Tiểu Phách Tử nhẹ nhàng dìu Hoài Băng đặt xuống dưới vách đá, ngẩng đầu nhìn vách đá cùng tán cây chung quanh, nếu như phải leo lên thì thật sự có chút nguy hiểm, nhưng mà chờ dưỡng sức hồi phục thể lực, dùng khinh công của nàng chắc không thành vấn đề.
"Ọt ọt..."
Tiểu Phách Tử cuống quít đè xuống bụng mình, chợt giật mình phát hiện, thanh âm bụng kêu này không phải của mình truyền tới. Tiểu Phách Tử nhịn xuống ý cười, nhìn qua Hoài Băng ngồi im lặng dưới vách núi hờ hững không nói lời nào, "Ngươi đừng hung dữ với ta nha, ta liền đi tìm chút thức ăn cho ngươi!"
"Ngươi..." Ngược lại Hoài Băng còn chưa kịp mở miệng, không ngờ Tiểu Phách Tử đã mở lời trước rồi, nhịn xuống lời muốn nói, cuối cùng chẳng qua chỉ trừng mắt liếc nhìn Tiểu Phách Tử, tùy ý để nàng đi dọc theo vách núi tìm chút gì đó.
Tiểu Phách Tử dần dần đi xa, chỉ thấy Hoài Băng mệt mỏi thở dài, mặc dù khí trời trong xanh, nhưng hôm nay toàn thân ướt đẫm, vẫn khiến cho nàng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo. Hoài Băng lấy ra hộp đánh lửa từ trong ngực, đang muốn mồi lửa làm dịu cơn lạnh, nhưng vừa lấy hộp đánh lửa ra liền phát hiện nó đã ướt hết rồi. Bất đắc dĩ ném hộp đánh lửa sang bên cạnh, Hoài Băng giương mắt nhìn chung quanh, nhớ đến hồi nàng đang ở đảo Thiên Khu, cũng biết được cách đảo Thiên Khu không xa có một nơi gọi là đảo Quy Khư, trong đầu nàng cũng từng nảy ra ý nghĩ lên đảo xem thử, rốt cuộc thì người được gọi là cao nhân kia có dáng vẻ ra sao, nhưng nghìn vạn lần không ngờ hôm nay thật sự đặt chân lên đảo Quy Khư rồi, nhưng lại chật vật như thế.
"Loạt xoạt -"
Đột nhiên một thanh âm lạ thường vang lên bên tai, chỉ thấy Hoài Băng cảnh giác quay đầu lại, nhìn thấy một con rắn độc toàn thân đỏ ngầu không biết từ khi nào đã bò đến bên cạnh nàng, trong lúc này nó đang thè chiếc lưỡi màu đen tiến về phía nàng.
Hoài Băng tìm kiếm túi châm đeo bên người, đáy lòng không khỏi chợt lạnh, chắc chắn là túi châm kia vừa nãy bị cuốn khỏi mình lúc ở dưới biển rồi, bây giờ một mình đối mặt với rắn, thật không biết làm sao để tự vệ đây?
"Tiểu Phách Tử!" Tiếng thét kinh hãi của Hoài Băng vang lên.
Thanh âm kia khiến Tiểu Phách Tử chấn động, đồng thời con rắn độc kia cũng cực kì nhanh bò đến chân Hoài Băng hung hăng cắn lên chân nàng!
"Ngũ cô nương!" Tiểu Phách Tử vội vàng chạy đến, chỉ thấy trong lúc này Hoài Băng đang dùng sức kéo con rắn kia, không ngừng duỗi chân muốn hất nó ra, nhưng dù lôi kéo thế nào, dù hất thế nào, con rắn kia vẫn cắn trên chân như vậy.
Thân thể Hoài Băng run lên, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân nóng ran, hết thảy trước mắt đều trở nên mơ hồ.
"Ngũ cô nương, ngươi đừng cử động, ngươi càng cử động con rắn kia sẽ cắn càng sâu!" Tiểu Phách Tử vững vàng kềm thân mình con rắn kia khoảng bảy tấc, tay kia ôm lấy Hoài Băng thật chặt trong lòng, "Ngươi sẽ không sao, sẽ không sao đâu!"
