- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Bích Hải Quang
- Chương 2
Bích Hải Quang
Chương 2
(*) tam giáo cửu lưu: Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc/ Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.
Nếu nói đến nơi náo nhiệt nhất Lôi Châu này cũng không phải là chỗ kỹ viện thanh lâu gì kia, mà là nơi tất thảy người Lôi Châu đều biết, chính là chợ đen dành cho mọi hạng người, nằm trong đường hẻm nhỏ. Theo truyền thuyết bên trong chợ đen này vàng thau lẫn lộn, rất nhiều bảo vật, thường thường có thể tìm mua được không ít bảo vật kỳ lạ, mà những bảo vật này hơi giống với những thứ mà các quan lại quyền quý thường hay sở hữu.
Thế nhưng dưới ngõ hẻm này lại có một quy củ bất thành văn, không cho nữ nhân vào cửa. Đã từng có vị nữ nhi con quan lại không thèm tin quy củ này, hung hăng xông vào, kết quả liền mất tích một cách bí ẩn bên trong ngõ hẻm này, biến thành vụ án đến bây giờ vẫn chưa thể phá được, giờ phút này hồ sơ vụ án kia vẫn còn đặt ở trên bàn sách của Hoán Thần.
Chờ Lưu nhi đổi lại nam trang nô bộc, Hoán Thần dặn dò nha dịch mấy câu liền cùng Lưu nhi rời khỏi phủ nha.
Lôi Châu tiếp giáp với Nam Hải, trong không khí luôn là có mùi vị biển ẩm ướt, từ khi mới đến đây, vẫn là có chút không quen với mùi tanh nhàn nhạt này.
Bên dưới đường hẻm đi vào tây nam Lôi Châu, dõi mắt nhìn lại trong ngõ hẻm sâu hút đều là một mảnh xanh biếc âm trầm.
Dọc theo miếng gạch hai bên nhìn lại, hai bên ngõ hẻm bò đầy dây leo, mơ hồ ngăn lại những thứ dấu vết màu đỏ sậm trên tường trắng kia, đến tột cùng là máu cá, hay là máu người vậy? Chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn một chút, liền cảm giác không khỏi có chút lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng.
Lưu nhi giữ chặt ống tay áo Hoán Thần: "Công... công tử, hay là chúng ta không nên vào?"
"Nếu đã đến Lôi Châu rồi, không đi xem một chút, chẳng phải là bỏ qua vài chuyện thú vị rồi sao?" Hoán Thần mỉm cười lắc đầu: "Huống chi, hôm nay chúng ta có thể không còn quay đầu lại dễ dàng như vậy được."
Thân thể Lưu nhi khẽ run lên lặng lẽ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy phía sau không biết từ lúc nào, lại có hai gã đại hán to con đi theo. "Lần này chết chắc rồi!"
"Đến đâu thì hay đến đó thôi, không phải còn có ta cùng ngươi sao?" Hoán Thần giơ tay lên vỗ vỗ sau lưng Lưu nhi: "Ngươi cần phải bình tĩnh lại một chút, cứ nắm lấy ta như vậy, trông có vẻ như ta và ngươi là hai tên nam tử đồng tính, nói không chừng ngươi đã bị nhận ra là nữ tử ngay lập tức đấy, à mà..."
"A!" Lưu nhi luống cuống buông tay, làm ra vẻ bình tĩnh liên tục hít vào mấy hơi.
Hoán Thần bỗng nhiên dừng lại bước chân, giương mắt nhìn phía cuối bên trong ngõ hẻm này, không ngờ lại là một chỗ trạch viện tan hoang.
"Nhị vị có phải là lần đầu tiên tới đây?" Một gã đại hán to con đột nhiên mở miệng từ phía sau lưng.
Hoán Thần quay đầu lại, phẩy phẩy quạt giấy trong tay cười khẽ: "Mới đến Lôi Châu, liền nghe nói đến có một nơi tập hợp các thứ quý giá như thế này, xưa nay tại hạ yêu thích đồ cổ, cho nên đặc biệt đến đây xem thử một chút."
Đại hán to con liếc mắt nhìn thoáng qua trên dưới Hoán Thần, tiếp tục nói: "Vậy, nhị vị, xin mời đi bên này."
"Mời." Mỉm cười khiêm nhường, Hoán Thần cùng với Lưu nhi theo sau lưng hai vị đại hán to con chậm rãi đi đến ngôi trạch viện tan hoang kia.
