Chương 15

Đại hôn tri phủ Lôi Châu chỉ trong vòng một ngày tin vui đã vang dội khắp thành Lôi Châu, tuy nhiên cũng rước phải vô số lời bàn tán.

Trong nhóm văn nhân Lôi Châu, có người tiếc hận vì giai nhân rơi vào tay người khác, lại có người thầm mắng Nhược Yên hồ mị, còn có người ở trên đường lớn nhìn thấy Hoán Thần, trong lòng âm thầm sinh ra căm hận, là quan thì sao? Có gì giỏi lắm kia chứ?

Mỉm cười thản nhiên, Hoán Thần dẫn Tiểu Phách Tử và Lưu nhi cùng nhau bận rộn chuẩn bị đồ dùng cưới hỏi.

Mưa phùn rơi xuống Lôi Châu, cho đến khi màn đêm buông xuống, cuối cùng cũng ngừng lại.

Ánh trăng buông xuống Lôi Châu, chiếu rọi bên trong phủ nha điểm một chút nến đỏ.

Cùng Hoán Thần bận rộn suốt ngày, Tiểu Phách Tử được sắp xếp nghỉ ngơi ở phủ nha, Hoán Thần cầm dù trong tay đi về phía ngoại thành phía bắc Lôi Châu, không còn nhiều thời gian nữa rồi, Nhược Yên, ta muốn xem qua một lần những cuốn sách thuốc kia, chỉ cầu không tiếc.

Hoán Thần rời khỏi cổng thành phía bắc Lôi Châu, Tô Thành đứng trên thành lầu nhìn theo bóng lưng Hoán Thần, lắc lắc đầu: "Con là người ta nuôi lớn, nhưng thật đáng tiếc, con cũng không biết quý trọng."

Lôi Thiên Hộ không hiểu nhìn Tô Thành: "Ta thấy nàng đang làm việc theo kế hoạch của đại nhân thôi, nhìn chung cũng không hề thấy chủ ý phản bội nào."

Tô Thành cười lạnh: "Thế thì ngươi không hiểu được nàng rồi." Mới vừa dứt lời, quay đầu lại nhìn Lôi Thiên Hộ: "Sau sáu ngày, ba nghìn Cẩm Y Vệ triều đình điều đi có đến Lôi Châu kịp lúc không?"

"Thời gian hơi vội, nhưng vẫn đến được." Lôi Thiên Hộ nặng nề gật đầu: "Chẳng lẽ đại nhân muốn dùng ba nghìn Cẩm Y Vệ này bắt hết tân khách đến dự yến tiệc sao?"

"Tự ta biết cách dùng, mấy ngày này, ngươi chỉ cần quan sát kỹ thuyền bè muốn ra biển là được, có động tĩnh gì liền bẩm báo." Tô Thành thần bí mỉm cười: "Đã hơn nhiều năm không ai dám đấu trí cùng ta rồi, không ngờ người khó gặp thế này lại là người một tay ta nuôi lớn - Tô Uyển." Trong thanh âm mang theo chút mất mát: "Có lẽ, năm đó ta nên nhặt về một nam hài tử, chí ít sẽ không quá trọng tình trọng nghĩa như nàng vậy."

"Nếu như nàng hồi tâm chuyển ý thì sao?" Lôi Thiên Hộ khẽ hỏi.

"Cả đời ta chưa từng thất bại cũng vì ta không để lại người mang hai lòng, lại càng không để lại người ta không thể khống chế được." Tô Thành hít thật sâu: "Sau bảy ngày, khi chúng ta bắt được những tên loạn đảng đảo Thiên Khu cũng chính là ngày tự tay ta đại nghĩa diệt thân!"

Lôi Thiên Hộ không khỏi rét lạnh hít thật sâu, không dám lên tiếng nhìn Tô Thành giờ khắc này, trên mặt không hề có chút gì là không đành lòng, lạnh lùng như thế thật sự làm người ta cảm thấy sợ hãi.

Bước từng bước trên những vũng nước đọng lại sau cơn mưa, Hoán Thần đến gần Cô Trúc liền loáng thoáng nghe được tiếng đàn chậm rãi vang lên bên trong Cô Trúc.

Khóe miệng hơi nhếch lên, Hoán Thần đứng yên trong rừng, nghe thấy tiếng đàn này trong ánh trăng, cảm nhận được bên trong tình cảm vui mừng, các bậc "cung, thương, giác, trưng, vũ"(*) tự nhiên mà sinh, chỉ mới vừa nghe thôi liền cảm giác được thoải mái ba phần.

(*) các bậc âm ngày xưa tương tự với bây giờ là "do, re, mi, sol, la"

"Thiều hoa phù vân thính nguyệt âm,

bán thị trầm túy bán thị tỉnh.

