Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bia Đỡ Đạn Xuyên Thành Vạn Người Mê

Quyển 1 - Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: bownee00world

Nhìn thấy thái độ không mấy thiện cảm của hai vị chủ tử dành cho tiểu công tử, nha hoàn vội vàng muốn nói ra sự bất bình, nhưng rốt cuộc vẫn có tính toán trước, khi lời vừa đến môi thì dừng lại.

Cho dù không thích xuất thân của tiểu công tử đến đâu thì cũng không ai nỡ căm ghét một người như vậy, nha hoàn thầm nghĩ.

Tiểu công tử vừa mới về phủ nên có phải là vẫn chưa đủ người hầu hạ không? Nàng là người được thái phu nhân coi trọng, liệu nàng có bị thái phu nhân mang ra ban thưởng cho tiểu công tử?

Nghĩ đến đây, trong lòng nha hoàn bỗng dâng lên kỳ vọng không thể nói.

Sau khi nha hoàn xoay người rời đi, Anh quốc công mới ngẩng đầu lên nhìn, phản ứng của nha hoàn có gì đó là lạ.

Anh quốc công không khỏi nhớ đến Lâm Mộc, cận vệ mà ông đã phái đi đón người, đã có những thay đổi như thế nào trong nhiều lần truyền tin về.

Có vẻ như đứa con lưu lạc bên ngoài nhiều năm của ông rất biết cách lấy lòng người khác.

Sau khi đưa ra kết luận này, Anh quốc công cũng không có chút dao động nào trong cảm xúc. Ông không quan tâm, không quan tâm đến tính tình của đứa con này, càng không quan tâm đến ý đồ của nó. Nếu hai đứa con của ông không chịu được chút sóng gió này thì cũng không cần phải vào triều hiện thực hóa mọi lý tưởng và hoài bão.

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân vang lên trong chính đường tĩnh mịch.

Anh quốc công là người luyện võ nên có thể dễ dàng nhận ra người tới hơi thở yếu ớt, bước chân loạng choạng, sức khỏe không được tốt.

Trong khoảng thời gian này, Anh quốc công cứ rủ mắt nhìn chằm chằm chén trà trong tay, thậm chí không hề nghĩ đến việc ngẩng đầu lên nhìn.

Cho đến khi bất ngờ nghe thấy giọng nói ôn hòa của thái phu nhân vang lên trong chính đường.

"Đứa trẻ ngoan, con đã chịu khổ bên ngoài nhiều rồi, lại đây để tổ mẫu được nhìn con kỹ hơn."

Cuối cùng thì cũng có sự nghi ngờ dấy lên trong mắt ông.

Cuối cùng thì ông cũng ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào đứa trẻ kia.

Sau đó hô hấp dần chậm lại và trở nên nặng nề.

Lại nhớ đến dáng vẻ thướt tha và nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành sớm đã phai mờ trong tâm trí.

Mẫu thân như vậy, sinh ra đứa con đẹp đến mức không giống người phàm, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Từ mặt mày của thiếu niên có thể thấy được bóng dáng của Anh quốc công.

Không ai có thể nghi ngờ đó không phải là máu mủ ruột thịt của Anh quốc công.

Nhưng mặt mày mũi môi thật sự đẹp đến thoát tục, ngay cả mái tóc cũng đen dài và mềm mượt hơn người thường.

Phải qua mấy hơi thở, Anh quốc công mới hồi phục tinh thần.

Anh quốc công nghĩ, ông không còn cảm thấy kỳ quái khi những người tiếp xúc với đứa trẻ này đều nhanh chóng thay đổi thái độ.

Thật sự là khuôn mặt của thiếu niên mang một thần thái mà khó có ai từng gặp qua sẽ sinh lòng ghét bỏ.

Nhưng có đôi khi đây cũng không hẳn là chuyện tốt.

Thiếu niên giờ phút này đã ngoan ngoãn bước vào tầm tay của thái phu nhân.

Dáng người nhỏ thó, không giống mười sáu tuổi, có vẻ nhỏ hơn rất nhiều.

Trên người khoác một chiếc áo choàng bạc màu, cổ tay thon dài trắng nõn vươn ra từ tay áo có vẻ sẽ gãy ngay lập tức nếu có lực tác động.

Lúc này hai tay cầm một chén trà màu ngọc bích, trong lúc nhất thời cũng không biết cái nào trắng hơn, chén trà hay bàn tay.

Anh quốc công nhìn, hàng lông mày vô thức nhíu lại, thậm chí còn vô thức nghiêng người về trước, lo lắng thiếu niên cầm không vững sẽ làm tay bị phỏng.

Sau khi phát hiện nội tâm của mình, Anh quốc công hơi khựng lại, sau đó từ từ ngồi thẳng dậy.

Trà của thái phu nhân đương nhiên phải ở nhiệt độ vừa phải, dù có đổ cũng sẽ không gây tổn hại gì cho thân thể.

Trong lòng không nhịn được giễu cợt, hóa ra bản thân cũng là người phàm, cũng không thể là ngoại lệ.

Tuy nhiên, Anh quốc công nhận ra một điều, ông không có khả năng, thậm chí là không đành lòng xa lánh đứa trẻ này, cũng không thể đối xử thờ ơ với nó như suy nghĩ ban đầu.

Anh quốc công đã như vậy thì thái phu nhân làm sao có thể không nhanh chóng tiếp nhận sự tồn tại của Ly Nguyệt.

Thái phu nhân lúc này không chút do dự uống trà của Ly Nguyệt, sau đó đưa Ly Nguyệt đến ngồi bên cạnh mình, nhẹ nhàng cầm lấy tay y, cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo trên đó, thái phu nhân khẽ cau mày.

"Tại sao lại lạnh như vậy?"

Ly Nguyệt có chút ngạc nhiên, y hoang mang, chậm chạp chớp chớp mắt, trong lòng dấy lên chút nghi hoặc.

Trong mơ, không phải thái phu nhân vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ với y, coi y như bụi bặm trên đất sao?

Thấy đối phương trầm mặc không nói, thái phu nhân càng thêm sốt ruột, bà mềm giọng trấn an.

"Đáng lẽ tổ mẫu nên đón con về sớm hơn, con ở bên ngoài nhiều năm như vậy, có phải đã chịu không ít khổ sở rồi không?"

Ly Nguyệt khẽ nhúc nhích, y không quen bị người khác động chạm, nhưng y cũng không rút tay ra, sau một lúc suy nghĩ cẩn thận, y mới gọi một tiếng.

"Tổ mẫu."

Sau khi gọi tổ mẫu, Ly Nguyệt có chút căng thẳng, y nín thở chờ đợi thái độ của thái phu nhân, nếu đối phương tỏ ra tức giận hay bất mãn…

Nghĩ là vậy, nhưng thái phu nhân lại một lần nữa vượt ra ngoài dự đoán của Ly Nguyệt.
« Chương TrướcChương Tiếp »