Trạch viện mặc dù hoang tàn, thế nhưng bên trong lại có mùi vị khác biệt.
Theo sau tiếng đóng cửa của trạch viện, Hoán Thần đi theo hai gã đại hán vào bên trong sảnh trước, mới vòng qua bức tường phù điêu ở đại sảnh, tình cảnh bên trong hậu viện liền trực tiếp đập vào mắt, hậu viện tràn đầy máu tươi khiến cho Hoán Thần không khỏi kinh hãi.
Chỉ thấy một vị hán tử chột mắt hai tay cầm đao, trong lúc này đang vung dao róc xương sống một con cá lớn dài ba thước - từng con cá lớn từ bên trong chậu gỗ cực to kia bị một gã gai vặt tóm lấy ném thẳng lên trời, con cá mới vùng vẫy một chút trên không trung, một khi rơi trên thanh đao của hán tử chột mắt kia, máu tươi văng ra trong nháy mắt, xương sống cùng thân thể con cá kia đều đã bị chia lìa, rơi xuống đập thẳng trên tấm thớt, biến thành từng mảnh từng mảnh thịt cá chết.
Đao pháp công phu bén nhọn như vậy, chắc chắn người này là người luyện võ cực kỳ cao cường, đừng nói chỉ con cá kia rơi vào đao của hắn liền sẽ một mạng xuống hoàng tuyền, coi như người rơi vào đao của hắn, sợ rằng xương thịt cũng phải phân ly trong chớp mắt.
Ánh nhìn trong trẻo vội vàng cùng hán tử chột mắt kia giao tiếp ngang qua nhau, Hoán Thần quay đầu theo sau hai gã hán tử to con vòng ra phía sau sơn giả.
"Vị này là đầu bếp của chúng ta, mỗi ngày đều có một số lượng lớn khách thương lui tới, vì vậy mỗi ngày không gϊếŧ chừng ngàn con cá lớn, nhất định sẽ không đủ ăn." Giống như đã nhìn thấu nghi hoặc nhỏ trong lòng Hoán Thần, một tên hán tử to con trong đó đã mở miệng.
"Thì ra là như vậy." Hoán Thần gật đầu. Thậm chí một tên đầu bếp nho nhỏ như vậy cũng có được công phu như thế, vậy thủ lĩnh bên trong chợ đen này, chắc chắn lại là một nhân vật càng lợi hại hơn nhiều.
Phía sau sơn giả, có một lối vào sơn động chỉ có thể đi vào một người, vì vậy một trong hai gã hán tử to con bước vào trước.
Hoán Thần vỗ vỗ vai Lưu nhi đang hoảng sợ đến phát ngốc: "Chúng ta cũng nên vào thôi."
"Vâng... dạ công tử."
"Lá gan gã sai vặt nhà ngươi thật là nhỏ, thật giống một cô nương." Bên ngoài sơn động, một gã hán tử to con khác đã mở miệng.
"Ha ha, gia bộc rất ít khi ra ngoài, ít trải việc đời, thất lễ rồi." Hoán Thần lạnh nhạt mở miệng, khe khẽ lôi kéo tay áo Lưu nhi: "Ngươi xem, lần này bị người khác cười ngươi giống nữ tử kìa?"
"Ta... ta... ai nói ta là nữ tử?" Lưu nhi vỗ vỗ ngực: "Công tử, ta đi liều mạng với người đấy!"
"Liều mạng cũng không cần thiết, mau chóng theo kịp ta." Hoán Thần bước một bước vào trong sơn động, loáng thoáng tiếng huyên náo lúc ẩn lúc hiện từ chỗ sâu trong sơn động truyền vào trong tai.
Trong lòng, không khỏi có chút khiến tim đập nhanh. Hoán Thần đi theo sơn động u ám này càng đi càng sâu, cuối cùng đã đi đến chỗ đại đường nơi phát ra ánh nến sáng rực.
Một tia lửa cháy mạnh hừng hực bỗng nhiên bốc lên khi Hoán Thần bước chân ra bên ngoài, Lưu nhi bị dọa cho sợ đến độ khiến nàng không khỏi nắm chặt tay áo Hoán Thần, thì ra là một vị đại hán dị tộc đang biểu diễn phun lửa.
Hoán Thần cũng khẽ hít sâu vào một hơi, giương mắt nhìn hết thảy diễn biến trong hành lang.