Chích đãi hoa khai chiết chi thì..."

"Cảnh xuân tươi đẹp, phù vân nghe tiếng trăng

Nửa phần chìm đắm, tỉnh nửa phần

Chỉ đợi hoa khai chiết liền cành..."

Bài thơ vừa ra khỏi miệng Hoán Thần bất chợt ngừng lại, khổ sờ mỉm cười, lắc lắc đầu, làm sao có được cái gì là "hoa khai chiết chi thì"?

Đột nhiên tiếng đàn Cô Trúc dừng lại, chỉ nghe thấy hai tiếng gió thổi vụt qua vang lên, mọi thứ trong phút chốc chìm vào im lặng.

Hoán Thần lấy lại bình tĩnh, bước về phía cổng Cô Trúc.



Cửa viện nhẹ nhàng mở ra, Nhược Yên mỉm cười thẳng người đứng trước cửa, khe khẽ mở miệng: "Ngươi..."

"Đàn rất hay, sao không tiếp tục khảy?" Hoán Thần mỉm cười ôn nhuận, đi đến.

Bên dưới ánh trăng, Nhược Yên mặc một bộ bạch y vô cùng phiêu dật, gió nhẹ chầm chậm thổi đến lộ ra vẻ mặt tái nhợt, lại mang theo chút đỏ ửng trên má, làm người ta tăng thêm năm phần thương tiếc.

"Thơ rất hay, vì sao không đọc tiếp?" Nhược Yên giơ tay, nhẹ nhàng vẩy đi vết nước đọng lại trên trán, mà chẳng biết từ khi nào bị giọt nước trượt trên chiếc lá xanh trong rừng rơi xuống, để lại vết ướt thoáng hiện trên gương mặt.

Trong lòng khẽ loạn, Hoán Thần bình ổn nhìn Nhược Yên, chỉ cảm thấy đáy lòng hoàn toàn yên tĩnh ấm áp.

Cảm thấy được ánh mắt Hoán Thần không động đậy nhìn mình, ngay lập tức làm Nhược Yên xấu hổ đỏ mặt, để cho nàng lùi về sau một bước, không biết nên nói điều gì nữa.

Hoán Thần giãn chân mày mỉm cười: "Đêm nay, Hoán Thần lại muốn làm phiền rồi, sách thuốc kia..."

"Đêm nay có thể nào cùng ta tấu chung một khúc, được không?" Nhược Yên mỉm cười, Hoán Thần, giờ phút này, không nên nghĩ nhiều về bệnh tình của ta được không? Trời cao khiến cho ta bệnh tật tàn thân như thế đã tiếc nuối vô cùng rồi, nhưng có thể gặp gỡ ngươi cũng là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời ta.

"Được." Hoán Thần gật gật đầu.

Đi theo Nhược Yên bước vào Cô Trúc, Hoán Thần xoay người đóng lại cửa tiểu viện, giương mắt nhìn bên trong ngôi đình nhỏ giữa ao, ánh nến chập chờn - tuy nơi đó chỉ có một chén nhỏ, nhưng lại có một bầu rượu đôi, chắc chắn vừa rồi tỷ muội các nàng nâng cốc ngôn hoan rồi, xem ra là do ta - người phá rối này làm hỏng chuyện vui của các nàng rồi.

Nhược Yên kéo Hoán Thần ngồi bên cạnh chiếc đàn, nhìn trăng sáng nơi xa xa kia, đột nhiên mỉm cười: "Cả đời này, Nhược Yên sống không uổng phí."

Hoán Thần thản nhiên nhìn Nhược Yên, ngón tay nhẹ nhàng gảy một chút lên dây đàn, bỗng nhiên mỉm cười, nàng cũng không nói gì chỉ tấu một khúc « Phượng Cầu Hoàng » chầm chậm phát ra từ ngón tay.

"Hoán Thần..." Nhược Yên ngạc nhiên quay đầu lại, im lặng nhìn nàng.

"Bài thơ mới vừa rồi còn thiếu một câu thơ, đó là, < bất phụ lưu niên bất phụ khanh >" Nụ cười tràn đầy đôi mắt Hoán Thần, nàng bình tĩnh nhìn vào đôi mắt Nhược Yên, chỉ trong thoáng chốc này Hoán Thần cảm thấy trong lòng tràn ngập ấm áp, lặng lẽ đưa tay trái ra nắm lấy bàn tay phải hơi có chút lạnh của nàng. "Thơ ta ngâm xong rồi, không biết..."

"Khúc đàn cũng đã xong rồi." Nhược Yên rung rưng mỉm cười, tay trái để lên dây đàn, nhẹ nhàng gảy.