Bị Tiểu Phách Tử kềm chặt, con rắn kia nới lỏng miệng ngay lập tức, ngón tay Tiểu Phách Tử hơi dùng sức, thân thể con rắn kia đang quấn thật chặt trên cánh tay Tiểu Phách Tử, bỗng chốc trở nên mềm nhũn.
Vứt con rắn đỏ đang thoi thóp ra ngoài, Tiểu Phách Tử ôm lấy Hoài Băng, "Ngũ cô nương, ngũ cô nương!"
"Ta không muốn chết..." Hoài Băng nỉ non trong ngực Tiểu Phách Tử, "Ta không cam lòng chết..."
"Ai nói ngươi sẽ chết?" Tiểu Phách Tử cau mày thật chặt, bình ổn đặt Hoài Băng trên mặt đất, ngón tay điểm liên tiếp mấy đại huyệt trong ngực nàng, "Có ta ở đây, ngươi chết không được đâu."
Bàn tay nóng rực của Hoài Băng níu chặt tay Tiểu Phách Tử, ngơ ngác nhìn Tiểu Phách Tử, "Ngươi... ta sợ phải thất vọng..."
"Lần này, ta sẽ không làm ngươi phải thất vọng nữa!" Tiểu Phách Tử kiên định gật đầu, rút tay ra, đỡ Hoài Băng ổn định ngồi đối diện, vận công áp lên lưng nàng, "Ta sẽ bức độc ra ngoài trước!"
"Từ nhỏ... ta đã là một đứa trẻ tầm thường nhất trong nhà..." Hoài Băng lẩm bẩm lên tiếng, từng cơn mê muội ập tới khiến nàng cảm giác đầu đau như muốn vỡ ra, "Cha thì cưới hết người đàn bà này đến người đàn bà khác về nhà, làm cho nương thất vọng, nương thì ngoài việc khóc, còn lại cũng chỉ biết oán trách ta vì sao không phải là nam tử..."
Nội lực chậm rãi di chuyển giữa tâm mạch nàng, Tiểu Phách Tử cảm thấy mình đã cố hết sức rồi, bỗng nhiên nàng hối hận vì sao thường ngày mình không luyện công nhiều hơn một chút? Đến khi muốn dùng mới phát hiện mình lực bất tòng tâm như vậy.
"Ta nỗ lực làm tốt chuyện cha nương kỳ vọng, nhưng đều đổi lấy sự khinh thường..." Thân thể Hoài Băng run rẩy, không biết vì sao nàng phải nói những thứ này, nhưng nàng lại không nhịn được muốn nói hết những lời giấu tận đáy lòng ra, có lẽ, đây là lời cuối cùng nàng có thể nói ở nhân gian.
"Năm ta mười ba tuổi, ta theo cha lên thuyền ra biển, gặp phải hải tặc, ta bị bắt lên khoang thuyền một tên hải tặc..." Hoài Băng cười khổ, lệ nóng doanh tròng, "Ta kêu cứu, nhưng bất kể cha nương, hay là huynh đệ tỷ muội, không ai thèm để ý đến sống chết của ta... ngươi có biết khi đó ta tuyệt vọng nhiều đến thế nào không?"
Tiểu Phách Tử chấn động, nội lực trong cơ thể chậm dần lại, nhìn Hoài Băng, "Những ngày tháng đó đã không còn nữa rồi."
"Đó là lần đầu tiên ta gϊếŧ người..." Ánh mắt Hoài Băng rét lạnh nhìn Tiểu Phách Tử, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, Hoài Băng chỉ cảm thấy lời nói, hành động từ từ vượt ra khỏi khống chế của nàng, "Ta liền hung hăng cắn cổ họng hắn, bất kể hắn đánh ta như thế nào, ta đều không nới lỏng miệng, cho đến khi hắn chết..."
"Thì ra người có thể dựa vào trên đời này chỉ có bản thân mình mà thôi..." Hoài Băng cười giễu, hai hàng lệ nóng rơi xuống cuồn cuộn, "Mỗi lần ta thử để cho mình tin tưởng ai, thì một lần lại một lần thất vọng..."
Tiểu Phách Tử lắc lắc đầu, thở dài, cúi đầu há mồm ngậm vào nơi Hoài Băng bị rắn độc cắn, hút lấy chất độc, nội lực ta không tốt không thể ép được độc ra, nhưng lần này ta có thể hút độc vì ngươi!