Từng món đồ cổ quanh đây, hoặc là ngọc sáng, hoặc là phong cách cổ xưa, hoặc là thần bí lâu đời đặt ở trên bàn gỗ khắc hoa to lớn chính giữa đại đường, y phục những người mua bán trên biển khác nhau vây quanh kín bàn gỗ to lớn kia, họ đều tự chọn cho mình bảo vật mà trong lòng họ mong muốn nhất.
"Công tử thỉnh từ từ chọn lựa." Hán tử to con vừa dứt lời, liền xoay người rời khỏi sơn động.
Hoán Thần lỗi lạc đứng thẳng người tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên mái vòm của đại đường này, phía trên loáng thoáng có chút ánh huỳnh quang, chắc là được khảm Dạ Minh Châu rồi. Ánh mắt rời xuống nhìn qua lần lượt hộ vệ bên trong đại đường này, bọn hắn đều là cường tráng kinh người, muốn gây chuyện ở chỗ này, chắc chắn là muốn chết rồi.
"Nghèo kiết xác, ngay cả tiền đồng cũng không mang theo!" Bên tai vang lên một thanh âm lạnh lẽo.
Khóe miệng Hoán Thần giương lên một chút, cười như có như không: "Các hạ, ngươi chọn trộm tại hạ, vậy chắc tại hạ khiến cho ngươi thất vọng rồi." Bình tĩnh nhìn vị công tử mặc hắc y trước mắt, chống lại ánh mắt trong suốt nhưng mang theo chút ngang ngạnh của hắn: "Đối phó với tên móc túi, phương pháp tốt nhất chính là không mang theo ngân lượng."
Công tử hắc y không khỏi đưa tay ra, giương lên ngón tay cái: "Ngươi thắng, tuy nhiên, cũng coi như là ngươi thua rồi, chợ đen cũng có quy định bất thành văn, ngươi có biết không?"
"Ngươi nói là nữ tử không được đi vào?"
Công tử hắc y cười hắc hắc nói, "Cũng không phải, mà là, người không có tiền đi vào phải chịu tội đấy!" Thanh âm mới vừa rơi xuống, công tử hắc y bỗng nhiên kéo ra giọng nói, hơi có chút lớn tiếng: "Thất cô nương, nơi này có tên nghèo kiếp xác chẳng mang theo gì, người nói làm sao mà xử lý đây?" Vừa dứt lời, ghé sát vào Hoán Thần: "Ngươi là con mồi đầu tiên khiến cho ta tay không trở về, ngươi nhớ cho kỹ, Tiểu Phách Tử ta tất nhiên phải lấy về được thứ gì tốt trên thân thể ngươi, nếu không, thật là bôi nhọ thanh danh ta."
"Phi trộm? Tiểu Phách Tử?" Có chút kinh hãi, Hoán Thần quan sát tỉ mỉ công tử hắc y, hắn trước mặt mình chỉ có y phục tung bay, ở giữa vầng trán tuy là thanh tú, thế nhưng lại thoáng hiện một chút thần thái phong lưu như có như không, làm sao có thể liên hệ được với tên phi trộm được gọi là "Tiểu Phách Tử" kia được?
"Ngươi cũng đã nghe qua danh hiệu của bổn công tử?" Công tử hắc y có vẻ hơi đắc ý: "Tuy nhiên, hôm nay bổn công tử đưa ngươi phần lễ này để ra mắt, coi như có lỗi với ngươi rồi."
Hoán Thần phẩy phẩy quạt, Lưu nhi bên cạnh cũng đã níu chặt tay áo nàng: "Công tử, không xong rồi, thủ vệ nơi này đang xông đến chỗ chúng ta rồi!"
"Ha ha, đêm nay bổn công tử còn phải làm chuyện quan trọng khác, không theo chơi được rồi." Vừa dứt lời, hắc y công tử xoay người, giống như nghĩ đến điều gì, quay đầu lại nhanh chóng đoạt lấy quạt giấy trong tay Hoán Thần: "Ngươi cũng nên cho ta lễ vật ra mắt đi chứ?"
Hơi có chút ngẩn người, Hoán Thần không kịp suy nghĩ gì nhiều, trước mắt cần phải đối phó tên Tiểu Phách Tử này, nhưng mà bây giờ vì hắn mà gặp phải nguy hiểm rồi.
"Kẻ nào đến chợ đen của bổn công nương, thế mà dám không mang theo bạc sao?" Một thanh âm giận dỗi vang lên, chỉ nghe thấy tiếng di chuyển của tảng đá lớn phát ra, trong chớp mắt cường tráng hán tử đã vây quanh Hoán Thần cùng Lưu nhi thật chặt, một vị nữ tử khoác mũ che màu đỏ vội vàng đi ra, nhìn qua ước chừng khoảng mười tám tuổi.