Tay phải Hoán Thần đặt nhẹ lên dây đàn, tay trái Nhược Yên khẽ gảy lên đàn, mỗi một thanh âm phát ra đều uyển chuyển hoàn mỹ tự nhiên.

Bỗng nhiên mỉm cười nhìn nhau, đáy mắt trong suốt soi chiếu dung nhan lẫn nhau.

Hoán Thần, có thể cùng ngươi tấu chung một khúc này, ngươi có biết là ta hạnh phúc đến nhường nào hay không?

Nhược Yên, ta chỉ muốn ngươi sống mà thôi, không cần biết sau này ta còn được như vậy cùng ngươi hay không, giờ phút này, gảy đàn ngâm thơ vì ngươi, ngươi có biết rằng ta tình nguyện bản thân mình không phải là nữ tử...

Bất tri bất giác, trong đáy mắt cả hai đều nổi lên lệ nóng doanh tròng, Nhược Yên lặng lẽ cúi đầu, Hoán Thần buồn bã mỉm cười.

Hai trái tim cùng đập hỗn loạn, ấm áp truyền đến nơi lòng bàn tay giống như ánh mặt trời ấm áp trong ngày đông lạnh buốt.

"Bất phụ lưu niên bất phụ khanh..." Cúi thấp đầu lẩm bẩm đọc, nước mắt Nhược Yên chảy xuống, Hoán Thần, nếu như ta không mắc phải thứ bệnh nan y này, thật sự thì tốt biết bao?

Nhìn nước mắt nàng rơi xuống, trong lòng Hoán Thần nhói đau, đầu ngón tay dời đi, di chuyển khỏi chiếc đàn, rơi lên gương mặt nàng, nhẹ nhàng giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt: "Đúng, nếu có duyên, vậy thì, < bất phụ lưu niên bất phụ khanh > "

"Nếu có duyên?" Sắc mặt Nhược Yên biến đổi, tình thâm, duyên ít, nếu có duyên chỉ cầu có thể cùng ngươi gần nhau trọn đời trọn kiếp.

Đột nhiên cơn đau ập đến, làm cho sắc mặt Nhược Yên thay đổi hẳn - chỉ thấy nàng rút khỏi tay Hoán Thần, chợt run rẩy chạm vào trong ngực, trong phút chốc mồ hôi lạnh chảy xuống vầng trán tái nhợt.

"Nhược Yên!" Hoán Thần vội vàng đỡ nàng, nàng đã phát bệnh rồi, không thể làm được gì, lực bất tòng tâm, làm Hoán Thần càng thêm đau lòng.



"Ta... không sao... không sao..." Nhược Yên gắng gượng mỉm cười, lấy ra chiếc bình sứ từ trong ngực, nhưng bàn tay run rẩy không thể nào lấy được viên thuốc độc bên trong.

Trong lòng nhói đau, Hoán Thần nhận lấy bình thuốc trong tay nàng, trút ra một viên thuốc độc cầm trong tay, nặng nề đút vào môi nàng.

Ta lại đang đút độc dược cho ngươi... Hoán Thần chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy thê lương, ngay khi ngón tay đυ.ng đến môi Nhược Yên, trong lòng càng thêm đau khổ, ta không muốn ngươi phải chịu đựng dày vò thêm ngày nào nữa... giương mắt nhìn bên trong tiểu viện, không cần biết ra sao nhất định ta phải tìm được phương pháp cứu ngươi!

Vừa nghĩ đến đây, Hoán Thần đặt xuống bình thuốc, cõng Nhược Yên vừa ăn độc dược trên lưng: "Nhược Yên, ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi..."

"Không được..." Toàn thân Nhược Yên không còn chút sức lực nào, chỉ có thể để mặc cho Hoán Thần cõng nàng lên, tuy nhiên nước mắt nàng chảy xuống, lắc đầu liên tục: "Ta không muốn nghỉ ngơi, ta sợ... sợ vừa nhắm mắt lại, liền không còn nhìn thấy ngươi được nữa..."

"Không đâu..." Hoán Thần nghẹn ngào: "Ta chỉ ở bên cạnh đọc sách mà thôi, chỉ cần ngươi vừa tỉnh dậy liền có thể nhìn thấy ta."

"Thật không?"

"Thật." Hoán Thần nặng nề gật đầu.

Đôi cánh tay gầy yếu của Nhược Yên khẽ vòng qua cổ Hoán Thần, trời cao, người để cho ta sống lâu thêm mấy ngày được không? Ta còn chưa gả cho Hoán Thần, ta không thể rời bỏ thế gian này...

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, Hoán Thần đỡ Nhược Yên từ trên lưng mình đến bên giường, khẽ đặt nàng nằm xuống, giúp nàng đắp chăn gấm, Hoán Thần nhịn xuống lệ nóng, chỉ là nhẹ giọng mỉm cười: "Ngươi sẽ không sao đâu."