"Một ngày kia, ta bị hải tặc trói chặt ném xuống biển, ngay lúc ta cảm thấy bất lực nhất, người thân của ta không hề có chút không đành nào... nếu không phải ta gặp được bà bà, ta nghĩ ta không thể nào sống đến ngày hôm nay, cũng không thể nào gặp được những vị tỷ muội tốt như vậy ở đảo Thiên Khu..." Đột nhiên Hoài Băng đẩy Tiểu Phách Tử, ngã nhào vào lòng Tiểu Phách Tử, "Ngươi cảm thấy ta buồn cười không? Như vậy mà ta vẫn muốn báo thù vì cha nương, vì người thân ta, đi gϊếŧ chết những tên hải tặc kia..."
Tiểu Phách Tử nhìn thấy gương mặt nàng đỏ hồng, kinh ngạc lắc lắc đầu, "Ngũ cô nương, đừng nói những điều này nữa, ta vừa mới hút độc rắn trong cơ thể ngươi, ta sợ..."
"Ta không cam lòng chết... thật sự không cam lòng... bọn họ còn chưa nhìn thấy ta báo thù vì bọn họ, bọn họ còn chưa hối hận vì những gì đã làm tổn thương ta, làm sao ta có thể chết được?" Đột nhiên Hoài Băng giơ tay, xoa xoa chân mày Tiểu Phách Tử, "Bà bà dạy ta, nếu gϊếŧ một người mạnh hơn mình, cách tốt nhất là để cho người đó phân tâm trước... vì vậy..."
Nhìn gương mặt Hoài Băng gần trong gang tấc, Tiểu Phách Tử không khỏi nuốt từng ngụm nước bọt, nàng kinh hãi phát hiện mình cũng đã nuốt xuống nọc độc rắn còn sót lại trong miệng, sắc mặt nàng ngay tức thì biến đổi thảm thương, trong lòng hoảng loạn đến cực điểm.
"Người thứ hai ta gϊếŧ..." Đầu ngón tay Hoài Băng nhẹ nhàng nâng lên cằm Tiểu Phách Tử, ánh mắt đỏ ngầu sáng rực, "Ta chính là câu dẫn hắn như vậy..."
"Ngũ... ngũ cô nương!" Tiểu Phách Tử chỉ cảm thấy toàn thân dần dần có chút nóng ran, cảm thấy có điều gì không đúng, theo lý thuyết nếu như nọc độc rắn phát tác, chắc chắn là hô hấp dồn dập, cảm giác trong ngực hít thở không thông, làm sao có chuyện toàn thân nóng ran, lại thêm vài phần mơ hồ mê hoặc như thế?
Chẳng lẽ loại rắn độc này không phải kịch độc, mà là - da^ʍ độc?
Đôi mắt mị hoặc như tơ của Hoài Băng, cánh môi hồng diễm gần trong gang tấc, ngón tay cũng không hiểu vô tình hay cố ý trêu chọc bên tai Tiểu Phách Tử, "Sao lạ vậy, vì sao ngươi không giống như hắn, không để ý mọi thứ nhào vào ta? Chẳng lẽ ngươi không động tâm?"
Câu hỏi vừa mới nói ra khiến cho gương mặt Tiểu Phách Tử đỏ bừng, trái tim nhảy lên mãnh liệt trong ngực, làm Hoài Băng đang dán chặt mình bỗng nhiên mỉm cười tà mị, "Thì ra ngươi đang giả vờ làm quân tử ở đây sao..."
Nơi sâu thẳm trong thân thể nóng ran, khiến Tiểu Phách Tử không khỏi nắm chặt hai đấm, thừa lúc còn chút ý thức, Tiểu Phách Tử vội vàng lắc đầu, "Ngũ cô nương, đừng... sẽ xảy ra chuyện lớn!"
"Xảy ra chuyện lớn gì?" Hoài Băng mỉm cười lên tiếng hỏi, đôi mắt Hoài Băng đan xen cảm giác mị ý, bàn tay cũng làm chuyện xấu dời đến bên hông Tiểu Phách Tử, cởi ra đai lưng nàng.