Nửa là chán nản, nửa là ánh mắt bén nhọn xoáy vào đáy mắt Hoán Thần, bên phía lông mày kia thoáng hiện một vết sẹo phối hợp cùng gương mặt có phần thanh lệ nhưng vô cùng anh khí.
Chỉ thấy nàng làm ra dáng vẻ chống nạnh, chỉ Hoán Thần: "Tiểu Phách Tử nói có phải là ngươi không, ngươi không mang theo bạc mà dám đến chơi chợ đen của bổn cô nương?"
Nhìn thấy chủ nhân nổi giận, những người mua bán trong sảnh lần lượt được mời vào bên trong phòng khách đại đường nghỉ ngơi, nhóm đại hán cường tráng rối rít thu dọn cẩn thận chiếc bàn đựng đầy cổ vật.
"Cô nương, chẳng lẽ ý cô nương là dạo phố nhất định phải mua hàng sao?" Hoán Thần khe khẽ cười, thẳng người ôm quyền.
"Nơi này của bổn cô nương cũng không phải đường cái, mà là..."
"Thật ra thì tại hạ cũng vô cùng hiếu kỳ, rõ ràng chủ nhân nơi này chính là nữ tử, vì sao hết lần này đến lần khác lại lập ra quy củ không được cho phép nữ tử đi vào?" Hoán Thần cắt đứt lời nữ tử kia đang nói: "Chẳng lẽ là nơi này..."
Đồng thời cũng cắt đứt lời Hoán Thần đang nói, nữ tử kia có phần tức giận: "Ngươi đang chọc ta hả!"
"Tại hạ không dám." Hoán Thần ôm quyền thi lễ, khiêm nhường nói thêm, càng biểu lộ khiêm nhường như vậy, càng để cho trong lòng nữ tử kia giống như có cái gì ngạnh lại, nghĩ muốn phát tiết một hơi.
"Bắt chúng lại cho bổn cô nương!"
"Các ngươi không thể bắt công tử chúng ta, ngươi có muốn biết nàng là ai không?" Lưu nhi không nhịn được đã lên tiếng nói.
"Lưu nhi..." Hoán Thần lắc đầu nhìn Lưu nhi, ý bảo nàng không được nói ra.
"Coi như là lão già hoàng đế, bổn cô nương cũng muốn bắt lại!"
Nhìn thấy hai bên đang tiến đến đây, tuy nhiên nụ cười ôn nhuận của Hoán Thần lại chưa từng biến mất một chút nào: "Cô nương có thể nghe tại hạ một lời hay không?"
"Chết đến nơi rồi, muốn nói gì thì nói đi, tránh việc đến chỗ Diêm Vương còn la hét om sòm!"
"Cô nương muốn bắt ta, đơn giản vì ta không có mang bạc, nhưng mà mặc dù tại hạ không mang theo bạc, nhưng cũng mang theo ngân phiếu, chẳng lẽ như vậy cũng sai hay sao?" Vừa mới dứt lời, Hoán Thần tháo xuống đai lưng lấy ra bên trong một tờ ngân phiếu ngàn lượng bạc, lắc lắc một chút, "Cô nương, nếu như tại hạ có chỗ nào đắc tội, kính xin thông cảm nhiều hơn."
Đã có tiền, lại còn tạ lỗi, đột nhiên nữ tử không tìm được bất kỳ lý do gì trừng trị người nọ, thế nhưng đáy lòng vẫn đang kìm nén vô cùng khó chịu.
Hán tử cường tráng hai bên sững sở một chút, hôm nay gặp phải loại tiểu tử không tuân theo quy củ như thế, thật sự không có cách nào hạ thủ.
"Hôm nay chợ đen cũng giải tán rồi, xem ra là Hoán Thần đã làm mất nhã hứng của các vị, thật sự xin lỗi, đành phải cáo từ trước." Hoán Thần nhẹ nhàng ôm quyền, nhìn Lưu nhi: "Đi thôi, chúng ta cần phải trở về."
Lặng lẽ ngồi ở phía sau đám người, công tử hắc y mới vừa rồi nhướn mày cười cười: "Thật thú vị, đắc tội đường đường thất cô nương, tiểu tử ngươi nha, lần này đi không xong rồi."
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Bích Hải Quang
- Chương 2