"Hoán Thần..." Nhược Yên đưa tay, khẽ níu lấy góc áo nàng: "Ngươi có ghét bỏ ta không..."

"Đừng khờ vậy." Hoán Thần lắc lắc đầu, vỗ nhè nhẹ tay nàng: "Nghỉ ngơi thật tốt đi." Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, Hoán Thần liền đặt tay nàng vào trong chăn gấm: "Thật ra ngày mai ta còn định dẫn ngươi đi mua vải may hỉ phục, nếu như ngươi không nghỉ ngơi cho tốt..."

"Hỉ phục..." Nhược Yên nặng nề gật đầu, khép lại đôi mắt: "Nhớ kỹ, nhất định phải đánh thức ta."

"Được." Hoán Thần nhìn thật sâu Nhược Yên, xoay người cầm lên đèn cầy đi đến gần tủ đựng đầy sách thuốc, hít thật sâu, bất luận như thế nào, nhất định ta phải xem xong những cuốn sách này!

Im lặng để xuống giá cắm nến trong tay, Hoán Thần ngồi ngay tại chỗ, tập trung tinh thần chăm chú xem từng quyển sách thuốc.

Lặng lẽ mở mắt, Nhược Yên ngây ngốc nhìn Hoán Thần lộ ra trong ánh nến kia, Hoán Thần, ta thật sự sợ rằng ta không chịu được đến ngày chúng ta thành thân... Bất giác, lệ nóng cuồn cuộn rơi xuống, có chút vui mừng, có chút sầu lo, càng nhiều hơn là vô tận vô biên sợ hãi.

Nến cháy tàn, trời dần dần sáng hẳn.

Trong mắt đầy rẫy tơ máu, Hoán Thần nhắm mắt lắc lắc đầu, giơ tay dụi dụi đôi mắt. Hoán Thần đang muốn đứng dậy liền phát hiện nửa người mình nhức mỏi vô cùng. Hơi di chuyển một chút, Hoán Thần cắn răng đứng lên nhìn Nhược Yên đang ngủ say, nhìn nàng cũng làm cho Hoán Thần khẽ mỉm cười, vậy, nên để cho ngươi nghỉ ngơi thật nhiều đi.

Cúi thấp đầu tiếp tục xem sách thuốc trong tay, Hoán Thần chỉ cảm thấy hơi chóng mặt. Nhẹ nhàng hít sâu, Hoán Thần lấy lại bình tĩnh, khi ánh mắt nàng rơi lên trang kế tiếp thì đột nhiên thoáng hiện chút vui mừng.

Chỉ thấy trên trang giấy đó viết về bệnh trạng cực kỳ giống Nhược Yên đã từng miêu tả, nhưng khi ánh mắt dời xuống lại khiến cho lòng Hoán Thần lạnh đến cực hạn.

["Cho dù bệnh này có dùng kim châm hoặc thuốc cũng đều khó giải, kéo dài tánh mạng chỉ có Đoạn Trường Thảo."]Hoán Thần không khỏi cau mày thở dài, thật vất vả mới tìm được bệnh này, nhưng viết một câu như vậy rồi, chẳng lẽ cuộc đời Nhược Yên ngắn ngủi như vậy sao?

Không tự chủ được trong mắt xuất hiện hai giọt lệ nóng rơi xuống sách thuốc, Hoán Thần xoay đầu lại nhìn Nhược Yên đang ngủ say, trong lòng vô cùng đau đớn.

Không có trong quyển này, vậy chắc chắn trong những cuốn khác sẽ có! Lắc lắc đầu, Hoán Thần cúi đầu nhìn chăm chú vào sách thuốc trong tay, lần này chỉ thấy sắc mặt nàng biến đổi, trang sách bị nước mắt thấm ướt rõ ràng xuất hiện dòng chữ nhỏ mơ hồ.

Hoán Thần giật mình, vội vàng cầm lấy sách thuốc rời khỏi phòng đi đến cạnh ao, khẽ vẩy nước làm ướt trang sách, chữ nhỏ trong trang sách dần dần hiện ra rõ ràng -

["Bệnh nan y, thuốc hay kim châm trên thế gian đều khó chữa, muốn tìm đường sống, chỗ thâm sâu biển xanh kiếm Trường Sinh."]"Trường Sinh?" Hoán Thần chợt hiểu rõ, nhớ đến truyền thuyết Trường Sinh Lăng thúc thúc từng đề cập đến, chẳng lẽ trong Trường Sinh Lăng có linh dược cứu chữa cho Nhược Yên sao?

Một chút hi vọng sống, vẫn dễ chịu hơn tuyệt vọng...