"Ngũ cô nương!" Chỉ thấy Tiểu Phách Tử run rẩy, đẩy Hoài Băng sang một bên, "Ta... ta... chúng ta hãy cách nhau ra xa một chút!"
Đột nhiên Hoài Băng xoay người, dùng ngón tay trêu chọc trên thân thể Tiểu Phách Tử, "Kỳ lạ... vì sao lần này không thể hạ được ngươi? Rõ ràng ta vừa dùng kim đâm tử huyệt ngươi..."
Tiểu Phách Tử không khỏi hít một hơi, vừa muốn đứng dậy lại bị Hoài Băng ép ngã xuống đất, "Bà bà nói, nếu gϊếŧ một người, trước hết cho hắn chút ngon ngọt... sau đó liền bất ngờ tấn công..."
Đôi môi nóng rực bỗng nhiên rơi lên môi Tiểu Phách Tử, nụ hôn nóng hừng hực rơi xuống liên tục.
Thân thể Tiểu Phách Tử cứng đờ, trong đầu nàng bỗng chốc trống rỗng.
Hàm răng khẽ mở, chiếc lưỡi thơm của Hoài Băng xông vào, nhanh chóng quấn lấy đầu lưỡi Tiểu Phách Tử, khiến nàng không tự chủ được ôm chặt Hoài Băng, nàng xoay người áp Hoài Băng xuống dưới.
Hoài Băng giơ lên tay phải ôm chặt lấy cổ Tiểu Phách Tử, hai hàng nước mắt nóng hổi chảy xuống khóe mắt, bàn tay kia dần dần dời xuống dọc theo lưng Tiểu Phách Tử, đột nhiên dùng đầu ngón tay hung hăng đâm vào ngay lưng Tiểu Phách Tử, cánh môi rời khỏi nhau trong nháy mắt, Hoài Băng không nhịn được mỉm cười, mở miệng nói: "Lần này... cuối cùng thì ngươi cũng chết..."
Bỗng nhiên Tiểu Phách Tử dùng môi áp lên môi nàng, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua có một ngày mình sẽ khinh bạc nữ tử này như vậy, nhưng nóng rang trong thân thể càng lúc càng mãnh liệt, nụ hôn triền miên này bất chợt dừng lại, làm những cơn nóng ran trong thân thể kia càng thêm phát tác, đến nỗi có thể xé rách người ta cực kỳ đau đớn.
L*иg ngực Hoài Băng kịch liệt thở hổn hển, đôi mắt kia mang theo vô hạn mị ý chớp mắt nhìn Tiểu Phách Tử, "Vì sao ngươi vẫn còn chưa chết thế?"
"Ngũ cô nương..." Bỗng chốc Tiểu Phách Tử run rẩy, ôm lấy mặt nàng, lẩm bẩm gọi.
"Thật ra ngươi là ai?" Ánh mắt nghi hoặc có chút tan ra, chỉ thấy Hoài Băng kéo xuống vạt áo Tiểu Phách Tử, ngón tay thon dài đã trượt vào áo Tiểu Phách Tử, nhiễu loạn vòng quanh, mỗi một lần làm như vậy liền để cho thân thể Tiểu Phách Tử không tự chủ được run lên, cúi đầu gọi một tiếng... ngũ cô nương.
Tùy ý để Hoài Băng cởi xuống y phục mình, luồng gió lạnh bất chợt ập đến làm Tiểu Phách Tử chấn động, có chút khôi phục lại chút ý thức, lắc đầu mãnh liệt, hốt hoảng tránh thoát, bật người ngồi dậy, "Không thể nào! Rốt cuộc ta đang làm gì vậy?"
"Ta nhất định... nhất định có thể gϊếŧ ngươi..." Thanh âm Hoài Băng càng ngày càng nhỏ, thân thể Tiểu Phách Tử còn chưa kịp đứng vững, liền bị nàng kéo ngã xuống đất, bất chợt môi son hé mở, khe khẽ cắn trên xương quai xanh trắng tuyết của Tiểu Phách Tử.
Tê dại bất thình lình ập đến như thế, khiến cả người Tiểu Phách Tử đều chấn động, ý thức khó có được liền biến mất ngay tức thì, nàng đưa tay cởi xuống xiêm y Hoài Băng...