồi... ta làm sao đối mặt với muội đây? Nên đối mặt với muội ra sao đây?
"Hợp Hoan, xem ra chúng ta phải chặt chút cây gỗ rồi." Giọng nói Tiểu Phách Tử vang lên từ bên ngoài khiến Hoài Băng run lên.
Mặc Phách, còn ngươi nên đối mặt với ta ra sao đây?
"Được, ta xuống khoang thuyền mang búa lên..." Thanh âm Hợp Hoan vẫn mang theo đau thương như vậy, chỉ vừa nghe thấy liền khiến lòng Hoài Băng nhói đau, cho dù nói ngàn lần xin lỗi cũng không thể nào bù đắp tổn thương đối với muội phải không? Thất muội...
- --------------------------------------------------------------
(*) Các câu thơ của Hoán Thần cùng Nhược Yên:
"Nguyện ta như tinh quân như nguyệt,
dạ dạ lưu quang tương kiểu khiết"
- Trích trong bài 《Xa Diêu Diêu Thiên》 của Phạm Thành Đại.
"Linh lung đầu tử an hồng đậu,
nhập cốt tương tư tri bất tri"
- Xuất xứ từ một bài thơ của Ôn Đình Quân tên là 《Tân thiêm thanh dương liễu chi • nhị》
"Thϊếp tự Tư sơn trường tại nhãn,
lang như thạch phật bản vô tâm"
- Tư sơn: tên ngọn núi, câu này chắc gần với câu "Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình"
- Xuất xứ từ 《Uyên Ương Hồ Trạo Ca》 của Chu Di Tôn.
"Vạt áo rộng dần nhưng không hối
Tương tư người ấy đến hao mòn."
-Xuất xứ từ 《Điệp luyến hoa》 của Liễu Vĩnh